(Yêu nhau ngao du giang hồ – Thái Thượng Hoàng bị vô năng (*)?)(*) vô năng: không thể giao hợp, sinh con
Mùa xuân, phong cảnh nơi Giang thành thuộc Giang Nam tươi đẹp như tranh vẽ, mặt trời buông dần về phía Tây, không gian như chìm vào màu vàng cam của ráng chiều, mọi người tụm năm tụm ba thong thả rảo bước trên đường phố, vãn phong (1) dần đến mang theo mùi hương thoang thoảng, bầu không khí thật trong lành, khiến lòng người thanh thản.
Liễm Trần cùng Ly tay nắm tay dạo bước trên con đường vắng vẻ, họ luôn cảm thấy nhiều ngày nay vẫn chưa tham quan hết được phong cảnh Giang thành, Liễm Trần luôn miệng khen nức nở, nào là nơi này có suối chảy róc rách thơ mộng nhất tại nhân gian, quả thực nên thơ như một bức tranh phong thủy, rồi lại nơi này dân chúng đơn thuần chất phác.
Hai người đi đến một quán trà nhỏ, Ly mỉm cười nói: “Trần, vào uống chén trà đi, nghỉ một chút nha.” Liễm Trần gật đầu nhẹ mỉm cười. Hai người vào quán, chọn một góc khuất mà ngồi, gọi một bình Bích Loa Xuân, tinh tế nhâm nhi trà, Liễm Trần nói khẽ: “Ly, trà này mặc dù không bằng loại tuyệt hảo trong cung, nhưng cũng có mùi vị thơm mát lạ thường!”
“Là vì, ở nơi này người ta hái trà, rồi phải chế biến lại sau đó mới đem vào cung, hẳn là phải mất một khoảng thời gian, đương nhiên không thể bằng được ngồi tại đây mà thưởng trà rồi!”
Hai người vừa uống trà vừa tán chuyện, đột nhiên cách đó một bàn, vài vị khách nói chuyện lớn tiếng cùng nhau:
“Này, các ngươi nói xem vì sao Thái Thượng Hoàng còn trẻ mà đã thoái vị rồi?” Một người trẻ tuổi vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Phải đó, theo lý thì Thái Thượng Hoàng vẫn còn chính trực tráng niên, không nên thoái vị sớm như vậy!”
“Ta có nghe nói Thái Thượng Hoàng bị tân hoàng đế buộc thoái vị đó!” Một người ra vẻ thần bí nhìn đông ngó tây, rồi mới nhỏ giọng nói.
“A? Lại có chuyện như vậy ư!” Mọi người đều kinh ngạc.
Liễm Trần nhướng mày, thầm nghĩ: Thật là bậy bạ! Lưu nhi hận không thể không kế thừa địa vị của trẫm, mà dân gian lại đồn đại thành Lưu nhi ép mình thoái vị? Ly vỗ nhẹ tay hắn, dùng ánh mắt ý bảo đừng nên tức giận, đây chỉ là bá tánh trong lúc nhàn rỗi tán chuyện phiếm thôi mà.
“Căn bản không phải như vậy đâu!” Một kẻ đảo mắt nhìn cả bọn một lượt, ngạo mạn nói: “Ta có người thân là quý nhân (2) trong kinh thành, hắn nói Thái Thượng Hoàng thoái vị, kỳ thật là cơ thể không được ổn!”
“Sao? Thái Thượng Hoàng không ổn à? Chẳng lẽ bệnh nặng đến thế sao?” Mọi người nghi hoặc nhìn nhau.
Liễm Trần nhìn bọn họ bằng ánh mắt xem thường, thầm nghĩ: Hừ, lại dám đồn bậy bạ là ta sắp bệnh chết, cái bọn này! Ly buồn cười nhìn vẻ mặt hậm hực của Liễm Trần, che miệng cười khẽ. Liễm Trần vỗ về bàn tay mịn màng của Ly, không ngừng xoa xoa nắn nắn, Ly đỏ mặt rụt tay về, oán trách nhìn hắn một cái, cảnh cáo hắn không được làm càn ở nơi đông người thế này.
“Phải, Thái Thượng Hoàng mắc một chứng bệnh, nghe quý nhân kia của ta nói thì, Thái Thượng Hoàng chính là không thể giao hoan được!” Người nọ ra vẻ thần bí híp híp con mắt, chờ phản ứng của mọi người.
“Cái gì? Thái Thượng Hoàng không thể giao hoan?” Mọi người cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, Thái Thượng Hoàng năm năm trước đã thả hết tất cả cung phi, nếu không phải vì vô năng, làm sao lại thả hết tất cả cung phi đi chứ?”
Liễm Trần tái mặt bặm môi! Ly cúi đầu, che miệng khẽ cười.
“Không thể giao hoan thì liên quan gì không làm hoàng đế nữa!” Người trẻ tuổi nhất khó hiểu hỏi.
“Tiểu tử, ngươi chưa thành thân nên không biết, nam nhân chúng ta nếu không giao hoan được, còn là nam nhân sao? Thái Thượng Hoàng mắc phải chứng bệnh này, làm gì còn tâm tư làm một hoàng đế! Nghe nói Thái Thượng Hoàng đã xuất cung, ta đoán nhất định là đi tìm đại phu chữa bệnh!” Người nọ ra vẻ như ta đây biết tỏng hết rồi, mọi người không hẹn cùng gật đầu răm rắp.
Ly gục đầu xuống bàn trà, che miệng cười không ngừng, mặt đã đỏ ửng lên, sau một lúc lâu, nhìn vẻ mặt tái mét của Liễm Trần, chỉ vào hắn, nhẹ giọng nói: “Thái Thượng Hoàng, ngươi… ngươi không thể giao hoan a!” Nói xong lại không nhịn được bụm miệng cười ha hả!
Nhất thời tiếng cười kinh động những khách nhân kia. Mọi người nhìn về phía Ly, vẻ mặt khó hiểu, hai người này đều anh tuấn bất phàm, một thì tuấn dật tiêu sái, một lại có khí phách tôn quý, nam nhân tuấn tú kia thì cười đến đỏ bừng mặt mày, người còn lại thì mặt nhăn mày nhó bộ dạng không khác gì bị táo bón! (3)
Chợt thấy người khí phách tôn quý kia tức giận ôm chầm lấy người còn lại, trước những mắt chữ A mồm chữ O của mọi người, kẻ ấy thô bạo hôn ngấu nghiến môi người đối diện, mọi người sửng sốt như bị sét đánh, ngơ ngơ ngáo ngáo đứng chôn chân nhìn hai nam nhân ôm hôn nhau. Một lão nhân già khọm, tay chân run rẩy cầm gậy chỉ chỉ về hướng hai nhân vật chính, giọng run run mắng: “Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục a!”
Liễm Trần chậm rãi buông Ly ra, ánh mắt sắc lẻm quét một vòng, mọi người bất giác rùng mình, không tự chủ giật bắn người một cái, nam nhân này thật uy nghiêm a!
Liễm Trần hừ lạnh một tiếng, kéo lấy Ly vội vã rời đi. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm ngạc nhiên nói: Hai nam nhân kia là ai? Sao khi không lại làm hành động phóng đãng không kềm chế giữa chốn đông người thế này? Có một nữ nhân âm thầm ca thán: Aiz, đáng tiếc quá, cả hai đều có bộ dáng hảo hạn thế kia, thật là tiếc quá đi mà!
Liễm Trần kéo tay Ly vội vã chạy tìm phòng trọ, vào phòng, một tay đóng cửa mạnh bạo, một tay đẩy Ly ngã lên giường, tùy tiện xé toang áo ngoài của Ly, Ly sẳng giọng: “Trần, ngươi làm cái gì vậy, chậm một chút, đừng làm hư xiêm y của ta nữa mà, bị ngươi phá nát hai ba bộ rồi đó!”
Liễm Trần chẳng thèm để ý lời Ly, một phen mở toạc y phục của Ly ra, bàn tay to xoa nắn lên da thịt mịn màng, cúi người xuống liếm lộng lên hai anh quả nho nhỏ, khéo léo mút mát.
Ly đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Trần, nhẹ một chút, đau!” Liễm Trần dời miệng khỏi người Ly, vẻ mặt tự trách nói: “Xin lỗi, Ly, ta có hơi tức giận, đau lắm không?”
Ly thấy hắn giải thích, liền ôm hắn nói: “Trần, không sao hết, chỉ là khi nãy ngươi mút mạnh quá thôi!” Nói xong lại thẹn thùng nói nhỏ: “Ta… ta thích ngươi mút ta!”
Liễm Trần thấy bộ dạng thẹn thùng đó, nhất thời càng thêm động tình, cúi đầu tiếp tục mút lấy hai anh quả nho nhỏ, ôn nhu chậm rãi liếm lộng, Ly chỉ cảm thấy một luồng khoái cảm từ anh quả trượt xuống hạ thể, ngọc hành lập tức dựng thẳng lên.
Liễm Trần cười gian vỗ vỗ ngọc hành thẳng đứng của Ly, cúi đầu xuống nhẹ nhàng liếm lộng ngọc hành non nớt, Ly xấu hổ không ngừng thì thào: “Đừng, Trần, đừng liếm!”
“Ly của ta ở đâu cũng thơm ngọt, ta thích liếm mà!” Liễm Trần nhẹ giọng nói, lập tức ngậm lấy ngọc hành kia, thượng thượng hạ hạ ngậm vào nhả ra, Ly cảm thấy hạ thể nóng bỏng lên vì bị miệng của Liễm Trần bao trùm lấy, đầu lưỡi của hắn lướt nhẹ qua khắp nơi thật ngứa ngáy, rồi lại không ngừng cọ cọ đầu ngọn của ngọc hành, khiến Ly mất hết lý trí, miệng bất giác không ngừng ngâm khẽ: “A… Trần… thật thoải mái… Trần…”
Liễm Trần thấy Ly đầy khoái hoạt, càng thêm ra sức nuốt vào nhả ra, hai tay phía trên không ngừng ngọ nguậy hai anh quả nhỏ, xoa nắn loạn khắp da thịt mềm mại. Một trận khoái cảm ập đến, Ly chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng chợt có một tia sáng lóe lên, rồi hạ thể căng cứng, Ly rên to một tiếng, bên trong miệng ái nhân phun trào tình yêu mãnh liệt.
Ly thở hổn hển, mắt lờ mờ nhìn về phía Liễm Trần, đã thấy hắn nuốt trọn tinh dịch trắng của mình, rồi đưa lưỡi liếm mép, Ly đỏ mặt, lắp bắp thì thào: “Trần…cái đó…cái thứ dơ bẩn đó… ngươi… sao ngươi lại nuốt chứ?”
“Nói bậy! Có thứ gì của Ly mà dơ bẩn chứ!?” Liễm Trần khẽ sẳng giọng: “Ly của ta là bảo bối tinh khiết trân quý nhất trần đời này!” Nói xong lại cúi đầu ôn nhu liếm lên ngọc hành mềm nhũn kia.
Nghe thấy ái ngữ chân thành tha thiết của hắn, Ly chỉ cảm thấy tim mềm nhũn ra, miệng khẽ thì thào: “Trần, ta yêu ngươi!”
Liễm Trần cũng nhẹ nhàng nói: “Ly, ta cũng yêu ngươi!” Nói xong lại cúi đầu xuống, tách hai chân Ly ra, nâng lên cặp mông căng tròn khiến mật động của Ly hiện ra trước mắt, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm vào khe giữa hai cánh cửa tròn mềm, Ly liền nhắc khẽ: “Trần, đừng liếm ở đó!”
Chiếc lưỡi linh hoạt của Liễm Trần không ngừng liếm lộng lên khe hẹp mẫn cảm, hoa nhi (4) kia chợt hé nở, như thẹn thùng khẩn cầu Liễm Trần tiến vào sâu bên trong, Liễm Trần khẽ cười nói: “Nhưng tiểu hoa nhi này muốn ta liếm mà!” Nói xong, lại đưa lưỡi vào nhụy hoa, liếm lộng lên hai vách tường quanh hoa nhi, bàn tay không ngừng nhào nặn hai cặp mông tròn mềm. Chủ nhân của hoa nhi toàn thân như sắp phát hỏa, vừa phát tiết xong bây giờ ngọc hành lại dựng thẳng lên, miệng lại luôn ngâm khẽ như tiếng khóc: “Đừng mà… Trần… chịu không được… A… Trần…”
Nhìn thấy ái nhân bị dục vọng làm khó chịu đến không ngừng giãy giụa, Liễm Trần cũng không đành lòng tra tấn hắn nữa, lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng phết lên tiểu hoa nhi, mang ngọc hành nóng bỏng của mình chậm rãi xâm nhập hoa nhi non mềm, Ly thần trí tán loạn, không ngừng ngâm khẽ: “Trần, thật thoải mái… A… nhanh chút nữa…”
Nghe thấy ái nhân thúc giục mình, Liễm Trần yêu chiều vuốt ve đôi mắt tinh thuần, khẽ cười nói: “Bảo bối, bây giờ mạnh miệng quá nha!” Nói xong, nâng cao cặp mông mềm mại của Ly lên, quỳ thẳng người mạnh mẽ xâm nhập vào mật động, mãnh liệt đến mức hai mắt Ly mơ màng, đầu óc trống rỗng, chỉ có khoái cảm vô tận từ hạ thể lan truyền khắp toàn thân, miệng nói loạn cả lên: “A… Trần… chậm một chút… A… chịu không nổi… Trần… muốn chết được…”
Đột nhiên một trận khoái cảm mãnh liệt lại ùa đến, Ly ngọ nguậy đầu, chỉ kịp thét lên: “A… Trần… phải đi ra…” Ngọc hành bên dưới liền phun mạnh một luồng tinh dịch trắng trong. Nhụy hoa không tự chủ co rút lại, nuốt lấy ngọc hành to lớn của Liễm Trần, khiến hắn khóai hoạt như muốn thăng thiên, gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ tinh dịch được phun trào ra tưới ướt nhụy hoa đang thèm khát.
