“Cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì sao? Thả cô ra, cô nhát định sẽ tìm cách thoát khỏi đây!” Hà tổng nhắn mạnh từng chữ nói.
“Cho dù chạy trốn, thì cũng là chuyện người thường có thể làm ra được!”
Hạ Tử Hy nhìn ông ta, lạnh nhạt nói.
Hiện tại chính là cố gắng tìm các chủ đề để nói chuyện, có thê kéo dài thời gian được bao lâu thì cứ kéo dài.
Hà tổng đứng một bên, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt cũng ửng đỏ, xem ra ông ta thật sự đã uông rượu trước khi đến đây.
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, ông giỗng như xuât hiện ảo giác, chậm rãi bước về phía Hạ Tử Hy.
Ông ta vừa bước đến, Hạ Tử Hy liền có thê ngửi được mùi rượu nông nặc trên người.
“Muốn tôi thả cô ra cũng được nhưng cô cũng biết phải làm như thế nào rồi đấy…” vừa nói, liền chậm rãi bước tói, Tho giọng nói, nhưng ánh mắt càng ngày càng dán chặt vào Hạ Tử Hy như muôn ăn tươi nuốt sông cô.
Cảm giác được ý đồ cũng như ngửi được mùi rượu trên người ông ta, Hạ Tử Hy lập tức nhíu mày.
“Hà Lục Nguyên, ông tốt nhất nên tỉnh táo một chút, những chuyện ông đang làm đều là việc phạm pháp, cho dù ông không sợ, lẽ nào ông không sợ vợ của mình phát hiện hay sao?” Hạ Tử Hy nhìn Hà Lục Nguyên gãn giọng nói.
“Hà Lục Nguyên, ông tốt nhất nên tỉnh táo một chút, những chuyện ông đang làm đêu là việc phạm pháp, cho dù ông không sợ, lẽ nào ông không sợ vợ của mình phát hiện hay sao?” Hạ Tử Hy nhìn Hà Lục Nguyên gắn giọng nói.
Vừa nhắc đến vợ của mình, sắc mặt Hà Lục Nguyên lập tức thay đổi.
Tât cả mọi người đêu biệt ông ta rât Sợ vợ mình, nhưng không một ai dám nói ra điều này.
Nhưng chỉ có Hạ Tử Hy không giỗng như những.
khác, càng muôn nói ra chuyện này; trong khoảnh khắc, sắc mặt Hà Lục Nguyên lập tức thay đổi.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói không đúng sự thật sao? Hà Lục Nguyên ông đã sợ vợ như vậy, vậy mà còn dám ra ngoài ăn chơi lăng nhăng sao, ông đúng thật là một người “đàn ông”! Hạ Tử Hy vô cùng châm chọc nói.
Sắc mặt Hà Lục Nguyên càng ngày càng kém; nhìn chăm chăm vào Hạ Tử Hy, ánh mắt trừng lớn nhìn cô, thật SỰ hận không thê bóp chết cô ngay lập tức.
Nghĩ như vậy, ông ta liên bước lên trước, một tay bóp chặt cổ Hạ Tử Hy, nhưng không ra sức bóp chặt lớn tiếng nói: “Cô nói lại lần nữa xeml”
Hạ Tử Hy đã suy nghĩ kĩ rồi, so với bị ông ta làm nhục, cô vân tình nguyện chọn cái chêt.
Hạ Tử Hy bị ông ta bóp chặt cổ, ngước mặt nhìn Hà tổng, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh: “Thế nào?
Những gì tôi nói đều không phải sự thật sao?”
“Hà Lục Nguyên, tôi nói cho ông biệt, cho dù ông thật sự có giam câm tôi cả đời ở nơi này, vậy tôi có thê nói cho ông biết, chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định sẽ không buông tha ông, trừ phi ông giệt chết tôi” Hạ Tử Hy nhìn ông nghiên răng hét lên.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Hà Lục Nguyên đột nhiên dùng sức: “Cô cho rắng rôi không dám hay sao?”
“Nếu như ông dám thì cứ ra tay đì!”
Hạ Tử Hy nói, nhìn chằm chằm vào Hà Lục Nguyễn, bóp.
chết cô vẫn còn hơn việc thân mật với cô.
Lời nói này của Hạ Tử Hy đã thành công kích động đến Hà Lục Nguyên.
Đặc biệt là hiện tại, ông ta đã uống không ít rượu, phải biết rằng vào thời điểm này, chính là thời điểm nguy hiểm nhật của một người đàn ông.
Bàn tay của Hà Lục Nguyên, mạnh mẽ tăng thêm lực đạo, siệt chặt lây cổ của Hạ Tử Hy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...