Đỗ Trần, Dịch Cốt, lão Fuye cả ba người cơ hồ đồng thời hành động, ba người biết có một đối thủ cường đại đến, nhưng trong mọi người Tuyết Cơ lão yêu bà là nhân vật duy nhất giải được sinh mệnh mê cung, muốn ra ngoài phải tạm thời bảo vệ nàng! Ba người vây Tuyết Cơ ở trung tâm, lưng dựa vào nhau, ngừng thần tìm tiếng động vọng lại, tìm hung thú đột nhiên tiếp lời kia!
Âm thanh khàn khàn quái dị của hung thú chợt vang lên, rồi lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong mê cung tựa như tổ ong tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở dốc do thương thế chưa lành của Tuyết Cơ.
Đỗ Trần quét một vòng quanh mặt mình phụ trách, không hề phát hiện ra điều gì lạ thường, hai mặt khác cũng không hề có động tĩnh, nhưng Tuyết Cơ nói:
- Ân nhân cẩn thận, nghe ý tứ trong lời của hung thú, đây là đường ngầm Vân Tiêu Kinh! Tuyết Cơ từng nghe sư tôn giảng qua về hung thú trong đương ngầm Vân Tiêu Kinh, bọn chúng thần bí khó lường, hơn nữa tới lui vô tung, thường tập kích đối thủ từ những nơi không nghĩ đến, xin người lưu tâm cửa đường ngầm trên đỉnh đầu hoặc dưới chân.
Có người lên tiếng:
- Hắc he he, ngươi hóa ra hiều rõ chúng ta đó!
Nói rồi, chính ở cửa đường ngầm trên đỉnh đầu Đỗ Trần thò ra một con... Hung thú?
Con "Hung thú" này thật đáng yêu! Đỗ Trần nhịn không được thầm nhủ, một dây xoắn mà xanh như thường thấy ở trên cây từ trong cửa đường ngầm thòi ra, trên thân dài phủ lớp lá phong màu đỏ, mà trên đầu dây xoắn đó là một cái đầu nhỏ. Cái đầu này giống như đầu của thỏ lông dài, nhưng tai ngắn hơn, mặt càng mập hơn, nhìn qua béo mũm mỉm, mum múp làm người ta nhịn không được muốn tới thơm một cái.
Một trận "Grù grù" vang lên, đầu cùa "Hung thú" thò xuống dưới tra xét, tới gần Đỗ Trần, nhếch môi cười, đầy miệng răng trăng nhỏ sin sít, ở giữa còn có một chiếc lưỡi nhỏ màu phần hồng:
- Hắc hé hé, vừa rồi ta nói đùa với các ngươi thôi! Lâu lắm rồi không thấy người ngoài tiến vào đường ngầm Vân Tiêu Kinh, quá lâu rồi, ngươi coi hàm răng nhỏ của chúng ta, là dạng có thể ăn tươi các ngươi sao? Hắc hé hé, các ngươi muốn đi Vân Tiêu Kinh?
Lão Fuye thấy thứ này đáng yêu, lại tạm thời không có địch ý, không khỏi cười cười hiền lành:
- Chúng ta đi Vân Tiêu Kinh cũng được, về tam đại lục cũng được, chỉ là chúng ta lạc mất phương hương, bị vây ở đây, tiểu bằng hữu, ngươi có thể nói cho chúng ta đường ra ngoài không?
Thứ nhỏ bé đó gật đầu, hai tai run loạn lên, chiếc cằm béo mum múp cũng rung lên từng chập:
- Được, gần đây có ba mệnh môn, cái thứ nhất đi Trường Đao phong, cái thứ hai đi Thiên Đao phong, cái thứ ba đi Auerbach đại hạp cốc, các người muốn đi từ đâu ra ngoài?
Lão Fuye cười nói:
- Gần nhất là đường nào?
- Đó chính là đi Thiên Đao phong!
Tiểu gia hỏa vẩu miệng chỉ một cái cửa đường ngầm phía trước lão Fuye:
- Đi từ chỗ này, sau đó… Hắc hé hé, ta vì sao phải nói cho các người đường nhỉ?
Tiểu gia hỏa cười xấu xa.
Đỗ Trần vuốt cái mũi nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Tiểu gia hỏa kia nhảy tưng tưng kêu lên:
- Kim tệ, ta muốn kim tệ, thật nhiều thật nhiều kim tệ!
Đỗ Trần vẫy tay ném ra một bao kim tệ:
- Cho ngươi hết, nhưng ngươi có thể đưa chúng ta đi Thiên Đao phong không? Đợi khi chũng ta ra khỏi đây, ta sẽ lại cho ngươi một bao kim tệ!
Tiểu gia hỏa dùng dây leo cuốn lấy kim tệ, cắn đứt bao nhìn một chút, đôi mắt vui mừng sáng rực rỡ:
- Được, ta đưa các ngươi đi, đi theo ta nào!
Nó xoay người dẫn đường, nhưng lúc này Tuyết Cơ nói:
- Ân nhân, không thể tin tưởng nó! Sư tôn nói qua, sự nguy hiểm của đường ngầm Vân Tiêu Kinh vượt ra ngoài tưởng tượng, đâu đâu cũng phải cần thận, những hung thú đó chiêu số gì cùng có thể dùng tới!
Cửa đường ngầm trên đỉnh đầu lại thò ra một cái đầu, giống như đúc cái trước, nhưng không cùng một cửa đường ngầm, nó vẩu môi nói:
- Không tin chúng ta thì quên đi, đệ đệ, chúng ta đi nào, mặc xác bọn họ! Ấy, chúng ta không trả lại kim tệ cho các ngươi đâu!
Hai tiểu gia hỏa hờn dỗi biến mất ở cửa đường ngầm, Đỗ Trần và lão Fuye nhìn nhau, trầm mặc chốc lát, Đỗ Trần cười với Tuyết Cơ:
- Tuyết Cơ tiểu thư, ta tin nàng! Chúng ta hãy ở lại chỗ này!
Trong lòng Tuyết Cơ ấm lên, cười đáp trả Đỗ Trần, nhưng thực tế trong lòng Đỗ Trần nghĩ, Tuyết Cơ bây giờ hoàn toàn bị lừa, không có khả năng bán đứng mình. Thân đặt trong hiểm cảnh, ngươi sẽ tin tưởng một đồng bọn có kinh nghiệm, hay tin tưởng một tiểu gia hỏa đáng yêu đột nhiên xuất hiện?
Nói Đỗ Trần tin Tuyết Cơ, chẳng bằng nói hắn tin tưởng kinh nghiệm của Margaret!
Hồi lâu sau, hai tiểu gia hỏa lại kia thò đâu ra:
- Ế, các ngươi thật sự không đi theo chúng ta?
Đỗ Trần lắc đầu:
- Nếu các ngươi có thành ý, thì xuống đây, ở giữa chúng ta!
Đột nhiên, tiểu gia hỏa kia đổi sắc mặt:
- Hừ, chẳng chút thú vị, các huynh đệ, mấy nhân loại này xem ra sẽ không theo ta đi vào cạm bẫy rồi, đi ra đi, ăn tươi bọn chúng... Hắc he he!
Nói rồi, cái đầu nhỏ của nó hung tợn trườn tới, mang theo phía sau cái thân càng ra càng dài... Càng ngày càng dài, đột nhiên, một thân hình không lồ màu xanh biếc lấp đầy cửa đường ngầm, trong đường ngầm đường kính hai thước cũng trườn ra những con đại thanh trùng (sâu xanh) đường kính hai thước!
Loại đại thanh trùng này và loại sâu hại trên cây cơ hồ giống nhau như đúc, ngoài trừ thân thể to tới mức làm người ta sợ hãi, thì là chính là cái đầu nhỏ, cũng chính là cái đầu Đỗ Trần vừa nhìn thấy.
Đệ đệ ra rồi, ca ca vừa rồi cũng ra, đại thanh trùng thứ hai!
Con thứ ba...
Con thứ tư...
Bốn phương tám hướng đều là đường ngầm.
Bốn phương tám hương cũng đều là đại thanh trùng!
Đỗ Trần nắm chặt chuôi Thệ Tuyết kiếm, ném ra một đóa Liên Hoa bảo vệ Tuyết Cơ, căm hận nói:
- Đáng chết, đều là sâu hại!
- Hắc hé hé, không sai, chúng ta là sâu hại!
Đại thanh trùng ầm ầm phóng đến, mỗi con thậm chí còn kêu to trêu đùa các đối thủ:
- Chúng ta là sâu hại, chúng ta là sâu hại...
Vèo! Một đạo chất lòng như dầu xanh phun ra, Dịch Cốt động đao đầu tiên, phân thây một con trùng hại, đồng thời cũng tra rõ năng lực của đối thủ, lập tức quát to:
- Coi chừng, chỗ này không dưới trăm con thanh trùng, mỗi còn đều có thực lực lục, thất cấp!
Hơn một trăm con hung thú lục thất cấp vây giết vài người, khó trách đường Vân Tiêu Kinh chỉ có phong hào đầu thần mới có thể bình yên vô sự đi được!
May mắn, nơi này có hai phong hào đấu thần, Đỗ Trần tuy không bằng phong hào đâu thần, nhưng cũng là cao thủ cửu cấp đỉnh phong!
Nhân - trùng đại chiến bắt đầu...
Tuyết Cơ náu trong Liên Hoa, lớn tiếng nói:
- Ân nhân, sư tôn từng nói qua, trong sinh mệnh mê cung nơi nơi tràn ngập sinh mệnh lực của thực vật hệ, mà trong đó chứa đựng chính là hung thú trên mặt đất, dựa vào sinh trưởng của thực vật sinh vật này có vài phần giống! Ngài coi như đang tranh đấu với sâu hại trong thân cây!
Thật sự coi chúng nó là sâu hại! Trong lòng Đỗ Trần máy động, vội vàng phân phó:
- Bá bá, phóng hỏa đốt. Brook, ngươi dùng nước của ngươi biến thành acid cho ta… chớ dùng đao và đấu khí dây dưa sống chết với chúng nữa!
Một luồng hỏa quang, một đạo acid như lốc xoáy phun ra, bảo vệ đám người ở giữa, đồng thời phóng lên thân đại thanh trùng.
- Hắc hé hé, ! Chạy mau, bọn chúng biết nhược điểm của chúng ta, chạy mau!
Đỗ Trần vốn chỉ muốn thử một chút, không nghĩ rằng, hạ gục tới bốn năm mươi cỗ thi thể mà đám đại thanh trùng cũng thật sự bắt đầu thối lui - vốn chúng quả thật là sâu hại biến dị mà thành, quả thật sợ hãi thủ đoạn đối phó với sâu hại tầm thường này!
Đỗ Trần thở phảo nhẹ nhõm:
- Bắt một con hỏi đường!
Hắn cảm kích nhìn Tuyết Cơ một cái:
- Đa tạ tiểu thư, nếu không có tiểu thư nhắc nhở, sợ là chúng ta cho dù qua được một nạn này, cũng hao tổn không nhẹ a!
Không nghĩ rằng Tuyết Cơ không có chút vừa ý nào, buồn bã nói:
- Ân nhân, đường Vân Tiêu Kinh vừa mới bắt đầu, những con sâu hại này bất quả chỉ là đầu tiên, nếu như tiếp tục đi tới, không biết còn đối mặt bao nhiêu mãnh thú so với bọn sâu hại này còn mạnh hơn! Có địa đồ, có thực lực phong hào đấu thần, chính là tiền đề đề tiến vào Vân Tiêu Kinh!
Đỗ Trần gật gật đầu:
- Đợi bằng hữu của ta bắt được một con còn sống, chúng ta lập tức ra ngoài!
Nếu nói ban đầu Đỗ Trần còn có chút tính toán muốn tiến nào Vân Tiêu Kinh, nhưng lúc này, hắn không có cách nào nữa, trước tiên cứ tìm được ra bản đồ rồi hãy nói!
Dịch Cốt lôi một đại thanh trùng quay lại, vụ khí xanh đen bao phủ chặt chẽ lấy đại thanh trùng:
- Thiếu gia, tù nhân người muốn đã tới rồi!
Lão Fuye cũng bắt một con trở về!
Đỗ Trần nhìn cái đầu nhỏ đáng yêu của thanh trùng, còn có thân thể xanh tươi ác tâm kia của chúng, cau mày nói:
- Cách âm, tách ra thấm vấn chúng, nếu chúng nói không giống nhau, vậy giết chết cả hai!
- Hắc hé hé, nhân loại này còn giảo hoạt hơn chúng ta, đệ đệ, nói thật đi!
Thật là khéo, bắt được hai con, chính là hai con đầu tiên xuất hiện.
Con mắt to trên cái đầu nhỏ của đệ đệ chớp chớp, nước mắt nhỏ ra:
- Đừng giết chúng ta, chúng ta dễ chịu sao?
Ca ca cũng khóc:
- Đúng a, chúng ta dễ chịu sao? Đầu tiên là một đám vong linh chiếm cứ nhà chúng ta, ép hơn trăm huynh đệ chúng ta cướp địa bàn gần đây, tiếp đó, lại bị các ngươi bắt... hắc hé hé!
- Chúng ta dễ chịu sao?
Cả hai đều gào khóc.
Đỗ Trần nghe được sửng sốt:
- Vong linh gì chiến cứ nhà của các ngươi? Thành thật nói rõ cho ta!
Ca ca khóc ròng:
- Chúng ta, chúng ta là loài yếu nhất trong đường ngầm Vân Tiêu Kinh, vốn chỉ có thể ăn ở gần cửa, không dám vào trong, đi tiếp vào trong vài trăm thước là địa bàn của Cốt Lâu trùng rồi...
Lão Fuye nghe ra vài phần ý tứ, hỏi:
- Các ngươi nói, vốn Thanh Biều thú các ngươi sống phân tán, bên trong tổ không hề có nhiều hơn trăm, nhưng có một đám vong linh chiếm cứ địa bàn của các người, làm các ngươi chỉ có thể tập trung ở chỗ này. Chính vì vậy, chúng ta hôm nay mới có thể một lần gặp hơn trăm Thanh Biểu thú?
(Thanh: xanh, biều: bầu giống như tửu biều là bầu rượu, chắc vì hình giáng đầu nhỏ thân to của chúng mà có cái tên này)
- Hắc hé hé, chính thế chính thế, chúng ta có bảy tám cái tổ như nhau, nhưng sau khi nhà của chúng ta bị người ta chiếm cứ, hơn trăm huynh đệ tỉ muội chỉ có thể tụ lại ở gần đây!
Ca ca nói xong, đệ đệ lại mở miệng:
- Vong linh kia không hề có nhân tính chẳng những tiếm địa bàn của chúng ta, còn giết huynh đệ của chúng ta, giết rồi, thi thể của bọn họ cũng không bỏ qua, đem thi thể của chúng ta thành vong linh! Đáng hận nhất chính là tên Phillip kia!
Ca ca tiếp lời:
- Đúng, chính là tên khốn kiếp đáng hận tên Phillip kia! Hắn biến từ Auerbach đại hạp cốc tới Amulang Sơn hạ đô thành tổ vong linh!
Đôi mắt to trào ra ánh lệ, nhìn Đỗ Trần mong đợi đáng thương:
- Xương tàn, khô cốt, thi thể xương máu của thú nhân mai táng hơn ngàn năm tại thánh địa, đều trở dậy rồi, ít nhất hơn mười vạn vong linh, đồng thời khi phụ hơn trăm tiểu trùng chúng ta! Ngươi nói chúng ta dễ chịu không?
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...