Lúc này Lăng Tiêu Vân đang nhắm mắt tận hưởng, khi nghe.
thấy câu nói này của anh ta lập tức mở trừng mắt nhìn mới phát hiện ra đã đên trước Lăng gia.
Không nghĩ rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Mục Cảnh Thiên đã lái xe đên đây.
Ngây ngốc trong chốc lát, Lăng Tiêu Vân lên tiêng: “Cảnh Thiền, cùng vào nhà đi! Đêm nay, ba mẹ em đêu không có nhà, hiện tại cũng không còn ai..
” Lăng Tiệu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên lên tiếng, ý đồ muốn giữ hắn lại.
“Không cần!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp từ chi, “Anh vận còn chút việc phải xử lý, cần phải quay về!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp nhưng lạnh lùng muôn rời đi của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân nhíu mày hỏi: “Có chuyện cân giải quyết hay có người anh không yên tâm?”
Câu hỏi này của cô khiến cho Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn Lăng Tiêu Vân: “Có gì gì?”
Lăng Tiêu Vân đột nhiên nhếch môi cười chua xót: “Không có gì, anh đi đi!” vừa nói, cô liền tháo dây an toàn chuẩn bị bước xuÔng xe.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của cô cũng không biệt nên nói gì mới tôt.
Ngay khi chuẩn bị đầy cửa bước xuông, Lăng Tiêu Vận đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại hôn Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên, bắt kể xảy ra chuyện gì, em đều hi vọng anh có thể ghi nhớ răng em yêu anh, so với bất kỳ ai đều yêu anh!” ánh mắt thâm tình nhìn Mục Cảnh Thiên, sau đó xoay người, đây cửa xe rời đi.
Mục Cảnh Thiên ngôi im trong xe, cũng không làm ra bât kỳ hành động nào, nhìn Lăng Tiêu Vân bước xuông xe, sau đó lại quay trở vê, chân mày nhíu chặt.
Sửng người hơn một phút thời gian, Mục Cảnh Thiên lúc này mới nhớ đến chuyện khác, lập tức khởi động xe rời khỏi Lăng gia.
Buổi tiệc chiêu đãi lúc này cũng gần đến giờ kết thúc.
Mục Cảnh Thiên dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại khách sạn, sau khi đến nơi cũng đã có nhiều quan khách lần lượt ra về.
Xem ra, buổi tiệc đã kết thúc!
Mục Cảnh Thiên dừng xe, ngồi im bên trong quan sát tình hình lúc này trước cửa khách sạn, giỗng như đang chờ đợi sự xuất hiện của ai đó, nhưng chờ trong một thời gian dài, nhìn thấy không ít người từ bên trong bước ra, nhưng không hê xuất hiện hình ảnh người hắn muốn thấy.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhưng không hề gấp gáp.
Tiệc chiêu đãi của Tông Kỳ được tô.
chức vô cùng hoành tráng, người đên cũng đông đúc, hiện tại không xuât hiện cũng không có gì kỳ quái, Mục Cảnh Thiên tiệp tục ngôi đợi trong xe vậy!
Từng đợt người lần lượt rời khỏi, nhưng vẫn không thấy.
Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên lúc này có chút bắt an nhíu mày.
Chính ngay lúc đang do dự, thì thây Tống Kỳ từ bên trong bước ra, sắc mặt vô cùng kém, quan trọng nhất chính là không thấy Hạ Tử Hy đứng bên cạnh anh ta.
Lễ nào cô đã rời đi trước?
Khả năng này không thể nào xảy ra…
Suy nghĩ như vậy, Mục Cảnh Thiên trực tiễp đầy cửa xe bước Xuông.
“Tống Kỳ!” anh trực tiếp gọi tên người trước mặt.
Tông Kỳ đứng trước cửa khách sạn, đang chờ tài xê của mình, khi nhìn thây Mục Cảnh Thiên bước đến liền nhíu mày.
*Có chuyện gì sao?” Tống Kỳ hỏi, tuyệt đôi không cho Mục Cảnh Thiên sắc mặt tôt.
Dáng vẻ phong độ khi hai người gặp nhau cũng chỉ là giả vờ ra mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...