Liên Hoa Bảo Giám



"Francis, mặc dù ngươi là một đứa trẻ thông minh nhưng ta không nghĩ đến viếc sử dụng ngôn ngữ chính khách để nói chuyện với ngươi, ai..."

Ferdinand ra hiệu cho Đỗ Trần ngồi cạnh mình, trông ông như một vị trưởng bối thân thiết đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ của mình: 
"Ngươi là hậu duệ của phong hiệu đấu thần có quan hệ tốt với thần thánh giáo, vì thế vị đấu thần đứng sau ngươi chắc chắn cũng là một người bạn của thần thánh giáo. Do đó, ta tha thứ cho tất cả những hành động của vị đấu thần đó và sẽ giúp ngươi giữ kín mọi chuyện."

Cuối cùng, trái tim Đỗ Trần cũng bình thường trở lại: "Ferdinand vừa rồi có vẻ không hề nói dối, thần thánh giáo có thể che dấu cho vị đấu thần sau lưng ta việc sát hại một vị trọng thần của đế quốc, vậy có thể thấy ta đối với thần thánh giáo có giá trị phi thường, vì vậy thần thánh giáo mới chống lưng cho ta."

"Giáo phụ tôn kính, mặc dù hiện tại ta chưa từng gặp qua vị đấu thần bí ẩn kia nhưng khi nào thấy ngài, ta sẽ nhắc đến ý tốt của thần thánh giáo."

"Ngươi quả là một đứa trẻ thông minh!" - Ferdinand đứng lên, đi ra cửa, cười nói - "Ngày mai thần thánh giáo sẽ giải trình với bệ hạ Bargnani về cái chết của tài chính đại thần, không ai có thể nghi ngờ việc này có liên quan đến ngươi. Vị đấu thần bí ẩn bảo vệ ngươi rất có khả năng là bạn của thần thánh giáo chúng ta, cho nên sự việc hắn ăn trộm thánh khí của Kaman cũng sẽ trở thành bí mật."

Việc rạng sáng ngày Thần An Frisbie định mưu sát Đỗ Trần được thần thánh giáo xử lý nên việc này cũng không được lan truyền rộng rãi.

Dù sao cả nhà Frisbie đều đã chết nên thần thánh giáo tùy tiện nói thế nào cũng được.

Cái này là món quà gặp mặt đầu tiên của Ferdinand.


"Cảm tạ giáo phụ!" 
Đỗ Trần khi đưa Ferdinand đi xuống tháp lâu của hắn liền hỏi: 
"Cha ta có biết gì về vị đấu thần bảo vệ ta không vây?"

"Nếu hắn biết hắn còn dám cho ngươi ở một nơi như thế này sao. Sự việc này là một bí mật lớn được thần thánh giáo giữ kín."

Ferdinand xoa trán Đỗ Trần, cười nói: 
"Đứa trẻ lương thiện, có lẽ ngươi còn chưa biết thực lực của thần thánh giáo, việc thần thánh giáo muốn giữ kín thì không ai có thể biết cả!"

Đỗ Trần sao lại không hiểu, quyền lực của thần thánh giáo tại Iaeste đại lục không khác gì châu Âu thời trung cổ, những tín đồ điên cuồng của chúa Jesu có thể ném một vị quốc vương lên giàn hỏa thiêu, chỉ cần một ví dụ như vậy là có thể hình dung được quyền lực của thần thánh giáo.

Đỗ Trần định bước lên trước để mở cửa bỗng Ferdinand ngăn lại, ám‎ chỉ ông còn có chuyện muốn nói.

"Sự cao quý của thành St. John, mặc dù Frisbie đã chết nhưng tội nghiệt của hắn không thể biến mất được, vì vậy ta sẽ để tâm về khoản hoàng kim chuộc tội của ngươi, ngươi cứ chờ vài ngày sẽ có kết quả."

Đây là món quà gặp mặt thứ hai.

Ferdinand mở cửa, đối với phần lễ vật thứ hai này, hắn sẽ dựa vào kết quả điều tra của chuyên gia về sức mạnh của vị đấu thần bí ẩn kia mà điều chỉnh.


Ở ngoài tòa tháp, cả gia đình Anginus đang đứng chờ.

"Tôn kính giáo phụ, chẳng lẽ việc cả nhà tài chính đại thần chết có liên quan đến Francis sao?"

"Phó tổng trường, sức tưởng tượng của người quả thật rất phong phú đấy!"

Ferdinand dùng ánh mắt thần bí nhìn Anginus cười, vừa thấy Anginus nhìn Francis bằng ánh mắt lạnh lẽo thì trong lòng chợt động. Vị đấu thần kia có khả năng tại giáo đường St. John giết chết Francis thì cũng có thể giết chết chính mình, ban phát một hảo sự cho Francis cũng giúp tăng thiện cảm của vị đấu thần đó.

Nghĩ vậy, hắn bảo Đỗ Trần đứng trước mặt hắn, đặt tay lên trán Đỗ Trần nói: 
"Nhân danh Ferdinand, ta lần thứ hai chúc phúc cho Francis Shigeru St. Kain."

Đây là món quà gặp mặt thứ ba.

Anginus sững sờ, Charles đứng cạnh ánh mắt cũng chứa đầy sự ghen tỵ, Steven cũng hết nhìn Francis lại nhìn giáo phụ.

Ferdinand nói: 
"Anginus, ta đã hai lần chúc phúc cho đứa trẻ này, sau này ngươi nên đối xử tốt với nó. Trong tương lai ta cũng muốn thỉnh thoảng gặp đứa trẻ này." - Nói xong lão cứ thế đi thẳng mà không giải thích với Anginus một lời nào cả.


Cái này là thể hiện địa vị của giáo phụ thần thánh giáo đây, đối với phó tổng trường mà cũng không cần giải thích gì cả.

Đỗ Trần chợt hiểu việc Ferdinand chúc phúc mình chắc chắn là một hảo sự, lão đối tốt với mình như vậy chắc chắn là vì vị đấu thần chống lưng cho mình. Tuy vậy hắn cũng chả biết gì về việc đó cả.

"Thế này là thế nào?"

Sau khi Ferdinand đi khỏi, Charles không chịu được hô lớn: 
"Sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain dựa vào cái gì mà được giáo phụ chúc phúc đến những hai lần cơ chứ! Tổ tiên phù hộ..."

"Charles, ngậm miệng lại!"
Anginus nhìn Đỗ Trần bằng ánh mắt kỳ quái, nói:
"Francis, ta không biết ngươi và giáo phụ nói với nhau những gì, không ngờ ngươi lại được giáo phụ chúc phúc. Steven, ngươi phụ trách việc tìm cho hắn một chỗ ở mới, từ nay về sau hắn cũng giống ngươi mỗi tháng được một kim tệ."

Nói xong Anginus bỏ đi.

Charles phẫn nộ nhìn Đỗ Trần rồi cũng bỏ đi.

Đỗ Trần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Charles, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, hai lần chúc phúc có thể đem lại hiệu quả tốt vậy sao? Lúc đó, Steven ôm chầm lấy Đỗ Trần, hét lên: 
"A, đệ đệ thân ái của ta, ngươi làm đại ca đáng thương này hâm mộ đến chết mất!"

"Đại ca, huynh cẩn thận chân tay một chút đi, không phải huynh có hứng thú với đàn ông chứ!" - Đỗ Trần cười lớn đẩy Steve ra, nói - "Đại ca, huynh giải thích cho ta sự chúc phúc của giáo phụ có điểm gì tốt vậy?"


"Trời ạ, Shigeru tổ tiên phù hộ, đệ đệ, ngươi làm sao mà lại không hiểu gì về chuyện này vậy?" - Steven hai mắt kinh ngạc nhìn Đỗ Trần từ đầu đến chân - "Có rất nhiều chỗ hữu dụng nhưng trước hết hãy nói đến hai tác dụng trực tiếp đã. Trước hết, nó có thể dùng để tha tội. Thứ hai, nó có thể làm tăng điểm thi khi thi vào đấu thần học viện."

"Hai lần chúc phúc này tương đương với hai mươi điểm. Ta nếu mà có hai mươi điểm này của ngươi khẳng định là sẽ không thi trượt hai lần đâu." - Nói xong Steven bỗng buồn bã cúi đầu thở dài, trông như đang mất mát thứ gì đó - "Có lẽ năm nay ta nên cố gắng thi vào đấu thần học viện nếu không tổ tiên anh linh sẽ không thể tha thứ cho ta được mất."

Đỗ Trần vẫn chưa thực sự hòa nhập được vào cuộc sống ở Iaeste đại lục nên không hiểu được lý do Steven buồn, vì thế hắn an ủi đại: 
"Đại ca, chỉ là một cuộc khảo thí mà thôi, ngươi là trưởng tử của cha, là người kế thừa danh hiệu công tước, không vào được cái trường học rách nát đó thì sao chứ!"

"Cái trường rách nát?" - Steven chụp mạnh vào vai Đỗ Trần gào lên - "Ngươi biết cái trường học rách nát đó được gọi là "Cái nôi của đấu thần", "Con đường kim cương dẫn tới vinh quang", chưa nói đến việc ngày Thần An hàng năm, thí sinh trên cả ba đại lục, trên hàng trăm quốc gia của hàng nghìn gia tộc tập trung cầu nguyện trước cửa đấu thần học viện để cầu nguyện về việc được vào đấy học."

Đỗ Trần bối rối lắc đầu, dường như không phải hắn đang nghe về một học viện của Iaeste đại lục mà hắn đang nghe về một nơi mà kiếp trước được gọi là đại học.

Steven lại một lần nữa vỗ vào Đỗ Trần: 
"Đệ đệ thân ái, năm ngoái có một gã tốt nghiệp đấu thần học viện với kết quả trung bình, ngươi biết hắn được đề nghị chức vụ gì không?"

"McCarron đế quốc đệ tam quân đoàn phó quân đoàn trưởng, nhất đẳng hầu tước, lại còn cưới được nàng công chúa đẹp nhất McCarron đế quốc."

Việc này tuyệt đối không có ảnh hưởng gì tới Đỗ Trần cả, Đấu Thần học viện, ngay trong tên đã nói chỉ có đấu thần mới được phép thi vào, hắn lại không cảm nhận được một chút lực lượng tự nhiên nào cả, không cần suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm tu luyện Liên Hoa bảo giám mới là chính đạo.

Nghĩ tới Liên Hoa bảo giám, Đỗ Trần giật mình nhớ lại vài ngày nay hắn không hề làm một việc thiện nào cả, thật là khó chịu a.
Liên Hoa Bảo Giám


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui