Mấy tên bị nhốt trong nước đều không cao, chỉ cao hơn eo Đỗ Trần một chút. bọn họ cả người che kín lân phiến màu xanh thẫm, hai chân ngắn ngủn nhưng chân trên lại dài, không có cổ, hai bờ vai như đầu cá.
Harry vừa nhìn thấy bọn họ đã sợ đến trốn sau thân thể Đỗ Trần, bất quá trong lòng hắn cười trộm. Bọn người kia là Ngư Nhân, chúng nó mới chính thức là chủng tộc đê tiện.
Loài người trong lịch sử còn không thích họ hơn Tuyết Bỉ Nhân, xưng bọn họ là phản bội tộc. Nhưng, mặc kệ thế nào, từ cái tên "phản bội tộc" mà nhìn thì loài người ít nhất cũng thừa nhận Tuyết Bỉ Nhân so với bọn chúng còn là chủng tộc trí tuệ hơn, chủng tộc này chỉ làm cho người ta chán ghét mà thôi.
Ngư Nhân ngay cả danh tiếng phản bội tộc đều không khiến bọn chúng suy nghĩ, bọn chúng dã man, hung tàn, có thể lấy mọi chủng tộc làm thức ăn, còn thường xuyên kết thành đoàn đội cướp đoạt thôn trang duyên hải, ăn thịt người, bởi vậy loài ngươi coi chúng là một loại dã thú. Nhưng bọn chúng còn có trí tuệ nhất định.
Trên đấu thần thế giới có một câu tục ngữ - Tuyết Bỉ Nhân đê tiện sở dĩ còn có mặt mũi để sống sót bởi vì còn có Ngư Nhân so với bọn hắn càng đê tiện hơn.
Mặc dù Harry rất muốn lớn tiếng cười nhạo Ngư Nhân tựa như đồng bào hắn thường làm, nhưng hắn là một Tuyết Bỉ Nhân có quy củ, hắn kéo thân thể béo tròn chạy tới bên người Đỗ Trần hô lớn:
"Chủ nhân, thứ đáng chết này, hung tàn, vô sỉ, vô nhân, hạ tiện dám chắc là giám thị Beieralex. Nếu ngài muốn thu thập chúng xin hãy để cho Harry động thủ."
"Ngươi trước tiên đứng qua một bên. Đạo sư, Ngư Nhân này…"
Ziege lạnh lẽo nhìn Ngư Nhân đứng yên trong nước biển, lạnh nhạt nói:
"Tuyết Bỉ Nhân kia nói đúng, ta vừa lên thuyền đã phát hiện bọn họ ẩn dưới thuyền. Bọn họ đang giám thị Beieralex!"
"Đạo sư, xảy ra chuyện gì? Ta mới có Beieralex không lâu sao lại có Ngư Nhân theo dõi? Chẳng lẽ là L'Griffins tiên sinh muốn thu hồi con thuyền này? Hắn không cần phải làm vậy, ta có thể lập tức giao con thuyền này cho hắn!"
"Không! Tuyệt không có khả năng là L'Griffins phái người theo dõi con thuyền này, tài phú của hắn nhiều đến mức ngươi không sao tưởng tượng nổi, căn bản sẽ không để ý đến một con thuyền. Với thân phận của hắn tuyệt đối không có khả năng nguyện ý khu sử Ngư Nhân đê tiện làm việc cho hắn."
"Vậy… có thể là ai? Ta cho tới giờ không có đắc tội với người nào a!"
Đỗ Trần rất "vô tội" nhìn Ziege, trong lòng lại nghĩ nhất đinh là những người để ý mình làm ra.
"Làm chuyện này nhất định là một tổ chức rất cường đại!"
