Phương Đa Bệnh phiền não ngồi trong khách điếm nhìn Lý Liên Hoa đi đi lại lại. Người này bế con trai của bà chủ khách điếm Hiểu Nguyệt đi lại trong
phòng đã lâu lắm rồi, mà hễ hắn dừng bước là thằng bé đó sẽ khóc rú lên
như sói tru.
- Đây là con trai ngươi?
- Không phải. - Lý Liên Hoa bế thằng bé nhìn không được đáng yêu cho lắm, khẽ vỗ vỗ đầu nó.
- Không phải con ngươi thì sao ngươi phải dỗ dành nó? - Phương Đa Bệnh rõ ràng là bị Lý Liên Hoa chọc cho tức điên lên rồi. - Ta ngồi đây đã một
canh giờ rồi, bổn công tử ta bỏ công bỏ việc, từ ngàn dặm xa xôi chạy
tới xó xỉnh này tìm ngươi, vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta mà bồng bế dỗ dành con trai của người khác hơn một canh giờ?
- Thúy Hoa ra ngoài rồi. - Lý Liên Hoa chỉ chỉ ra cửa. - Nàng đi mua tương, chẳng ai trông thằng bé…
- Trên thế gian này còn có rất nhiều con của các quả phụ chẳng có ai chăm sóc trông nom, chi bằng ngươi hãy cưới từng người về nhà đi. - Phương
Đa Bệnh trừng mắt, tức tối nắm tay đấm mạnh xuống bàn. - Ta cho ngươi
hay, Phật Bỉ Bạch Thạch nhờ bổn công tử ta làm một việc, mà việc này lại liên quan đến “Thiết Cốt Kim Cương” Ngô Quảng và “Sát Thủ Vô Nhan” Mộ
Dung Vô Nhan, nếu ngươi không cùng bổn công tử đi điều tra hung thủ, bổn công tử sẽ lập tức giết ngươi. - Y nhìn Lý Liên Hoa đầy uy hiếp. -
Ngươi đi hay không đi? Không đi bổn công tử sẽ giết ngay!
- Ngô Quảng mà cũng chết à? - Lý Liên Hoa sợ hãi giật nảy mình. - Mộ Dung Vô Nhan cũng chết ư?
- Ngay Lý Tương Di và Địch Phi Thanh còn chết, hai người đó đã là gì? -
Phương Đa Bệnh chán ghét nhìn đứa bé trong lòng Lý Liên Hoa, vỗ bàn hét
lớn. - Rốt cuộc ngươi còn định bế con của người khác tới bao giờ nữa hả?
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra rồi lại được đóng vào, từ bên ngoài vang lên giọng một người trẻ tuổi, khá bối rối:
- Tại hạ Cát Phan, môn hạ đệ tử của Phật Bỉ Bạch Thạch.
Rõ ràng y mở cửa liền nghe thấy tiếng hét của Phương Đa Bệnh, giật mình
nên run tay đóng sập cửa lại. Phương Đa Bệnh lập tức chỉnh lại y phục,
hôm nay y mang theo một thanh kiếm được đặt tên là “Nhĩ Nhã”, mặt nở nụ
cười nho nhã ôn hòa.
- Khụ khụ, mời vào, tại hạ Phương Đa Bệnh.
Cát Phan đẩy cửa bước vào. Y mặc áo lụa xanh, chân mang giầy đế mỏng, so
với Phương Đa Bệnh thì thiếu niên tuổi còn trẻ này mỉm cười hòa khí hơn
nhiều.
- Cát Phan bái kiến Phương công tử, Lý tiên sinh.
Y ôm quyền hành lễ với Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, khi thấy đứa bé Lý
Liên Hoa đang bế trong lòng thì sững người, sau đó nhanh chóng lấy lại
vẻ bình tĩnh, coi như không thấy gì.
- Tình hình ở Nhất Phẩm Phần thế nào? - Phương Đa Bệnh đặt hai tay lên thành ghế. - Khi Bỉ Khâu cho
người tới gặp ta chỉ nói Ngô Quảng và Mộ Dung Vô Nhan đều chết ở Nhất
Phẩm Phần, những tình tiết khác đợi ngươi đến sẽ kể sau, rốt cuộc là
chuyện xảy ra thế nào?
Cát Phan lại chắp tay trước mặt Phương Đa Bệnh.
- Tin tức của sư phụ cũng không đầy đủ lắm, căn cứ vào tình hình mà Nga
sư thúc tìm hiểu được, hai người đó thân trên gầy guộc, thân dưới phù
nề, trên người không thương tích, thi thể nằm trong rừng tùng cách Địa
Cung của Nhất Phẩm Phần khoảng mười dặm, hai thi thể cách nhau mười lăm
trượng, bộ dạng hết sức cổ quái. Người phát hiện ra thi thể là Trương
Thanh Mao, vốn là đệ tử Thiếu Lâm. Mộ Dung Vô Nhan chết ở Hi Lăng,
chuyện này mặc dù không liên quan tới binh lính canh lăng nhưng trong
giang hồ lại là chuyện lớn. Nga sư thúc đã điều tra rồi, đây không phải
sự việc đầu tiên xảy ra ở Hi Lăng, ba mươi năm nay, đã có mười một người mất tích ở Hi Lăng, không ít người trong số họ là cao thủ.
- Hi Lăng ở ngay đằng sau. - Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng. - Lên đó xem là biết ngay, chỉ có điều còn phải đợi...
Cát Phan tò mò.
- Đợi gì nữa?
Phương Đa Bệnh lại “hừ” thêm một tiếng nữa.
- Đợi bà chủ về!
- Đợi bà chủ.. về? - Cát Phan khẽ ho một tiếng, không biết phải lí giải thế nào.
Phương Đa Bệnh tức giận đùng đùng trừng mắt lườm Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa mang vẻ mặt áy náy nhìn y.
- Ta không biết Thúy Hoa đi mua tương mà cũng đi lâu như thế.
Từ sau khi Bỉ Khâu nhờ cậy chuyện xảy ra ở Nhất Phẩm Phần, Phương thị vô
cùng coi trọng việc mà Phật Bỉ Bạch Thạch ủy thác, năm lần bảy lượt cảnh cáoPhương Đa Bệnh hành sự phải thận trọng, điều tra rõ ngọn ngành. Còn
Phương Đa Bệnh một mực đòi kéo Lý Liên Hoa cùng đi điều tra, y tự cho
mình là người thông minh nên đương nhiên y biết người nào nên dùng vào
việc gì.
Cát Phan quan sát vị giang hồ thần y mãi mới chịu lên
tiếng này hồi lâu, chỉ cho rằng có người lại coi việc bà chủ đi mua
tương quan trọng hơn việc điều tra cái chết của Mộ Dung Vô Nhan như thế
thì thật hiếm gặp.
Họ lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, vẫn không
thấy bà chủ của khách điếm Hiểu Nguyệt quay về. Cuối cùng Lý Liên Hoa
đành giao thằng bé cho bà chủ ở Di Hồng Viện bên cạnh, quay về khách
điếm thấy hai người còn lại đang sốt ruột vô cùng, ba người nhanh chóng
đi lên Hi Lăng.
Lên tới Hi Lăng trời đã tối, xung quanh chẳng có
bóng người nào. Nơi này là cấm địa hoàng gia, mặc dù trú binh chỉ có
trăm người nhưng bách tính cũng rất ít khi đặt chân vào địa giới Hi
Lăng, những nơi tiếp giáp Hi Lăng đều trồng cây sam, gần như không có gì khác. Đây đúng là một vùng đất chết gọn gàng sạch sẽ. Dấu chân của ba
người ngoằn ngoèo in trên tuyết, rõ tới dị thường, trên vùng tuyết phủ
trắng thế này, chỉ cần không có tuyết lớn, trời không ấm lên thì trong
vòng mấy ngày dấu chân sẽ vẫn rõ như mới.
Trong rừng cây không xa phía trước có ánh lửa, ba người chưa kịp tới gần, trong rừng đã có
người lớn tiếng hét, nói là quân lính triều đình, người không phận sự
hãy mau rời khỏi đây. Cát Phan cao giọng đáp mình là đệ tử Phật Bỉ Bạch
Thạch, trong rừng có mấy người cầm đuốc đi ra, tự xưng là môn hạ đệ tử
của Thiếu Lâm, Võ Đang, đã đợi Phật Bỉ Bạch Thạch nhiều giờ rồi.
Tổng cộng có năm người cầm đuốc đi ra, người béo nhất trong số họ chính là
Trương Thanh Mao, trong bốn người còn lại có hai người là đệ tử tục gia
của Thiếu Lâm, lại là anh em sinh đôi, cũng họ Trương, Trương Khánh Hổ
và Trương Khánh Sư. Tướng mạo anh em Hổ, Sư rất giống nhau, có điều tiên má Trương Khánh Hổ có một nốt ruồi đen, còn Trương Khánh Sư không có.
Sở trường của Trương Khánh Hổ là Thiếu Lâm Thập Bát Côn, Trương Khánh Sư lại tinh thông La Hán Quyền. Hai người kia là đệ tử Võ Đang, một người
tên Dương Thu Nhạc, một người gọi Cổ Phong Tân.
Mấy người bọn họ
canh giữ thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng đã nhiều ngày nay, dù
sao tất cả đều xuất thân giang hồ, biết rõ cái chết của hai người này
không giống với những cái chết thông thường, nếu không xử lý tốt, chỉ e
bạn bè anh em thân thích, tộc nhân sư môn của hai người đó sẽ ào ào kéo
lên núi, khi ấy thì trăm binh lính này phỏng ích gì? Chẳng phải chỉ còn
nước nghểnh cổ đợi chết hay sao?
Ba người họ Trương canh giữ thi
thể của Mộ Dung Vô Nhan, Dương Thu Nhạc và Cổ Phong Tân canh giữ thi thế của Ngô Quảng, thấy người mình đang đợi đã đến, vẻ mặt ai cũng vui mừng hớn hở. Phương Đa Bệnh nhìn hai thi thể kia vài lần, hai người này khi
còn sống không béo tốt nhưng ít ra cũng rất cường tráng, giờ lại biến
thành hình dạng cổ quái: thân trên gầy guộc thân dưới phù nề, y bất giác thở dài.
- Thế này là thế nào? Trúng độc hay trúng tà?
Cát Phan nhanh nhẹn lật thi thể Ngô Quảng lên xem.
- Kỳ lạ, hai người này bị chết đói.
- Chết đói? - Phương Đa Bệnh kinh hãi kêu lên, y nhận ra vị “thần y” bên
cạnh mình cũng đang giật nảy người. - Sao có thể? Hai người này đều
không nghèo, sao lại chết đói?
- Người bị chết đói ở nơi ẩm ướt
thì hình dạng sẽ thành ra thế này. - Cát Phan đáp. - Lý tiên sinh có lẽ
rất hiểu, ta còn vốn tưởng họ bị trúng độc hay bị vật gì đó đả thương,
dẫn đến khô tóp và phù nề, giờ nhìn thì quả nhiên là chết đói. - Y ngẩng đầu lên cung kính nhìn Lý Liên Hoa. - Chẳng hay kiến giải nông cạn của
tại hạ có sai sót gì không?
Lý Liên Hoa ngẩn người, rồi mỉm cười.
- Không sai.
Phương Đa Bệnh đứng bên cạnh cười hê hê, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.
- Kỳ lạ, trong vùng đất rộng lớn này, hai vị tuyệt thế cao thủ lại chết
đói... Xem ra họ không chết đói ở đây. - Cát Phan vô cùng nghi hoặc,
nhìn ngó xung quanh, đi tới bìa rừng thì đứng lại nhìn về phía Hi Lăng. - Trừ phi có người giam họ ở một nơi không có thức ăn nước uống, lẽ nào
lại là...
Phương Đa Bệnh tiếp lời, “Hi Lăng?”, Cát Phan gật đầu nói:
- Trong vòng năm mươi dặm, ngoài Hi Lăng ra, chỉ e chẳng có nơi nào khác đủ sức hấp dẫn hai vị cao thủ này.
Lý Liên Hoa xen vào một câu:
- Vậy tại sao họ lại ở đây?
Phương Đa Bệnh cùng Cát Phan đều ngẩn ra. Hi Lăng cách nơi này gần mười dặm,
mặc dù bên cạnh thi thể có rất nhiều dấu chân, nhưng đều là dấu chân của những người lính canh lăng đi lại quanh họ, tuyệt đối không phải dấu
chân do Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng để lại. Phương Đa Bệnh nhanh trí
nói:
- Lẽ nào dấu chân của họ khi đi ra đã bị Trương Thanh Mao giẫm đè lên rồi?
Lý Liên Hoa gần như không nghe thấy câu hỏi đầy nghi vấn của Phương Đa
Bệnh, ngẩng đầu lên ngẩn ngơ nhìn cây sam bên cạnh mình. Phương Đa Bệnh
nhìn theo mắt hắn, trong đầu lóe sáng, đột nhiên như hiếu ra.
- Ta hiểu rồi! Nếu hai người này không chết ở đây thì làm sao có dấu chân cho được, họ bị vứt ra đây là để làm đường thoát.
Cát Phan tò mò.
- Đường thoát? Là ý gì?
Phương Đa Bệnh chỉ lên cây sam kia.
- Ngươi nhìn xem.
Cát Phan ngước mắt nhìn theo, tuyết đọng trên cành cây sam to lớn đó hơi trồi lên, để lại một dấu chân khá rõ ràng.
- Điểm đặt chân?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
- Cây sam này nằm giữa thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng, hai thi
thể cách nhau mười lăm trượng, cái cây này nằm chính giữa, thi thể của
Mộ Dung Vô Nhan cách cây sam tám trượng.
Cát Phan nhìn xung quanh, đột nhiên như hiểu ra.
- Thì ra là vậy, trên núi này mặc dù sam nhiều nhưng không được trồng
liền nhau, chẳng trách hai người nằm cách nhau mười lăm trượng, Phương
công tử thật hết sức tinh tường, Cát Phan vô cùng khâm phục.
Phương Đa Bệnh bỗng dưng thấy mướt mồ hôi gáy, cười khan một tiếng, trừng mắt
nhìn Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa lại gật gù lắng nghe, vẻ rất chăm chú.
Trên ngọn núi nơi tòa Hi Lăng tọa lạc trồng toàn cây sam, nhưng những
rừng sam đó không nối tiếp nhau san sát, không chỉ giữa những vạt rừng
sam là một khoảng đất trống mà từ trên đỉnh núi xuống eo núi còn có một
khoảng bị gián đoạn, thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng nằm giữa
vùng đất trống của vạt rừng phía trên và vùng gián đoạn của vạt rừng
phía dưới. Nếu có cao thủ muốn mượn rừng sam để đi từ trên đỉnh núi Hi
Lăng xuống mà không để lại dấu vết, tất phải vượt qua gần hai mươi
trượng đất trống phủ dày tuyết, nhưng dù là tuyệt đại cao thủ cũng không thể một bước nhảy qua hai mươi trượng. Nếu là ở đỉnh núi khác, hắn chỉ
việc nhặt đá làm vật lót chân thì có thể ung dung xuống núi, nhung Hi
Lăng lại là Hoàng lăng, cả ngọn núi đều đã được con người tu sửa hoàn
toàn, đỉnh núi tuy trải đầy đá cuội nhưng lúc này đều bị tuyết phủ kín,
nếu móc một phiến lên làm đá lót chân, chắc chắn bại lộ hành tung.
Mà vừa hay bên cạnh lại có hai thi thể... Chỉ e có kẻ đã cắp thi thể đi
lại giữa rừng sam, sau đó ném thi thể xuống dưới tuyết, làm vật đỡ chân, giúp hắn vượt qua hai mươi trượng kia, sau đó thoát khỏi núi mà không
đế lại dấu vết nào trên tuyết. Chỉ riêng việc kẻ này ném xác xuống đất
mà không hề run tay, đã biết ngay hắn chẳng phải nhân vật tầm thường,
nhưng không biết tại sao hắn thà bỏ lại hai thi thể sẽ làm giang hồ dậy
sóng cũng quyết không lưu lại dấu chân của mình? Phương Đa Bệnh lẩm bẩm
tự nói:
- Lẽ nào người này không phải hung thủ hại chết Mộ Dung
Vô Nhan và Ngô Quảng? Nếu là hung thủ, sao có thể làm việc này được. Ta
biết rồi! - Mắt y sáng lên. - Chân người này chắc chắn có tật, bình
thường có lẽ hắn tự ti lắm, vì vậy bằng bất cứ giá nào cũng không chịu
để lại dấu chân trên tuyết.
Phương đại công tử dương dương đắc ý
đưa ra kết luận tuyệt diệu của mình, nhưng Lý Liên Hoa chăm chú không
rời mắt khỏi dấu chân lưu lại trên cành cây sam, Cát Phan không ngừng
lật qua lật lại thi thể của Mộ Dung Vô Nhan, hình như chẳng kẻ nào thèm
đế ý tới lời y nói. Ba người bọn Trương Thanh Mao lại kính trọng họ như
thần thánh, đứng bên cạnh im thin thít lắng nghe. Trương Khánh Hổ bỗng
lên tiếng:
- Bọn tại hạ canh giữ Hi Lăng đã nhiều năm, trong Minh Lâu và Bảo Thành đều có nhiều người ở, cho dù có người bị nhốt trong Hi Lăng, cũng không tới mức chết đói vẫn chưa bị phát hiện.
Trương
Khánh Sư không giỏi ăn nói, gật đầu, ánh mắt nhìn Cát Phan chăm chăm.
Phương Đa Bệnh chạm ánh mắt Trương Khánh Hổ, loáng thoáng cảm thấy có
điều gì đó rất lạ, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra.
- Nếu ở Địa Cung thì sao? - Dương Thu Nhạc lạnh lùng hỏi. - Huynh đừng quên, mặc dù di
chiếu nhập táng cho Hi Thành Hoàng đế giản lược đi nhiều, nhưng dù sao
nơi này cũng là Hoàng lăng, không chừng dưới đất có bảo vật gì đó thật,
đáng để Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng tới đây tìm kiếm. Nơi này cũng
không ít truyền thuyết, cái gì mà linh dược Quan Âm Thùy Lệ, cái gì mà
Ngọc ấn truyền ngôi... Đủ mọi loại truyền thuyết mà một Hoàng lăng phải
có.
Người này tướng mạo nho nhã, nhưng lời nói ra lại đầy âm khí, Phương Đa Bệnh vừa nhìn đã không thích.
- Nhưng chúng ta ở Hi Lăng hơn ba năm nay rồi, chưa từng thấy có cửa vào
Địa Cung. - Cổ Phong Tân lên tiếng. - Nếu thật sự có người tìm thấy cửa
vào Địa Cung, lại mang thi thể ra từ nơi đó, vậy thì chẳng phải cửa ấy
rất lớn ư? Rốt cuộc nó ở chỗ nào?
- Theo như sử sách chép lại,
cửa vào Hoàng lăng bình thường đều đặt ở một góc nào đó trong Minh Lâu. - Cát Phan đáp. - Chi bằng chúng ta hãy vào Hi Lăng rồi chia nhau ra đi
tìm?
Lý Liên Hoa nhìn y một cái, Cát Phan ho khẽ.
- Lý tiên sinh có cao kiến gì khác không?
Lý Liên Hoa “à” một tiếng, vẻ mặt bốí rối.
- Ta sợ ma.
Cát Phan hết sức ngạc nhiên, Phương Đa Bệnh không nhịn được phá lên cười ha hả.
- Tuyệt đại thần y lại sợ ma khi đêm xuống, ha ha ha, ha ha ha...
Cát Phan thở dài.
- Nếu tiên sinh sợ ma, chúng ta đợi sáng mai hãy đi tìm vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...