Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa


Nghe đến đây, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

Nghe đến đây, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên một nụ cười âm hiểm.

“Cái gì cũng không phải?” Hắn nhíu mày hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Hạ Tử Hy.

Không biết vì lý do gì, Hạ Tử Hy luôn cảm giác trong lời nói của Mục Cảnh Thiên có ẩn ý, hơn nữa vô cùng kỷ quái “Không phải sao?” Hạ Tử Hy giả vò bình tĩnh hỏi hắn, dù cho trong lòng có chút hoảng hốt.

Nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, Mục Cảnh Thiên nhéch môi cười: “Vậy sao?”
Câu hỏi này của hắn, càng khiến Hạ Tử Hy hoang mang, không lẽ Mục Cảnh Thiên đã phát hiện gì rồi sao?
Không! Chuyện đó không có khả năng!
Hạ Tử Hy tự an ủi bản thân!
Cô nhìn Mục Cảnh Thiên, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô!

Hạ Tử Hy lúc này có chút không cách nào khiêu vũ tiếp, loại người thâm sâu khó dò như Mục Cảnh Thiên, rốt cuộc đang nghĩ điều gì cô làm sao biết được?
Cô sẽ điên lên mát!
Lúc này, Hạ Tử Hy quyết định mở lời: “Mục tổng, tôi không biết rết cuộc anh có ý gì, điệu nhảy kế tiếp anh nên khiêu vũ cùng bạn gái của mình; tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy lập tức buông tay Mục Cảnh Thiên muốn rời khỏi.

Ngay giây phút đó, Mục Cảnh Thiên đột nhiên kéo cả người cô quay lại, có ý muốn tiếp tục khiêu vũ.

Hạ Tử Hy nhíu mày, có chút không hài lòng nói: “Mục Cảnh Thiên, tôi nói tôi mệt; muốn được nghỉ ngơi!”
Mục Cảnh Thiên vẫn không để ý đến cô, tiếp tục bước khiêu vũ của mình, đôi tay càng ôm chặt cô; dù cho Hạ Tử Hy cố chống cự như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng quyết không buông tay.

Lăng Tiêu Vân lúc này đang đứng một bên sớm đã nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm hình ảnh hai người đang khiêu vũ trước mặt.

Hai bàn tay từ từ nắm chặt!
Trong mắt cô, chuyện này chính là do Hạ Tử Hy cố ý câu dẫn Mục Cảnh Thiên.


Nhưng Hạ Từ Hy nào có không muốn thoát khỏi vòng tay Mục Cảnh Thiên, nhưng hắn chính là cố ý ôm chặt cô cùng khiêu vũ.

Hạ Tử Hy vô cùng không hài lòng, nhưng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, dù sao xung quanh cũng có nhiều quan khách đang quan sát bọn họ.

“Anh buông tôi ra!” Hạ Tử Hy thấp giọng nói.

“Buông ra? Buông ra rồi cô muốn đi đâu? Hả? Vợ trước của tôi…” Lúc này, âm nhạc cũng vừa dứt, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói.

Vợ trước…
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy như bị sét đánh giữa trời quang.

Ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên có chút khó tin được.

Anh ta, anh ta biết rồi sao?
Khoảnh khắc này, Hạ Tử Hy vô cùng lo sợ, không biết phải làm gì cho đúng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận