Tống Kỳ lái xe cực nhanh, Mike có đôi lân muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng khi nhìn thây khuôn mặt căng thẳng của Tống Kỳ, những lời muốn nói chỉ đành im lặng nuốt xuống.
Sau đó, chiếc xe với tốc độ như tên bắn phóng nhanh-trên đường, Mike chỉ đành lặng lẽ thất dây an toàn và giữ chặt tay vịn ở một bên, tự nhủ nhiêu lần trong lòng răng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, anh phải tuyệt đổi tin tưởng vào kỹ năng lái xe của Tống Kỳ.
Cứ như vậy, một đường chạy thẳng đến khu vực Nam Sơn.
Hạ Tử Hy lúc này đang, ngồi trên giường, cũng không biết vì lý do gì, cô luôn cảm giác đềm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Mắt nhìn bốn phía, thật sự không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi nơi này.
Cô đã từng nhiều lần nhờ vả người giữ cửa, nhưng người đó từ trước đên nay vẫn chưa đồng ý giúp cô.
Hạ Tử Hy ngồi yên trên giường suy nghĩ, không lẽ cô thật sự phải nghe theo sự sắp xếp của ông trời sao?
Ngay giây phút này, liên nghe thấy tiêng bước chân từ bên ngoài.
“Hà tổng!”
Khi nghe thấy tiếng gọi Hà tổng, trái tim Hạ Tử Hy đột nhiên trở nên vô cùng hoảng hốt.
Hiện tại cũng đã trễ như vậy rồi, ông ta còn đến đây để làm gì?
Nghĩ đến cảm giác bắt an như có như không luôn xuật hiện trong lòng, Hạ Tử Hy càng thêm lo lăng.
Theo tiếng tim đập của cô, cánh cửa liền bật mở.
“Hà tổng!” người gác cửa khi nhìn thầy Hà tổng bước đến, liền lập tức gật đầu, sau đó lên tiếng chào hỏi.
“Người bên trong thế nào rồi?’ Hà tổng lên tiếng, rật rõ ràng đôi mắt của ông có chút đỏ ửng, có thê thấy rằng, ông ta đã uống chút rượu.
“Vẫn luôn im lăng ngồi trong đó!”
Người kia lên tiêng trả lời.
Nghe đến đây, ánh mắt Hà tổng liếc nhìn vê phía Hạ Tử Hy, sau đó gật đầu, “Được, cậu ra ngoài đi!”
Người nọ gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại, căn phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người là Hạ Tử Hy và Hà tông, nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, nêu như không phải có cuộc điện thoại kịp thời kia, Hạ Tử Hy cũng không biết sẽ xảy ra chuyện.
gì.
Nhưng tình hình hiện tại…chỉ cần nghĩ đền những chuyện đó, Hạ Tử Hy không nhịn được trở nên căng thăng hơn.
Nhìn Hà tổng từng bước tiền về phía mình, ánh mất Hạ Tử Hy không ngừng nhìn về phía ông ta.
“Thế nào? Cảm giác bị nhốt ở đây như thế nào?” lúc này, Hà tông bước đến, nhìn Hạ Tử Hy mỉm cười hỏi.
Chỉ cần nhìn Hạ Tử Hy bắt an, trong lòng ông thoải mái hơn rât nhiêu.
Nghe câu nói này của Hà tông, Hạ Tử Hy cũng chỉ cười nhạt, ngước mặt lên nhìn ông: “Nếu như đổi thành ông, bị người khác bắt cóc sau đó nhốt ở nơi này, vậy thì ông cảm thấy như thế nào?”
Câu nói này của Hạ Tử Hy nói trúng tim đen, khiên người khác khó lòng giải thích.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể thả cô ral” Hà tổng nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn ông ta: “Thật sao?”
Nhìn ánh mắt của Hạ Tử Hy, Hà tổng nhếch lên một nụ cười: “Tất nhiên, có điều…không phải bây giò!”
Hạ Tử Hy: “…”
Nếu như không phải hiện tại, vậy thì đừng ở đây nói những lời dư thừa được mm.
Hạ Tử Hy lập.
tức trọn mắt khinh thường nhìn ông ta: “Vậy Hà tổng cũng đừng nói những lời như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...