Ziege ôm tiểu bối bối đi tới trước mấy Ngư Nhân, lạnh lùng đánh giá bọn họ:
"Khi ngươi sống ở St. John thành có quen biết chủng tộc hải dương nào không? Khí tức của Ngư Nhân bình thường không có khác biệt, có thể dấu diếm nhiều cao cấp đấu thần, bởi vậy bọn họ bị người huấn luyện thành gián điệp, chuyên môn phụ trách theo dõi trên hải dương. Nhưng Ngư Nhân cực kỳ khó thuần hóa, có thể huấn luyện mấy Ngư Nhân đến bậc này thì tổ chức kia nhất định không tầm thường."
Tiểu bối bối vỗ tay cười nói:
"Nhưng gia gia lợi hại hơn! Gia gia thật giỏi, gia gia bắt được bọn họ!"
Ziege cười hiền lành:
"Bởi vì gia gia là thủy hệ phong hào đấu thần, trong hải dương không có gì có thể dấu diếm gia gia!"
"Di? Phong hào đấu thần là cái gì vậy? Có thể ăn không? Ăn ngon chứ?" - Tiểu tử kia mơ hồ nghiêng đầu.
Ziege thật sự có chút khóc cười không được, giao tiểu nha đầu cho Đỗ Trần, lão nói:
"Bình thường thám tử thụ qua huấn luyện nghiêm mật đều có thủ đoạn sau khi bị phát hiện liền tự sát. Ta trước tiên xử lý bọn họ rồi cùng các ngươi nói chuyện."
Nói xong, Ziege vươn năm ngón tay phải, lăng không, theo động tác của hắn nước biển đang bao vây lấy Ngư Nhân biến thành màu trắng, rót vào thân thể Ngư Nhân, lại thấy mấy Ngư Nhân như bị người hủy đi xương đầu, thân thể mềm ra ngã quỵ trên sàn thuyền. Tiếp đó, Ziege vung tay đánh ra một lũ đấu khí màu trắng, như là một đám mây trong đêm.
Trong chốc lát thì có người từ trên đường chạy tới, mang Ngư Nhân đi.
Sau khi xử lý xong, Ziege xoay người nhìn lại Đỗ Trần nói:
"Ta từng nói với Phillip, nếu ngươi là trợ thủ của Phillip, vậy cho dù không rõ mục tiêu cuối cùng của thực nghiệm nhưng cũng có thể có hiểu một ít về thực nghiệm của Phillip."
Đỗ Trần gật đầu:
"Đúng vậy, ta hiểu rõ một số hạng mục thí nghiệm, hơn nữa còn tham dự trong đó về thay đổi thiên phú…"
Đỗ Trần kể lại chuyện một lần nói chuyên với Phillip, đương nhiên, về phần Mayfair, linh loại, còn có sự việc liên quan đến Thiên Vương sơn hắn phải che dấu.
"A, không thể tưởng tượng được ngươi đã tham gia kế hoạch thay đổi thiên phú!" - Ziege thở dài.
"Ai, kỳ thật… ta trước kia bị Phillip lừa, hắn lừa ta thật thảm. Lần này thu dọn phế khu của thực nghiệm thất ta mới phát hiện một chút đầu mối, Phillip trước kia một mực lừa gạt ta, lợi dụng ta!" - Ziege cười khổ lắc đầu.
"Thực nghiệm thất của Phillip có rất nhiều tầng, trong các tầng này tiến hành các thực nghiệm thường quy. Nhưng cơ hồ không ai biết dưới mấy tầng đó hắn đang tiến hành một thực nghiệm tà ác hạng nhất, hơn nữa chính là hắn cư nhiên dùng cơ thể sống để làm thực nghiệm phẩm!"
Trong lòng Đỗ Trần cả kinh, "kinh hãi thất sắc" nói:
"Điều này… điều này sao có thể? Phillip đạo sư sao lại làm như vậy? Điều này… điều này thật quá mức a! Ai, đáng tiếc ta chỉ thấy qua tầng thực nghiệm thất thứ mười, không biết phía dưới còn nhiều chuyện như vậy, nếu không… Chính là bất luận với lí do gì cũng không nên dùng người sống để làm thí nghiệm!"
