Liên Hoa Bảo Giám


Constantine tựa hồ biết Đỗ Trần nghĩ cái gì, bóng người còn chưa thấy, đã cười dài: 
- Có đúng là rất kỳ quái vì sao Chaucey gọi ta là đội trưởng không?

Phản nghịch cự long trong khi chiến đấu luôn lắm lời, nhưng tuyệt không nói nhảm, kim chúc âm ba là bí pháp giết người của cự long là ở hai chữ "Nói nhiều". Constantine tiếp tục nói: 
- Á Lực, Francis đâu? Cũng ở chỗ này... ha ha, buồn cười. Nực cười là ta còn lo lắng đả thảo kinh xà, cố ý kêu Chaucey làm bộ muốn làm phạt tội vương, sau đó khống chế phạt tội chi thành âm thầm lùng bắt các ngươi, nhưng không nghĩ tới, ngươi đương nhiên tựa đưa lên miệng... ha ha ha.

Lão long không chút cẩn thận.

Mỗi câu nói, mỗi âm tiết, đều như cự chùy đánh tới, chuy chuy oanh kích lên ngực Đỗ Trần, mà hắn cuối cùng liên tiếp cuồng tiếu, lại giống như vách tường vô hình, tại bốn phương tám hướng vây quanh Đỗ Trần vô cùng nghiêm mật.

Cảm giác âm tường đánh úp lại, Đỗ Trần có chút sửng sốt.

Thực lực của Constantine hình như cũng không có tăng cường! âm tường hôm nay trong mắt mình, nhiều nhất chỉ đáng hai chữ "Uy hiếp".

Nếu ngươi không mạnh, vậy xem ta. 

- Constantine.
Đỗ Trần rống to một tiếng, lao qua thanh âm của Constantine, tiếp đó, ngón cái tay trái chế trụ bốn ngón còn lại, như cầm huyết khởi động vận luật bắn ra, vô số dòng nước lao tới, "đinh đinh đương đương" đánh nát tất cả âm tường của Constantine. Theo đó, Đỗ Trần tay phải trọng phục động tác của tay trái, nhưng mục tiêu là Constantine, cũng là bầu trời.

Tia nước kim lam hai sắc đầy trời trùng vào đám mây màu tro trên phạt tội chi thành, Đỗ Trần rống to một tiếng, ra sức kéo xuống dưới.

- Ngao.
Constantine trong hình thái cự long bị Đỗ Trần kéo xuống từ đám mây, oanh ngã trên mặt đất, tạo ra một hồ sâu hơn mười thước.

Phong hào cấp, thiện niệm thiên ti tỏa.

- Phản nghịch cự long, chỉ bằng ngươi bây giờ cũng dám tranh phong với ta
Đỗ Trần tay phải khống trụ tia nước, tay trái kim liên xuất ra, "ba ba" băng phiến bạo liệt, một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, phản nghịch cự long Constantine bị đóng băng trong một tuyết liên trong sáng như ngọc.


Tuyết liên khai hoa, môt đoá vừa rơi xuống, sinh cơ của phản nghịch cự long dần tiêu tán "Ô" phun ra một ngụm máu tươi, Constantine dùng máu mở đường, tránh thoát trói buộc, lảo đảo chạy thoát, nhưng kinh nghi không ngừng nhìn Đỗ Trần.

- Lão thiên, cự long rõ ràng là thập cấp đấu thần a.

- Cái này, cái này, gia tộc Brockman sao lại có khách khanh cường đại như thế?

Các thủ lĩnh còn sót lại của liên quân trợn mắt há mồm, mà Czech lại đắc ý cười ha hả, có chút tiểu nhân đắc chí nhìn lướt qua mọi người: 
- Mọi người không cần kinh hoảng. Đây là khách khanh của gia tộc Brockman, phong hào đấu thần Á Lực.

Czech đang cười, đột nhiên Steven vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói: 
- Lặng lẽ chuẩn bị dẫn người chạy trối chết, sau khi trở về quản tốt lớp người thứ 3 trong gia tộc ngươi, đừng để bọn hắn gây phiền toái cho ta. Tuyết Cơ, bây giờ Constantine nhìn chằm chằm đệ đệ ta, còn không có chú ý tới ngươi, ngàn vạn lần đừng để hắn nhận ra ngươi.

Tuyết Cơ sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của Steven, trầm trọng gật đầu: 
- Ngài yên tâm, Tuyết Cơ sẽ không gây phiền toái cho ngài.

Steven cười cổ quái: 
- Chính mình tự coi chừng, ngươi thiếu một cọng lông, đệ đệ ta thương chết mất.

Tuyết Cơ đỏ mặt, nhưng Steven đã biến mất, đi tới bên Đỗ Trần, đứng sóng vai với hắn.

Hai huynh đệ sắc mặt lâm trọng, như gặp đại địch.

Czech khó hiểu, Á Lực tiên sinh rõ ràng đánh thắng, nhưng hắn sao lại cẩn thận như vậy? Nhưng từ tín nhiệm với Á Lực, lập tức bắt đầu ngầm chuẩn bị.

Lúc này Constantine lảo đảo đứng lên, dần dần hóa thành nhân hình, oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 
- Ta quá chủ quan, thấy đệ nhất cao thủ của Đỗ Trần thần giáo vắng mặt, ta mạo nhiên ra tay, kết quả không tưởng được Đỗ Trần thần giáo còn có cao thủ như ngươi.

Đỗ Trần trên mặt không có vẻ đắc ý sau chiến thắng, mà lạnh nhạt nói: 
- Trong sinh mạng mê cung, ngươi bị Brook kích thương, lại bị ngọn lửa đốt, hôm nay thực lực bị hao tổn, ta đánh bại ngươi... thắng mà không uy.


Steven âm lãnh nhìn chằm chằm phản nghịch cự long: 
- Bất quá Constantine, thành viên tiểu đội của ngươi đều thực lực bạo tăng, ngươi vì sao chẳng những thực lực không tăng, ngược lại ngay cả vết thương cũ cũng không khỏi hẳn?

Constantine ôm ngực, thổ mấy ngụm máu, cười lạnh nói: 
- Muốn biết tại sao không?

Ánh mắt hắn cơ hồ muốn ăn thịt, nhìn chằm chằm Đỗ Trần, âm độc oán hận vô cùng, nhưng miệng lại nói: 
- Ta ngốc tới mà nói cho ngươi sao?

Đỗ Trần hừ một tiếng: 
- Ngươi một kẻ dính cựu thương chưa lành, không có khả năng làm cho gia tộc Chaucey thực lực tăng lên nhiều như vậy, càng không có khả năng dạy bọn họ cổ trận thời Vẫn Thần! Mà bây giờ ngươi thân trọng thương, rõ ràng không phải địch thủ của ta, nhưng lại không vội vàng chạy trối chết.. Ra đi, gọi người sau lưng ngươi ra.

- Ba, ba.

Tiếng vỗ tay vang lên, không khí tại hội trường đột nhiên vặn vẹo, ba bóng người chậm rãi hiện ra, chậm rãi từ trên không hạ xuống cạnh Constantine.

Trường bào màu đen quân khôi màu đỏ, Đỗ Trần trong lòng run lên, nhất là người ở trung tâm, da tay trắng, môi bạc,... đây chẳng phải người ngày đó Ám Ảnh quân bị diệt, cứu đi Constantine đó sao?

Đến giờ phút này, Đỗ Trần sáng tỏ, quân khôi trường bào, thế lực có trang phục này, quả thực có hai, một là bọn Demis cùng lão Bowen, thế lực khác là những người hắn thấy trước mặt.

Mười Ba, Mười Bốn, Mười Bảy, ba người này phụng mệnh bắt sống Đỗ Trần, hai tay để trong tay áo, dưới quân khôi đôi mắt ẩn ẩn hàn quang, trong đó Mười Ba lạnh nhạt cười nói: 
- Ngươi chính là Á Lực? Tốt lắm! Thật sự tốt.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Steven: 
- Ngươi cũng không tồi.

Thanh âm Mười Ba hết sức dễ nghe, tựa như tiếng suối chảy, lọt vào tai khiến lòng người thư sướng, sau khi khen hắn lại tiếp tục nói:

- Mười Tám, mang theo thành viên trong tiểu đội của ngươi lui về sau, nơi này giao cho ta.

Mười Tám? Đang lúc Đỗ Trần nghi hoặc thì Constantine thấp giọng phân phó bọn người Chaucey lui về sau, để chiến trường lại cho Mười Ba. Mười Bốn cùng Mười Bảy lui về sau chữa thương cho hắn.

Đỗ Trần đáy lòng có chút lạnh giá, Constantine là Mười Tám, vậy 17 người trước hắn cường đại ra sao? Hơn nữa Mười Tám có một tiểu đội 20 thành viên, vậy phía trước dám chắc cũng có.

Thực lực của tổ chức này đến tột cùng mạnh tới mức nào?

Thanh âm dễ nghe của Mười Ba lại tiếp tục vang lên: 
- Á Lực, ngươi muốn biết Constantine vì sao thực lực không có tiến bộ sao?

Hắn chỉ Đỗ Trần: 
- Điều này ngươi phải hỏi bản thân... bởi vì ngươi cầm đi bí toả thích hợp với hắn.
Tiểu tỏa đầu, hôm nay đang ở trên người Đỗ Trần.

Đỗ Trần cười hai tiếng.

Mười Ba lại nói: 
- Vốn, chúng ta nhận được lệnh bắt ngươi trở về, nếu có khó khăn, giết chết bất luận. Bất quá... sau khi nhìn thấy các ngươi, chúng ta lại có ý nghĩ mới.

Im lặng, hai thiết liên được cởi xuống từ trường bào của hắn, ngoài dự đoán của mọi người nói:
- Có hứng thú gia nhập chúng ta không?

Constantine ở phía sau cả kinh, vội la lên: 
- Mười Ba, điều kiện để ta gia nhập với các ngươi, là các ngươi giúp ta giết mấy cừu nhân! Chẳng lẽ ngươi tưởng phản hồi sao?

Đỗ Trần cùng Steven liếc nhau một cái, Đỗ Trần cười nói: 
- Gia nhập các ngươi, ta có được gì? Mất cái gì?

Mười Ba cười nói: 
- Gia nhập chúng ta, chúng ta có thể thỏa mãn ngươi một dục vọng, hơn nữa có thể cho các ngươi đột phá lực lượng thập nhất cấp... bất quá, thân phận trong thế tục của hai người các ngươi không tồn tại, sau này trên thế giới chỉ có đội trưởng hai tiểu đội Mười Chín và Hai Mươi của Xích Quân thôi!

Xích Quân? Đây là bọn hắn xưng hô tổ chức sao?


Đỗ Trần quay đầu nhìn lướt qua mọi người, thuận miệng nói: 
- Ngươi nói rõ hai chữ Xích Quân này cho ta, xem ra, nếu chúng ta không đáp ứng, ngươi chẳng những sẽ giết ta diệt khẩu, nơi này người nghe được hai chữ Xích Quân cũng sẽ bị... 
Ngón út hắn lướt qua cổ.

Mười Ba có chút lắc đầu: 
- Người phạt tội chi thành sẽ không bị diệt khẩu, bởi vì... bọn họ cái gì cũng không nghe được.

Thần sắc Steven cùng Đỗ Trần cuồng biến, nguyên lai không biết từ lúc nào, người Xích Quân đã bày cách âm bí pháp ở phụ cận.

Cũng vây khốn hai huynh đệ.

- Có hứng thú không? Đây là lần thứ ba, cũng là lần cuối ta mời các ngươi.
Mười Ba mỉm cười uy hiếp.

Đỗ Trần nhìn Steven một chút, nở nụ cười. Đỗ Trần tiến nhanh lên: 
- Việc tới nước này, chúng ta còn có thể nói cái gì?
Hắn tiếp nhận tỏa liên từ tay Mười Ba: 
- Chúng ta phải làm thế nào?

Mười Ba gật đầu: 
- Mang tỏa liên lên người, đeo lên ngực, sau đó đi theo chúng ta, sau này nên làm thế nào chủ nhân sẽ chậm rãi dạy các ngươi...

- Ca ba!
Đỗ Trần mang tỏa đầu lên, đeo lên người, thấy một màn này, Mười Ba mỉm cười gật đầu, trong lòng đã định.

Steven chậm chạp mang tỏa liên lên người, hai tay cầm lấy tỏa đầu để trước ngực, đang muốn đeo lên, đột nhiên cười dâm nói: 
- Mỹ nữ, ngươi nhất định rất mê người.

Mười Ba sửng sốt, hắn đương nhiên nhìn thấu giới tính của mình sao?

Lúc này thì, Steven đột nhiên vứt bỏ tỏa liên, Bác Bì tiểu đao từ trong miệng phun ra, cơ hồ đồng thời, Đỗ Trần ca ba một tiếng mở ra tỏa đầu khiến Mười Ba đang thả lỏng kinh hãi, Liên Hoa tế xuất...
Liên Hoa Bảo Giám


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui