--Chương 9:
Trong thời gian nửa tháng, Phương Đa Bệnh giao Lý Liên Hoa cho Địch Phi Thanh chăm sóc, người của Kim Uyên Minh cũng không vừa, chỉ sau một đêm bờ Đông Hải đã mọc thêm một Uyên Minh Các, nghe mấy gã thuộc hạ của Địch Phi Thanh nói minh chủ của bọn họ còn tính đem trụ sở chính dời ra biển, Phương Đa Bệnh trong bụng cười ha ha, còn không phải ư?
Uyên Minh Các cách Liên Hoa Lâu chưa tới hai dặm, Phương Đa Bệnh mỗi ngày đều chạy tới chạy lui vài vòng, ban ngày giám sát Liên Hoa Lâu, đêm chạy về Uyên Minh Các ngủ, có khi đang chạm chạm khắc khắc đột nhiên lo lắng phải chạy về xem xem.
Thấy người không sao liền lật đật quay trở lại, hắn làm như thể một cây đinh đóng sai thì sẽ có một ngày Lý Liên Hoa dỡ nhà chạy mất.
Hai bên toà Liên Hoa Lâu đều có vườn rau, rau củ xanh mướt, bốn mùa đều tươi tốt, muốn ăn rau liền có rau, muốn ăn củ liền có củ, tâm huyết Phương Đa Bệnh đổ vào đấy cũng không ít.
Còn có cả cần câu cá, lưới bắt cá, thuyền đánh cá, thứ Lý Liên Hoa muốn hắn đều sẽ mang về, chỉ cần Lý Liên Hoa kia ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi là tốt rồi.
Thế nhưng Lý Liên Hoa sẽ ngoan sao?
Lúc này Phương Đa Bệnh đang ở trong bếp chặt củ cải, không biết hắn nghĩ gì mà từng đao hạ xuống đều như tuyệt chiêu chí mạng vậy.
- Phương thiếu hiệp, ta nói này, huynh không sao chứ?
Quan Hà Mộng xoa xoa đầu Hồ Ly Tinh, vẻ mặt trầm trọng hướng Phương Đa Bệnh nói.
- Người không biết sẽ nghĩ huynh đang chặt xương bò đấy.
Phương Đa Bệnh giận dỗi vứt dao bỏ ra ON ngoài:
- Lý Liên Hoa, ta cho huynh đói chết.
Quan Hà Mộng cười cười:
- Hai cao thủ các huynh lại quản không nổi một Lý Liên Hoa trói gà không chặt?
Phương Đa Bệnh thở hắt ra một hơi nén cơn giận nói:
- Lý Liên Hoa nói muốn ăn cá, A Phi liền đi mua cá, Lý Liên Hoa lại nói muốn ăn củ cải, ta liền đi nhổ củ cải, nhổ củ cải xong phải tưới rau, vừa hay còn phải đi xách thêm nước.
Lý Liên Hoa nói hôm nay huynh ấy mệt không tưới nổi, ta tưới rau xong trở vào nhà thì người sớm đã chạy mất.
Huynh nói xem, có tức chết ta hay không?
Quan Hà Mộng bật cười:
- Xem ra Lý huynh gần đây hồi phục không ít.
Phương Đa Bệnh lắc lắc đầu:
- Chỉ được cái xảo quyệt, thân thể vẫn kém lắm.
Phương Đa Bệnh nhớ lại lúc hắn và Địch Phi Thanh tìm được Lý Liên Hoa, cơ thể Lý Liên Hoa vô cùng suy nhược, sắc mặt tái nhợt hơi thở hỗn loạn, hai mắt mơ hồ, tay phải gần như phế.
Hắn vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, vừa mừng vừa sợ, vừa đau lòng, lòng đau không chịu được, hơi thở Lý Liên Hoa khi đó mỏng manh đến độ hắn sợ chạm tay một cái Lý Liên Hoa sẽ tan vào trong sương.
Vẫn là Địch Phi Thanh trầm ổn hơn đôi chút, bảo hắn dùng Dương Châu Mạn áp chế độc Bích Trà, rồi lại dùng Bi Phong Bạch Dương bồi đắp lại cột nguyên khí trống rỗng cho Lý Liên Hoa.
Từ ngày đó cho đến hôm nay, mạng của Lý Liên Hoa vẫn là được duy trì như thế, mạch tượng mỗi ngày lại đầy đặn thêm một chút, kinh mach được đả thông liên tục nên thị lực cũng hồi phục dù sẽ có lúc bỗng dưng bị mờ đi, tay phải hoạt động bình thường, nói đại khái Lý Liên Hoa hiện tại thân thể đã nhanh nhẹn hoạt bát hơn nhiều, chỉ có điều vì khí huyết không đủ nên rất dễ giật mình, cũng thường xuyên đột ngột lăn ra ngất.
Phương Đa Bệnh đếm đếm, trong vòng chưa đầy một năm mà Lý Liên Hoa ngất không dưới chín chín tám mốt lần, thời gian đầu hắn và Địch Phi Thanh còn trở tay không kịp, không dám rời mắt dù chỉ một chút.
Lý Liên Hoa ấy mà, đang đi cũng ngất, đang ăn cũng ngất, đang tưới rau đang câu cá cũng ngất, thậm chí có khi ngất luôn trong bồn tắm.
Phương đa bệnh nhớ lại, có lần Địch Phi Thanh canh chừng Lý Liên Hoa tắm, một lúc lâu không nghe động tĩnh liền lật đật xông vào vớt người đang chìm trong nước lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...