Nằm tựa vào lồng ngực trơn nhẵn của ái nhân, hưởng thụ làn da mềm như tơ lụa, Liễm Trần cảm thấy vô cùng mỹ mãn, trêu ghẹo: “Thái Thượng Hoàng vẫn là người tài ba ấy chứ! Ly, phải thế không?”
Ly đỏ bừng mặt, gõ nhẹ lên trán hắn, nói: “Đáng ghét, Thái Thượng Hoàng ngươi rất tài ba, không phải, là vô cùng tuyệt vời, được rồi chứ!”
Nghe ái nhân khen mình hùng phong như thế, Liễm Trần vô cùng đắc ý, vật thể to lớn còn chui rút trong mật động cũng ưỡn mình hiên ngang, Ly đỏ mặt sẳng giọng: “Mau ra đi, tắm rửa rồi còn ngủ nữa!”
“Thái Thượng Hoàng nếu đã tuyệt vời thế, sao có thể một lần là xong được chứ?” Liễm Trần cười gian xảo, lại ngọ nguậy ngọc hành bên trong Ly, Ly đành phải chiều hắn, tiếp tục cùng hắn hoan ái thêm một trận kịch liệt.
Hôm sau, Liễm Trần lãnh đạm nói: “Ly, chúng ta thu dọn đồ đạc, hôm nay phải rời khỏi nơi quái quỉ này!” Ly kinh ngạc hỏi: “A? Ngươi không phải nói nơi này phong cảnh tuyệt hảo, rất muốn ngoạn thêm mấy ngày sao?”
“Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì mà hảo ngoạn chứ? Hơn nữa điêu dân hoành hành, chờ bổn Thái Thượng Hoàng quay về cung, nhất định sẽ bảo Lưu nhi phái một vị quan nghiêm khắc đến đây, thống trị cả vùng, mỗi ngày sẽ không để bọn dân rảnh rỗi ngồi nói năng lung tung!” Liễm Trần sầm mặt oán giận nói.
Ly nghe xong liền hiểu được, ra là hắn hận những người nói xấu hắn hôm qua, thật đáng thương cho Giang thành vốn chính miệng Liễm Trần nói là phong cảnh nên thơ như tranh vẽ, dân thành thật chất phát, bây giờ lại trở thành nơi khỉ ho cò gáy, điêu dân hoành hành.
Hai người thu dọn xong xuôi, một đường đi thẳng ra khỏi Giang thành, vừa đến biên giới vùng khác, Liễm Trần liền nhìn nhìn tấm bảng tên trấn, cau mày nói: “Cái nơi chán ghét, thật sự là càng nhìn càng thấy chán ghét!”
Ly nhịn cười, ôm chầm lấy hắn, điểm điểm lên mũi hắn nói: “Ngươi a! Vẫn như con nít!” Liễm Trần ngượng ngùng, tựa đầu lên vai Ly làm nũng nói: “Bổn Thái Thượng Hoàng chính là tiểu bất điểm nhi của Ly, thế nào?”
“Hảo! Hảo! Tiểu bất điểm nhi của ta, bảo bối Liễm Trần của ta! Đừng có làm nũng nữa! Chúng ta đi đến nơi khác ngoạn đi!” Ly cưng chiều vỗ vỗ lên lưng hắn, âu yếm nói.
Liễm Trần ôm ái nhân, hai người nhìn nhau cười, vừa ôm vừa bước tiếp đoạn lữ trình.
—————————————
Chú thích:
(1) Vãn phong: gió ban đêm
(2) Quý nhân: nhân vật cao quý
(3) Đây là văn phong của tác giả!!!!!
(4) Hoa nhi: cũng là văn phong của tác giả. Chắc ko cần tớ tả hén *đỏ mặt*
~*~Toàn Văn Hoàn~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...