- Vợ của Khánh Vân này mà cũng dám bắt.
Bọn này tới số rồi.
Sau cái búng tay của Khánh Vân, nhóm người phía sau cô lập tức đi tới đấm cho mỗi thằng một cái tóe cả máu mũi rồi dồn tụi nó vào một góc, chờ cô xử lí.
Khánh Vân nhìn thấy Kim Duyên bất tỉnh trên ghế mà không khỏi đau lòng, cô lấy chiếc khăn choàng lên người vợ rồi bế nàng vào lòng. Bảo bối nhà cô mà xước mẻ miếng nào thì tụi nó đừng hòng sống sót.
- Cái tay nào của tụi mày chạm vào vợ tao, tao cho người bẻ gãy hết.
Lời nói không chút nương tình, kéo theo cơn giận dữ của Khánh Vân làm cho bọn chúng sợ xanh cả mặt, mồ hôi mồ kê túa ra không ngừng. Nói xong cô liền đưa Kim Duyên đi ra ngoài, không khí trong đây ngột ngạt quá.
Kết cục của bọn chúng chắc chắn không hay rồi, cho nên thôi cứ bỏ qua đi. Khánh Vân không nhẫn tâm, không vô tình, cô chỉ là căm ghét những kẻ dám có suy nghĩ dơ bẩn với vợ mình thôi, trách là trách bọn nó ngu dốt đi.
.
Lúc được đưa lên xe, Kim Duyên vẫn còn ngủ, không khác gì một bé mèo con đang co rúc trong tay cô. Khánh Vân giữ chặt nàng, ôm siết trong lòng, lâu lâu còn hôn lên má nàng mấy cái. Anh tài xế đôi khi vô tình nhìn vào gương chiếu hậu mà muốn cắn lưỡi á, hai cái người này bớt tình cảm lại được không!!!
- Ưm~ chồng.
Kim Duyên tỉnh giấc, nàng ngọ nguậy trong vòng tay cô, khi ngước lên liền bắt gặp ánh nhu tình đang nhìn mình.
- Vợ tỉnh rồi, may quá.
Cô nhẹ nhõm ôm chặt mèo nhỏ trong lòng mình, yêu thương vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt, làm cô lo muốn chết đi sống lại luôn à.
Ngồi im trong lòng cô một lúc, Kim Duyên cố nhớ lại chuyện lúc nãy trong quán bar, nàng chớp chớp mắt. Sau đó lại vùi mặt vào ngực Khánh Vân nhõng nhẽo, thực ra lúc đó nàng có hơi sợ, muốn khóc mà khóc không được.
- Không sao đâu, có chị ở đây với em rồi.
Khánh Vân thấy vậy liền xoa vai nàng trấn an, càng giữ chặt thân thể mỏng manh trong tay như một hành động che chở. Dù gì Kim Duyên cũng là phụ nữ, nàng yếu đuối, cô biết.
- Em bị bắt cóc?
Nàng hít thở sâu, khi bình tĩnh rồi mới nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm, bọn chúng bị xử lí rồi, yên tâm nha.
Bàn tay Khánh Vân lại ôn nhu như thế mà vỗ về người con gái của mình.
- Tụi nó muốn làm bậy?
- Chưa kịp làm gì đâu, vợ đừng lo ha?
Tới đây Kim Duyên cảm thấy hơi nóng nóng trong người, nàng cuộn tay lại thành nắm đấm, thở mạnh một cái để kìm nén sự tức giận. Nhưng chỉ 1 giây sau...
- MẸ NÓ! Quay lại chỗ đó cho em, em không đánh chết tụi nó là không được mà, mấy cái thằng khốn nạn này.
2
- Thôi thôi vợ ơi, về nhà nghỉ ngơi nha em.
Khánh Vân bị tiếng la của vợ làm cho giật bắn cả người, suýt nữa là văng luôn trái tim. Hét vào tai chồng xong, nàng đùng đùng nổi điên thiếu điều muốn đạp cửa xe nhảy ra bên ngoài để tìm bọn chúng tính sổ. Còn Khánh Vân phải khổ sở ôm vợ lại, xoa xoa vuốt vuốt cho nàng hạ hỏa mà đầu tóc cô cũng bị nàng vò đến rối bù.
Cái đám chết tiệt đó, đụng ai không đụng, để giờ nàng nổi trận xung thiên, cô mới là người lãnh thiệt hại đây nè. Khổ quá.
- Bỏ em ra!!!
- Thôi...
.
Cuối cùng sau bao khó khăn hai vợ chồng cũng về đến nhà bình yên vô sự, Khánh Vân lúc này tơi tả vì bị vợ trút giận nhưng cũng phải bế nàng vào trong, cô ổn.
- Vợ ngồi chờ chị.
Khánh Vân ôm nàng vào phòng tắm, để vợ ngồi im trên ghế rồi tới xả nước ấm vào bồn.
Khi kiểm tra thấy nước đã vừa đủ ấm, cô mới tới cởi quần áo cho nàng, sau đó là tới mình. Hai cơ thể đã trần trụi cùng nhau ngồi vào bồn nước ấm, Kim Duyên thỏa mái tựa vào người chồng.
- Vợ yêu của chị~
Vòng tay cô ôm lấy eo nàng, đôi môi tìm tới chiếc cổ thon mịn mà hôn lên một cái. Mọi giác quan của Kim Duyên như bị tê liệt, nàng ngửa cổ ra phía sau, thuận tiện để cô hôn hít. Ngón tay hư hỏng đã lần mò đến chỗ đó của nàng xoa lấy.
- Ưm~
Kim Duyên run rẩy nắm lấy cổ tay chồng đẩy vào thêm. Bông hoa nhỏ vì thế mà nhạy cảm hơn, nở rộ hơn trong tay cô ấy.
Hai tay nàng nhanh chóng bị Khánh Vân giữ chặt trước ngực, môi mút mạnh hơn vào cần cổ thơm mát. Mùi hương trên cơ thể xinh đẹp của Kim Duyên đối với Khánh Vân lúc này chẳng khác gì liều thuốc kích thích, cô nghiện nó hơn tất cả mọi thứ trên đời.
- Vợ chị thơm quá.
Cô cắn nhẹ sau cổ vợ rồi kéo cả thân người nàng ép sát vào mình.
Buông thả cho đôi tay của nàng, cô ôm lấy gương mặt đã đỏ ửng ấy, chuẩn xác tìm đến đôi môi để hôn lên. Cảm xúc mềm mại khi tiếp xúc khiến cô tê rần, phía dưới cũng phản ứng mà rỉ nước. Khánh Vân rút hết nước trong bồn tắm, cô với lấy cái vòi sen rửa qua một lượt cơ thể của cả hai rồi đứng dậy bế nàng lên.
Đặt Kim Duyên xuống giường, cô mạnh bạo áp môi dán chặt vào môi nàng, ngấu nghiến như món ăn ngon lành. Vợ cô từ nãy đến giờ y hệt một tiểu hồ ly mê hoặc, mặc sức cho cô ấy tùy tiện trên cơ thể nhạy cảm của mình, mỗi nơi Khánh Vân lướt tay qua đều làm nàng lâng lâng khó tả. Ngón tay cô bất ngờ tấn công vào đầu nhũ yếu ớt làm Kim Duyên hét lên một tiếng.
- Ngực vợ to ghê luôn á.
2
Ánh mắt và giọng điệu Khánh Vân khi này vô sỉ cực kì, bàn tay nắn nắn một bầu ngực của vợ xuýt xoa hôn lấy. Mềm mềm, thơm thơm hỏi sao mà không ghiền chứ.
Cô há miệng ngậm một bên nhũ hoa đỏ hồng vào mút mát, tay phải đều đặn xoa bóp bánh bao còn lại, da thịt mát rượi cọ sát vào lòng bàn tay tạo cho cô cảm giác khoan khoái kì lạ.
- Vân... Vân~ ưm... aaa...
Bị kích thích như thế thật quá mức chịu đựng, Kim Duyên thỏa mãn tỉ tê, bàn tay xoa tóc cô cổ vũ.
Chiếc lưỡi của Khánh Vân liên tục trêu đùa nụ hoa khiến chúng đã cứng nay càng cương lên, kiêu hãnh sừng sững trên đồi núi tuyết, ngón tay cố tình miết mạnh đầu ngực nhạy cảm của nàng.
- Ngon quá, ăn mãi không chán.
Khánh Vân ngóc đầu dậy cười nói, lúc này bầu ngực bên phải của Kim Duyên đã đẫm nước bọt óng ánh.
- Không cho chị ăn nữa đâu.
Nàng bĩu môi vẻ thẹn thùng, kéo cái chăn lên che cơ thể mình lại rồi thè lưỡi cười hí hí trêu chọc cô.
- A không được, chị đói.
Khánh Vân nhăn nhó, cô gạt cái chăn qua một bên rồi cúi xuống hôn lên mờ môi mềm mại lần nữa. Cô đưa ngón tay xuống dưới thăm dò, quả nhiên Kim Duyên lúc nào cũng ướt. Đầu gối cô nâng lên, cố tình len vào giữa hai chân nàng cọ xát trêu chọc.