"Ngươi là đệ tử tốt, mỗi người đều biết! Ta tin ngươi cũng không cho phép tiếp tục tiến hành thực nghiệm tà ác đó!" - Ziege cười cười, tiếp tục nói - "Nhưng lúc sửa lại phế khu, công nhân đào móc tầng thứ mười chín phát hiện một vài vật rất thú vị… như là có sàng của hài nhi, mặt trên còn có dụng phẩm của trẻ con, điều này cho thấy trong thực nghiệm thất của Phillip có một hài tử."
Đáng chết, Bác Bì hỗn đản! Ngươi sao lại làm việc như vậy? Đốt lửa mà không thiêu hủy tầng mười chín, thiêu hủy sàng của trẻ con trên vách bạch ngọc sao?
Trong lòng Đỗ Trần khẩn trương, Bác Bì sao lại lưu lại dấu vết?
Ziege nói:
"Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được ta nói cái gì? Thực nghiệm thất của Phillip bị hủy, nhưng bên trong lại lộ ra tiểu sàng không bị cháy, trong thực nghiệm thất không có thi thể trẻ con… Hết lần này tới lần khác, ngươi là trợ thủ duy nhất còn sống của Phillip, lại đột nhiên thu dưỡng một nữ nhi!"
Đỗ Trần cười khổ:
"Thật sự là quá dễ để người khác liên tưởng, nhưng đạo sư… ta nguyện ý phát thệ lời thề đấu thần chứng minh ta trong sạch!"
"Tốt lắm, tốt lắm, Francis, chúng ta đã là thầy trò, ta nên tin ngươi!" - Ziege cười nói.
"Nói thật, ta hôm nay tự mình tới xem bối bối quả thật có ý thử ngươi. Nhưng sự thật chứng minh ngươi là một đứa trẻ tốt, sự trong sạch của ngươi không cần phải nghi ngờ!"
Ngươi làm sao có thể nhìn được? Ta là như vậy sao?
Mặc dù tựa hồ là "sự thật", Đỗ Trần nhìn Ziege một cách cổ quái.
Ziege giải thích:
"Ta tự kiểm tra dụng phẩm của trẻ con, có vài món còn lưu lại khí tức cường đại, điều này cho thấy hài tử này mặc dù tuổi không lớn nhưng nhất định có thực lực cực kỳ cường đại, thậm chí kinh khủng."
Hắn một mặt nói, một mặt nhìn thấu qua cửa tinh thạch xem tiểu bối bối chơi đùa.
"Nó là một tiểu cô nương bình thường, hơn nữa còn rất đáng yêu, ta rất thích nó! Hơn nữa nó là do ngươi nhặt được từ bên sông, vậy, tiểu bối bối không có khả năng đến từ thực nghiệm thất của Phillip."
Ziege đã kiến thức qua Đỗ Trần tại cảng Antwerp, bây giờ, hắn lại một lần nữa kiến thức. Bất quá, Đỗ Trần cười thầm, hiểu lầm thật tốt, tiểu bối bối là hài tử bình thường… sách sách, nữ nhi sao lại ngụy trang được? Cũng khiến Ziege không hề phát hiện sự bất thường trên người nó.
Đỗ Trần hỏi:
"Vậy đạo sư, người tìm kiếm đứa nhỏ kia sao? Người định xử lý như thế nào?"
Ziege hừ lạnh, nói:
"Hài tử kia mặc dù tuổi không lớn nhưng hắn là ác ma được sáng tạo từ thực nghiệm thất của Phillip. Phải giết chết! Ta không thể cho phép một ác ma từ Đấu Thần đảo thoát ra ngoài, đây đúng là vũ nhục lớn nhất của học viện."
Ta ***, lão già này quá ngoan cố, tại sao ngay cả đứa nhỏ cũng muốn giết? Đỗ Trần trong lòng cảm thấy bất mãn, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì đã tránh thoát khỏi một kiếp nạn.
"Tốt lắm, chuyện của bối bối cứ như vậy. Sau này nàng chính là thân chất nữ (cháu gái) của ta!" - Lão nhân gia nở nụ cười hiền lành. Lại nói - "Bất quá Francis, gần đây ngươi phải coi chừng một chút, bởi vì lúc phát hiện tiểu sàng trong phế khu có rất nhiều người, tin tức này dám chắc đã truyền ra ngoài. Như vậy mặc dù ta hiểu được ngươi trong sạch nhưng khó bảo toàn đối với "hữu tâm nhân", đối với ngươi sẽ bất lợi! Ngư Nhân giám thị Beieralex chính là minh chứng tốt nhất.
"Đa tạ đạo sư nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận!"
Ziege gật đầu:
"Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, bây giờ ngươi là đệ tử thân truyền của ta, nữ hài tử của ta, bất luận kẻ nào muốn thương tổn đến ngươi trước tiên cũng phải lo đến thực lực của ta. A, ngươi cứ tiếp tục cuộc sống bình thường, gặp người khác nói gì thì nói cho ta là được!"
Đỗ Trần lại cảm tạ.
"Tốt lắm. Ta đi trước, ba tháng sau Đấu Thần đảo sẽ có một lần thịnh hội đấu thần tụ hội, gần đây ta rất đau đầu!" - Ziege cười a a rời đi.
Chờ hắn đi xa Đỗ Trần mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, hô lớn:
"Harry, ôm tiểu thư tới đây!"
Tiểu bối bối y nha về tới trong lòng Đỗ Trần, cười xấu hắc hắc:
"Ba ba, bối bối cái lỗ tai dụng tốt đều nghe được hết! Bối bối biết phải làm như thế nào!"
"Ân, bảo bối ngoan!"
Đỗ Trần nhìn hình dáng tinh quái của nữ nhi, trong lòng lại cười rộ. Tiểu nha đầu này thật sự cổ quái, có đôi khi tinh minh khiến mình không nắm được nó, có đôi khi lại ngây thơ khờ khạo như một tiểu hài tử không hiểu thế sự.
Nói thế nào đây, Đỗ Trần suy nghĩ một chút, cấp cho tiểu bối bối một khái niệm chính xác – nàng có trí tuệ cực cao cùng năng lưc thần bí khó lường, nhưng bởi vì do thực nghiệm của Phillip mà trí nhớ của tiểu tử kia cùng năng lực đã bị ảnh hưởng, cho nên mới có biểu hiện không bình thường như vậy.
Trong lúc này Harry đột nhiên "phốc thông" quỳ xuống, ai oán nói:
"Chủ nhân, Harry có tội, Harry không có phát hiện ra Ngư Nhân đáng chết. Mùi của bọn họ cùng cá quá giống nhau!"
"Tốt lắm, chuyện này ta không trách ngươi!" - Đỗ Trần để Harry đứng lên, cười nói - "Trước kia ngươi là một Tuyết Bỉ Nhân nên ta không thể tín nhiệm ngươi, bất quá bây giờ ngươi có tinh thần khế ước, có thể giúp ta làm nhiều chuyện. Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
"Chủ nhân xin ngài cứ nói!"
Harry mừng rỡ chờ mong, chính mình rốt cục cũng thu được sự tín nhiệm của chủ nhân. Quá mỹ diệu! Với thiên tính của Tuyết Bỉ Nhân khiến hắn bỏ thêm một câu:
"Nhiệm vụ này nguy hiểm không? Ách, ý ta muốn nói là với thực lực của Harry không tốt, sợ chậm trễ chuyện của ngài…"
"Được, ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ ta cũng sẽ không giao cho ngươi. Nhiệm vụ này đối với ngươi rất đơn giản, chính là đi chung quanh tuyên dương ta, nói bối bối đã trải qua kiểm tra của Ziege miện hạ, được chứng minh là một tiểu hài tử bình thường. Đại khái chính là ý này, cụ thể làm sao thì bằng trí tuệ của ngươi hẳn là nghĩ ra."
Harry hưng phấn đi chấp hành nhiệm vụ. Trong lòng Đỗ Trần thầm nghĩ, biện pháp này không có tác dụng lớn nhưng có thể giảm bớt người "hữu tâm nhân" chú ý tới mình một trình độ nhất định.
"Chờ một chút, ngươi đừng vội đi!" - Đỗ Trần đi qua vỗ đầu Harry.
"Từ sau khi ngươi theo ta, làm việc nói chuyện đều khiến ta vô cùng hài lòng, bây giờ lòng trung thành của ngươi đã có sự bảo chứng, vậy ta cũng không thể đối xử tồi với ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là quản gia của ta!"
"Ca ngợi ngài, chủ nhân thiện lương nhân từ của ta!"
Harry ngoác cái miệng rộng nở nụ cười, mặt trắng như tuyết lộ ra một mảnh hồng hưng phấn. Mặc dù trước kia hắn vẫn làm công tác quản gia nhưng là thân phận nô đãi đê tiện nhất. Bây giờ tốt lắm, công tác đã là chính thức rồi!
"A, chủ nhân của ngươi là đại phú hào sao có thể đối xử tệ với quản gia của mình được chứ. Đi tới quỹ tiền ở túc xá lấy ra năm mươi mai kim tệ, ngươi tự mình chăm sóc cho tốt, phải nhìn ra hình dáng của quản gia, đừng cho chủ nhân ngươi mất thể diện!"
"Ai! Ngài yên tâm, Harry tuyệt sẽ không làm ngài mất thể diện!" - Hắn béo tròn chạy như điên, tý thì ngã.
Nhìn tư thế chạy buồn cười của Harry, tiểu bối bối cười khanh khách không ngừng. Đỗ Trần ôm nữ nhi đứng ở trên sàn thuyền nhìn ra ngoài khơi xa, trong lòng thầm tính toán chuyện chính mình.
Hắn bây giờ có ba việc chủ yếu: Đầu tiên là tìm Mayfair, đầu mối là bối bối cùng di sản của Phillip. Thứ hai, ngoại công mất tích, đầu mối là L'Griffins. Thứ ba, ứng phó với những người có ý đồ với hắn.
Chuyện thứ ba mặc dù khó nhất nhưng là gấp gáp nhất, trước mắt chỉ có Jason, chẳng biết là có thể là đầu mối chính xác không.
Được rồi, còn một việc trọng yếu là mình phải tự nghĩ ra độc môn chiến kỹ. Gần đây bằng hữu Sino truyenfull.vn Sem với cái tuyệt kĩ "Hỏa Miện" huyền diệu của hắn… Rắm thối! Không thể để cho cái tên rắm thối đó tiếp tục.
Đỗ Trần đang nghĩ. Đột nhiên, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, hạ xuống phía sau lưng hắn sau đó vỗ vỗ đầu vai hắn.
Đỗ Trần cả kinh quay đầu nhìn lại, vóc người, tóc màu xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp, còn có y phục bó sát người màu đen cực kỳ gợi cảm - đúng là Mina.
"Hảo, Francis, nghe nói ngươi gần đây phát đại tài, tỷ tỷ tới xin chút đỉnh!" - Mina cười duyên ôm lấy bối bối, nàng thơm bối bối một cái.
"Ân… tiểu nha đầu thật đáng yêu!"
Đỗ Trần day trán:
"Mân Côi tiểu thư, có nhiệm vụ thì nói đi, nữ nhi của ta ở đây phiền ngươi thu liễm một chút, đừng có dậy xấu nàng!"
"Di! Ngươi còn dám nói đùa với tỷ tỷ!"
Mina lại thơm tiểu tử kia một cái, đặt nàng trên sàn để nàng tự chơi, sau đó kéo Đỗ Trần đi tới một bên, thấp giọng nói:
"Thánh giáo có một nhiệm vụ giao cho ngươi, về L'Griffins."
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...