Sau đó đên hình ảnh Mục Cảnh Thiên dìu Lăng Tiêu Vân rời đi, Hạ Tử Hy lúc này vẫn chưa xuất hiện, cũng chưa từng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cả hai người Tống Kỳ cùng Mục Cảnh Thiên đều biết một sự thật rằng, Hạ Tử Hy không bao giờ không từ mà biệt.
Cô không phải loại người như vậy, đặc biệt hôm nay lại là tiệc thành lập công ty của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy càng sẽ không làm như vậy.
Hai người im lặng suy nghĩ, ngay giây phút này, bộ đàm Jrong tay giám đôc lập tức vang lên: “Giám đồc, trong ngoài khách sạn chúng tôi đều đã tìm kiêm nhưng vẫn không tìm thấy tung tích Hạ tiêu thự!” lúc này, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người.
Không cần giám đốc khách sạn lên tiếng „ Mục Cảnh Thiên cùng Tống Kỳ đều có thể Lệ rõ.
Sắc mặt hai người càng khó coi.
Một người đang sông sờ sờ như vậy nói mất tích liên mất tích sao?
Giám đốc khách sạn đứng một bên quan sát ánh mắt của Tống Kỳ và Mục Cảnh Thiên, cũng biệt bọn họ hiện tại đang vô cùng tức giận.
“Mục tổng, Tống tổng, nhân viên toàn khách sạn đều đã tìm khắp mọi ngóc ngách ở nơi đậy, vận không tìm thây tung tích Hạ tiêu thư, có phải hay không…”
“Tuyệt đối không phải!” Tống Kỳ vô cùng chắc chắn trả lời, hắn biết rõ Hạ Tử Hy không phải loại người như vậy.
“Thế nào? Khách sạn các người tính đầy trách nhiệm sao?” Tống Kỳ lạnh lùng nói.
Nghe đến câu nói này của anh ta, giám đốc khách sạn hoảng hốt lập tức nói: “Không, không, không”
“Từ phương hướng nhà vệ sinh còn có lôi ra nào khác không?” ánh mắt Mục Cảnh Thiên quan sát tình hình trong camera; giọng điệu chính là đang tra hỏi giám đốc.
Cho dù vô cùng rối bời nhưng Mục Cảnh Thiên trong giây phút này vân phải ép mình bình tĩnh.
Giám đốc ngây người sau đó gật đầu: “Có một lối thoát an toàn!”
Nghe vậy, Mục cảnh Thiên như phát hiện ra chuyện gì khác, lập tức hỏi: “Dẫn đến nơi nào?”
“Nội viện!”
“Khu vực đó có camera không?”
“Có!” giám đốc lập tức gật đầu.
“Lập tức điều chỉnh lại!” Mục Cảnh Thiên nói.
Giám đốc khách sạn gật đầu sau đó bước đến bên nhân viên quản lý camera nói vài câu, sau đó lập tức điều chỉnh băng ghi hình camera khu vực bên trong.
Đầu tiền trời yên biển lặng, không có bắt kỳ chuyện gì đặc biệt xảy ra, Mục Cảnh Thiên và Tống Kỳ cùng quan sát, không lẽ bọn họ đoán sai sao?
Ngay lúc này một chiếc xe chạy đến, trực tiếp dừng trước cửa.
Mục Cảnh Thiên và Tống Kỳ có chút kinh ngạc, ánh mắt lập tức chăm chú quan sát chiếc xe ây.
Lúc này, người trên xe vân không có chút động tĩnh nào, hơn nữa vì thời gian buổi tối nên căn bản không thể nhìn rõ người bên trong, càng không thể nhìn rõ hành động của người ây.
Ánh mắt nghi hoặc, tập trung quan sát màn hình camera.
Lúc này, từ bên trong có ba người bước ra, hai nam một nữ, hơn nữa người nữ này còn dựa vào vai người đàn ông kìa, sau đó một người đàn ông khác mở cửa xe, sau đó trực tiêp đỡ cô vào bên trong xe.
Những thứ khác có thể không nhìn rõ, nhữ gi bộ lễ phục trên người Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên và Tống Kỳ tuyệt đối, không thể nhận nhằm.
Chính là cô ây, tuyệt đối là Hạ Tử Hy!
Hai người đồng thời kinh ngạc, nhìn hình ảnh trước mắt, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt Hạ Tử Hy, nhưng bọn họ có thể vô cùng chắc chắn, hơn nữa Hạ Tử Hy làm sao lại có thể ở cạnh bên những người đó.
Cho nên chắc chắn…đây chính là bắt cóc!
“Giám đốc Từ chuyện này ông giải thích như thế nào?” Mục Cảnh Thiên nhìn hình ảnh đang phát trên màn hình, nhắn mạnh từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...