--Chương 10:
Cũng có lần Phương đại công tử hắn bắt gặp Lý Liên Hoa suýt rơi xuống biển khi đang câu cá, cũng may hắn tóm lại kịp, bằng không Lý Liên Hoa sớm đã vô bụng cá mập rồi.
Phương Đa Bệnh day day ấn đường ra chiều sầu não lắm, đến mức đi mao xí cũng nghĩ đến Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa đi mao xí cũng phải đứng bên ngoài canh chừng.
Một năm này trôi qua, hắn không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con nữa, một Lý Liên Hoa đã đủ khiến hắn nhân sinh điên đảo rồi.
- Huynh không cần đi tìm Lý huynh à?
Phương Đa Bệnh rót một chén trà đưa đến chỗ Quan Hà Mộng, cũng tiện tay rót cho mình một chén, nét mặt giãn ra thư thái.
- Không cần, ban nãy A Phi truyền âm đến bảo là nhặt được Lý Liên Hoa ở cạnh miếu Long Vương.
Quan Hà Mộng à một tiếng gật đầu cười cười.
Phương Đa Bệnh nhấp ngụm trà nói tiếp:
- Quan huynh hôm nay có thời gian chứ, ở lại dùng cơm với bọn ta được không?
Quan Hà Mộng mỉm cười:
- Vậy làm phiền Phương huynh nấu cơm, có vẻ Lý huynh sẽ không về liền đâu.
Phương Đa Bệnh bất lực lắc đầu:
- Còn không phải sao.
Miếu Long Vương có lễ hội, Lý Liên Hoa tò mò đến mức bồn chồn không yên ba hôm nay rồi.
Quan Hà Mộng nâng chén trà uống một ngụm, vẫn còn cười cười.
Ngày đó không ai nghĩ Lý Liên Hoa còn sống, mặc dù ai cũng mong hắn còn sống nhưng lại không dám quá hy vọng.
Khi nhận được thư của Phương Đa Bệnh, Quan Hà Mộng ngay lập tức đánh xe ngựa đến đây, lưu lại đây xem bệnh cho Lý Liên Hoa hẳn ba tháng.
Lý Liên Hoa khi đó không những thân thể suy nhược mà thần trí cũng mơ hồ, thời gian ngủ nhiều hơn thức, khi thức thì cũng không nhận được người quen, ngay cả bản thân là ai tên gì hôm nay có người nhắc cho nhớ qua hôm sau lại quên mất.
Ròng rã ba tháng Lý Liên Hoa rốt cuộc có tiến triển, chuyện cũ không nhớ nhưng có thể tiếp nhận chuyện mới, định vị được bản thân không gian thời gian, cũng bắt đầu nhớ mặt những người ở bên cạnh, ngủ ít hơn thức nhiều hơn, tương tác với mọi người nhiều hơn, nói dễ hiểu thì giống người sống hơn.
Lúc này Quan Hà Mộng mới yên tâm rời đi, sau đó mỗi tháng sẽ ghé thăm bệnh bốc thuốc một lần, hôm nay chính là ngày thăm bệnh, nhưng Lý Liên Hoa lại trốn đi đâu mất.
- Phương huynh, dạo này Lý huynh tinh thần thế nào? Có gợi nhớ được chút gì không?
Phương Đa Bệnh cười:
- Chuyện cũ tuyệt nhiên không nhớ, nhưng bắt đầu biết lừa người rồi, huynh xem, kinh nghiệm bị lừa phong phú như ta và A Phi mà còn không cảnh giác được, xem ra thần trí hồi phục nhanh hơn thân thể.
Quan Hà Mộng bật cười:
- Lý huynh vốn dĩ thông minh hơn người, trí tuệ lĩnh hội cũng nhanh hơn người thường mà.
Phương Đa Bệnh khoanh tay vui vẻ nói:
- Xem ra, từ bây giờ phải cảnh giác hơn rồi.
Quan Hà Mộng bỗng nhiên có chút đăm chiêu, từ tốn hỏi:
- Nếu huynh ấy vĩnh viễn không thể nhớ lại chuyện cũ, hai người cảm thấy thế nào, dù sao cũng cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
Phương Đa Bệnh hơi trầm ngâm, rồi ánh mắt trở nên nhu hòa, mỉm cười dịu dàng nói:
- Không nhớ thì càng tốt, ta thật lòng không mong huynh ấy nhớ lại, chuyện cũ cứ để sóng biển cuốn đi, Lý Tương Di đã trôi ra biển lớn, Lý Liên Hoa bây giờ trong sáng rạng rỡ như hoa sen, không phải rất tốt sao, quá khứ của huynh ấy có bọn ta nhớ là được rồi, ta tin A Phi cũng nghĩ như vậy.
Quan Hà Mộng cũng cười hiền lành:
- Chỉ đáng tiếc ta không có cách khôi phục nội lực cho huynh ấy, huynh ấy bây giờ một thân võ công cũng không nhớ lại được.
Nghe đến đây Phương Đa Bệnh vỗ vỗ vai Quan Hà Mộng cười tươi như hoa:
- Ta nói Quan Hà Mộng huynh quan tâm đến hồ đồ rồi, Lý Liên Hoa bây giờ còn cần dùng đến võ công sao?
Người đang bị huynh ấy lôi kéo ngoài chợ kia là Địch đại minh chủ thiên hạ vô địch đấy, huynh nghĩ có bao nhiêu người của Kim Uyên Minh dọn nhà đến cái thôn bé bằng lỗ mũi này, còn chưa tính Thiên Cơ Đường bọn ta.
Lý Liên Hoa căn bản không cần võ công.
Quan Hà Mộng như ngộ ra cái gì bật cười thành tiếng:
- Ta quả thật có chút hồ đồ rồi.
Phương Đa Bệnh mỉm cười ôn hòa:
- Bọn ta chỉ hy vọng Lý Liên Hoa sau này đều có thể hồn nhiên trong trẻo như lúc này, dứt khoát quên giang hồ đi.
Về phần sức khỏe, vẫn mong Quan huynh chiếu cố huynh ấy đấy.
Quan Hà Mộng nâng chén trà cụng vào chén của Phương Đa Bệnh một cái cười đáp:
- Được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...