- Ha~ đừng vờn em...
Phía dưới nàng khó chịu cực kì, hơi thở cũng hỗn loạn hơn.
Cảm nhận một dòng nước ấm trào ra ngoài, Khánh Vân nhếch môi, trong lòng thầm tự hào đã thành công làm bà xã hứng tình.
- Chị vào đây bé yêu.
Cô hôn lên mi mắt nàng để báo hiệu.
Kim Duyên nhắm hờ mắt, hai tay bám lấy vai Khánh Vân mà hít thở. Cô nhẹ nhàng lướt dọc ngón tay trước cửa động của nàng, ngón trỏ cùng ngón áp út dịu dàng vuốt vuốt rồi tách hai mép thịt đỏ hồng ra, một dòng nước ấm ấm rỉ vào tay cô. Sự nóng bỏng bao trùm lấy ngón tay Khánh Vân, cô xoa nhẹ hạt đậu nhỏ khiến nó phải run rẩy.
Rồi, một ngón vào trong nhẹ nhàng, vách thịt ấm nóng liền thít lấy vật lạ xâm nhập. Kim Duyên không phản đối, nàng khẽ phát ra âm thanh thỏ thẻ, mắt vẫn không mở.
Ngón tay đưa đẩy thật từ tốn như một cuộc dạo chơi, chỉ có vậy đã khiến người bên dưới đê mê. Khoái cảm dần xâm chiếm lấy cơ thể, Kim Duyên lại hóa thành mèo con ngoan ngoãn dụi vào lòng Khánh Vân, hông khẽ đưa đẩy theo cô ấy.
- Vợ~ em nhạy cảm thật.
Khánh Vân nằm xuống bên cạnh, ôm nàng vào lòng, chân Kim Duyên cũng vô thức vòng qua eo cô để ngón tay được đi sâu vào.
- A~ chồng của em... ưm... sướng~ nhanh nữa đi chị...
Sự ra vào nhịp nhàng phía dưới làm nàng không khỏi sung sướng, vòng tay câu lấy cổ chồng, miệng hé ra rên rỉ.
- Bé con dễ thương quá đi.
Đôi mắt Khánh Vân long lanh lên khi nhìn gương mặt đỏ ửng của người trong lòng. Cô dần tăng tốc độ, ánh nhìn của nàng lơ đãng đi, chẳng còn ý thức được chuyện gì khác ngoài dòng khoái cảm mà cô ấy mang tới cho mình.
Bỗng nhiên cô ấn mạnh vào trong một cái, nàng giật bắn mình, như bong bóng bị vỡ, dòng nước từ bên trong ồ ạt bắn ra.
- Ra nhanh thế? Bé Duyên yếu xìu.
Cô xoa mạnh mông nàng, ngón tay nghịch ngợm ngoáy nhẹ vào trong để lôi hết mật dịch còn xót lại ra.
Coi cái mặt phơn phởn thấy ghét. Còn chê vợ yếu? Gan to bằng trời rồi Khánh Vân.
Nàng bất ngờ lật người chồng xuống, mau chóng leo lên bụng cô ngồi nhún nhún mấy cái. Đôi đồng tử của Khánh Vân khẽ rung rinh, cô si mê nhìn nàng hư hỏng cắn môi, vùng hoa viên ướt át phía dưới không ngừng cọ vào cơ bụng cô để lại dòng nước mờ ám dính dính.
- Tiếp tục đi Khánh Vân, em làm cho ngón tay chị nhấc không nổi mới thôi.
Và sau đó hai vợ chồng tắt đèn, tiếp tục "đánh nhau" phành phạch.
.
Sáng nay Khánh Vân đã thức sớm, tắm rửa thay đồ xong lại ra lôi vợ dạy, nàng thật là ham ngủ quá, gọi mãi mới chịu nhúc nhích. Vậy mà đòi làm cho chồng liệt tay cơ đấy, tay cô chưa kịp có mệnh hệ gì mà nàng đã ngất rồi.
- Ngoan nha, ăn sáng rồi mình đi vận động xíu cho khỏe.
Tắm cho vợ xong, Khánh Vân làm cho nàng chút bánh mì với xúc xích rồi đích thân đút cho em bé ăn. Kim Duyên ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô tận hưởng sự phục vụ chu đáo, mệt quá, nàng muốn đi ngủ.
Ăn xong, cả hai dẫn nhau đi xung quanh xem có gì chơi hay không, vừa hay được một người dân chỉ cho đến một con suối để bắt cá. Khánh Vân nghe tới rất phấn khích, nhanh chóng kéo vợ đi, còn Kim Duyên rùng hết cả người.
- Xuống đây với chị, không sâu đâu mà.
Khánh Vân dịu dàng nắm tay vợ, từ từ dẫn nàng tới dòng suối.
- Em sợ, chị đi một mình đi.
Mà Kim Duyên lại lắc đầu, đôi má phụng phịu không chịu xuống cùng cô. Nàng từ bé đã mắc chứng sợ nước nhẹ, nên là không có dám lại gần mấy nơi sông suối như này đâu, ghê lắm, đứng xa nhìn thì còn được.
- Vợ ngoan, có chị ở đây mà.
Cô tiếp tục thuyết phục, choàng tay ôm lấy eo nàng rồi bế xốc lên đi tới chỗ suối.
Dòng nước ở đây trong vắt, nước chảy êm đềm chứ không hề xiết nhưng dù vậy Kim Duyên vẫn sợ hãi, nàng co người lại úp mặt vào vai cô nũng nịu.
- Nhìn nè, nước chưa tới đầu gối nữa, không sợ nha.
Khánh Vân cưng chiều xoa đầu nàng, khi này hai chân đã bước xuống dòng nước, cô nhẹ nhàng lay người con mèo nhỏ đang nhắm tịt mắt trên vai mình. Ở nhà thích ngâm bồn lắm mà, ra đây lại sợ sao, đáng yêu ghê.
Nghe lời cô, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nước suối trong veo cùng vài con cá bơi qua lượn lại có hơi rợn rợn nhưng rồi cũng hít thở đều. Đang được chồng bế mà, vẫn an toàn.
- Bé cưng bắt cá với chồng ha.
Khánh Vân mỉm cười, hai tay đang định hạ Kim Duyên xuống thì đột ngột bị nàng túm chặt vào áo, chân cũng quấn lấy hông cô kiên quyết không muốn rời ra.
Trông Kim Duyên lúc này y hệt con mèo vậy đó, giương móng vuốt còn xù lông với cô nữa. Khánh Vân yêu chết cái bộ dạng này, nhưng mà nàng cứ vậy hoài chắc tới chiều cũng không bắt được con cá nào quá.
Có cách. Khánh Vân tay ôm chặt vợ, chân tiến ra xa một bước, sau đó bất ngờ ngồi xuống trong khi vẫn giữ nàng trong lòng.
- Á đứng dậy, đứng dậy đi mà, ẵm em lên mau đi.
Có một con mèo bị dọa sợ liền vùng vẫy hai chân, mắt nhắm nghiền không ngừng la hét nhưng vẫn bám rất chắc vào cổ cô. Khánh Vân độc ác, nàng sẽ bị nước nhấn chìm mất, thật là đáng sợ quá, không chịu đâu.
- Vợ ơi, em mở mắt ra đi.
Cô cũng hoảng hồn vì hành động kịch liệt của nàng, liền xoa xoa lưng vợ một chút rồi phì cười, dịu dàng nói vào tai nàng. Suy nghĩ linh tinh là giỏi à.
Kim Duyên nghe giọng cô mới bừng tỉnh, từ từ hé đôi mắt, nàng nhìn xung quanh. Nước cạn queo à, có gì đâu chứ, còn chưa bằng nước ở trong bồn tắm chỉ là hơi lành lạnh.
Hơi quê quê, nàng mím môi, đỏ mặt nhìn Khánh Vân, thấy cô nhìn mình cười hề hề liền tức giận.
- Đáng ghét, hù người ta sợ muốn chết.
Bàn tay nhỏ đấm đấm lên vai cô mấy cái để trả thù, làm chồng cái kiểu gì kì cục.
- Tự em hù em chứ ai?
Khánh Vân lắc đầu đứng dậy rồi đỡ nàng lên, coi con mèo nhà cô bị trúng nước kìa, ướt nhem hết trơn.
- Hứ!
- Nhanh nào mèo con, cá bơi đi mất giờ.
Thấy nàng phồng má hờn dỗi, cô không khỏi buồn cười, nắm lấy bàn tay đáng yêu đó rồi kéo nàng ôm vào lòng.
- Ai là mèo hả? - Liếc.
- Thì con mèo Kim Duyên dễ thương, hung dữ chứ ai.
- Hung dữ à?
Cái miệng lại hại cái thân, vừa nói xong Khánh Vân lập tức bị phập cho một phát vào cánh tay, đau muốn kêu ba kêu má luôn.
- Đau đau, răng mèo sắc thật... Á!!!
Im lặng là vàng đó Khánh Vân, đừng có dại mà chọc vợ nữa, Kim Duyên không phải mèo con, nàng là mèo hoang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...