Mị Nguyệt vội vàng tiến đến bắt mạch cho nàng liền thất kinh..."Vương gia, ngươi hà tất phải như vậy! Phong bế ký ức của nàng...""Ngươi biết nàng trúng độc?"Mị Nguyệt âm thầm thở dài, như nhớ lại một câu chuyện xưa đã cất giấu rất nhiều năm về trước...Trong người Nghiễm Nhân có một loại cổ độc, đó là một lần nàng với Lệnh Thiên Duật lưu lạc đến Miêu Tộc, Lệnh Thiên Duật từng hứa muốn liên minh với Miêu Tộc, đến cuối cùng lại nuốt lời khiến toàn tộc bị diệt, Thánh Nữ của Miêu Tộc vì căm hận nên đã dùng một trăm cổ trùng luyện thành mẫu trùng nguyền rủa hắn, chết không yên ổn, mỗi ngày chịu nổi đau xé nát tâm can, thân xác từ từ thối rửa!!! Nghiễm Nhân vì không muốn thấy hắn đau đớn nên đã truyền cổ trùng sang người mình....Nhưng cổ trùng đối với Nghiễm Nhân chỉ đến ngày chí âm, ngày độc khí thịnh nhất mới phát tán, bình thường nàng không có biểu hiện gì là trúng độc...Một nữ nhân như vậy, đến cùng đã phải trải qua bao nhiêu tổn thương, cuộc sống khắc nghiệt thế nào, để đứng trước mặt bọn họ kinh diễm tươi cười?"Độc này đã ăn sâu béng rễ trong người nàng suốt nhiều năm qua, dù hiện tại ngài dẫn độc sang người, cho nàng uống máu của ngài, nuôi dưỡng cổ độc cùng mệnh với nàng, tạo nên một kí ức tốt đẹp hơn thì cũng không thể hoá giải, đây chỉ khiến nàng sống trong ảo mộng mà thôi...!Những đau đớn kia không thể như từng xuất hiện..."Mị Vũ không tránh khỏi kích động...Lệnh Thiên Duật nuôi dưỡng Nghiễm Nhân suốt mười năm cũng chưa từng vì nàng mà hi sinh, còn Thất Vương chỉ mới gặp nàng vài tháng lại nguyện đánh đổi bằng sinh mệnh?Chung mệnh...!Nếu Nghiễm Nhân chết hắn cũng không thể sống! Nàng đau, hắn càng đau gấp bội..."Bổn vương sẽ tìm ra cách cứu nàng."Lệnh Thiên Liễm truyền thêm nội lực vào người nàng.
Bằng bất cứu giá nào, hắn cũng phải cứu được nàng.Hắn đã đến chậm một lần để nàng chịu khổ suốt mười năm, hắn không thể để nàng lần nữa rời xa hắn!Nàng tỉnh lại đã là buổi chiều, sắc trời cũng dần thay bằng màu đỏ, nhưng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.Nàng ngoài đầu óc trống rỗng ra thì không có cảm giác gì....Đến cùng nàng là ai...!Bọn họ là ai...!Và cả Lệnh Thiên Duật???Trong mơ hồ nàng có cảm giác thật thân thuộc...!Cũng thật lạnh lẽo!!!Nàng đứng đó trầm tư thật lâu...Hôm nay Lệnh Thiên Liễm tiến cung xử lý công vụ, suốt đêm không về, nàng cảm thấy có chút bất an...Nàng đang lo lắng cho hắn sao...!Cảm giác này đối với nàng hoàn toàn xa lạ...!Nhưng hắn là phu quân của nàng, nàng lo lắng cho hắn có gì không đúng?Tuy rằng không còn ký ức của trước đây nhưng đoạn thời gian bên cạnh nhau hắn chăm sóc nàng rất tốt, cẩn trọng nâng niu, âm thầm che chở...Suốt một đêm không ngủ, lòng cứ thấp thỏm không yên...!Phù dung đưa hương cũng không làm tâm tình nàng tốt hơn.Thỉnh thoảng Mị Nguyệt và Mị Vũ sẽ đến thăm nàng, cùng nàng tán ngẫu, uống rượu ngắm trăng, cuộc sống cũng vì vậy đỡ tẻ nhạt hơn nhiều.
Có lúc Lệnh Thiên Liễm nhàn rỗi sẽ bồi nàng.
Cứ như vậy vài tháng an ổn trôi qua.Cuối hạ thời tiết có chút oi bức.
Trong lương đình nàng lười nhác nằm trên nhuyễn tháp ngắm phù dung khai diễm, một tay chống cầm, một tay phe phẩy chiết phiến, vài cánh đào nghịch ngợm rơi trên làn da nàng, song lại quyến luyến bị gió thổi đi."Tỷ chính là giai nhân Liễm ca giấu trong Thất Phủ gần đây mọi người đồn đãi a?" Giọng nói yểu điệu vang lên, dẫn đầu là nữ nhân phục sức hoa lệ, sau nàng ta còn có hai nữ nhân thanh tú và vài vị cung tỳ.
Nghiễm Nhân nhìn đến có chút phiền."Ngươi là?" Nàng chẳng buồn thay đổi tư thế, thuận miệng hỏi."Ta là Ngự Thư, thanh mai trúc mã của Liễm ca.
Gặp qua tỷ tỷ nha..." Nàng ta nhu thuận đáp, nhắc đến Lệnh Thiên Liễm lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu."Quận chúa người cần gì phải hành lễ với nàng ta, không biết là nữ nhân ở đâu Thất Vương tùy tiện nhặt về..."Trong hai nữ nhân đi theo Ngự Thư có người cất giọng mỉa mai, một người vận lam y thanh tú thoát tục, người còn lại vận cẩm y thanh tú diễm lệ, nghe bọn họ gọi là hai nữ nhi nhà thừa tướng.
Đoan Mộc Nhĩ và Đoan Mộc Hy.
Người cất giọng khó nghe kia chính là Đoan Mộc Nhĩ."A...!Nhĩ Nhi không được vô lễ! Dù sao cũng là nữ nhân Liễm ca yêu thương..." Ngự Thư lên tiếng khuyên ngăn bọn họ, sao lại nghe ra có chút ủy khuất?"Quận chúa, người mới là nữ nhân được đích thân hoàng thượng tứ hôn cho Thất Vương! Tương lai là nữ chủ của Thất Phủ nha!!!" Đoan Mộc Nhĩ không cam lòng phản bác, dung nhan thanh tú trở nên ngoan độc liếc nhìn Nghiễm Nhân."Nữ nhân kia đến cùng là loại người gì không biết, nhận chút sủng hạnh đã kiêu căng, còn không biết thân biết phận, mộng tưởng có thể bay lên cành cao hoá thành phượng hoàng!" Lời lẽ còn sắc bén hơn đao kiếm hướng về phía Nghiễm Nhân.Đây hẳn là nữ nhi của thừa tướng đi? Mới dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...