Liễm Âm Vấn Tình

Cuối thu, cỏ cây muôn vạn xơ xác, cảnh tượng một vẻ hoang tàn.

Vương phủ nội viện, trong một gian phòng nọ, ánh nến cháy hừng hực, thi thoảng lại có từng trận rên rỉ truyền ra. Đám nô tài ra ra vào vào, tất cả đều sắc mặt ngưng trọng.

Ngoài phòng, Lục vương gia Hiên Viên Liễm Âm sốt ruột đi tới đi lui, thấy một nha đầu mang ra một chậu máu loãng, Liễm Âm cả kinh xông đến hỏi:

- Khanh nhi thế nào rồi?

- Bẩm Vương gia, Vương phi nàng… nàng xuất huyết rất nhiều! – Tiểu nha đầu hoảng hốt thưa.

- A! -  Tiếng kêu khàn giọng thảm thiết.

Liễm Âm cả kinh liền đòi xông vào nội thất. Một bên lão bộc giữ chặt hắn, nói:


- Vương gia!  Trong phòng uế khí quá nặng, thỉnh người đừng nên vào a!

- Khanh nhi!

Liễm Âm nôn nóng hai mắt đỏ ngầu, xô lão bộc xông vào nội thất, chỉ thấy trong phòng vô cùng hỗn loạn. Bà đỡ ôm trong tay đứa nhỏ mới sinh máu me nhầy nhụa, thấy Liễm Âm tiến vào, sợ hãi thưa lên:

- Vương gia… Tiểu vương gia…Ngài…Ngài…

Liễm Âm kinh sợ nhìn đứa nhỏ trong tay bà đỡ, như thế nào lại không khóc la? Đứa nhỏ nào mới sinh hạ không phải cũng khóc nháo lên sao?Vừa thấy đã đau đớn không thốt nên lời, đứa bé kia vẻ mặt tím tái, nhất định là tử thai! Lệ không thể tuôn rơi…

Khanh nhi, đứa con mà ta và nàng chờ đợi, cuối cùng lại không còn nữa! Khanh nhi, ngươi biết được đứa con mình vất vả sinh hạ sớm mất đi, ngươi sẽ đau khổ biết nhường nào!

Nghĩ đến Khanh nhi, Liễm Âm sững người, rồi kéo lấy bà đỡ vội hỏi:

- Khanh nhi nàng thế nào?

- Vương gia, Vương phi xuất huyết không dứt, sợ là… Sợ là… – Bà đỡ vẻ mặt khổ sở.

Liễm Âm thấy trong lòng như vừa bị người ta chém một nhát đao, đau đớn toàn thân, hét lớn:

- Mau mời ngự y đến! – Nói xong, vội lao đến trước giường, vỗ về khuôn mặt trắng bệch – Khanh nhi, ngươi phải tỉnh, Khanh nhi!


Trên giường dáng mạo mê man chậm chạp mở mắt, run rẩy đưa tay hướng đến khuôn mặt Liễm Âm, khẽ vuốt:

- Âm, thiếp sợ không qua khỏi, không thể sống cùng chàng và con. Hãy hảo chăm sóc con chúng ta…

Liễm Âm nắm chặt tay nàng, nước mắt tuôn như mưa, đau lòng không cách nào mở miệng: Khanh nhi đáng thương, nàng còn không biết con chúng ta đã mất! Khẽ hôn bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần, lại không ngừng gật đầu.

- Âm, thiếp rất yêu chàng, cảm tạ chàng cũng yêu thiếp, thiếp thực hạnh phúc, cũng thực thoả lòng. Sau khi thiếp đi, chàng phải sống tốt, tìm cho con chúng ta một mẫu thân khác… – Khanh nhi vẻ mặt yếu ớt, rồi thấp giọng thở dài – Kiếp này được tương ngộ làm tri kỉ, chỉ trách thiếp bạc mệnh như tờ giấy. Kiếp sau sẽ không phụ tình chàng, nhất định bên nhau.

Trăn trối xong, đầu từ từ lệch sang một bên, Vương phi hơi thở đã không còn.

- Không! Khanh nhi!!

Liễm Âm chỉ cảm thấy hồn phách lạc đi, ngơ ngẩn ngồi trước giường nhìn nương tử trước mặt, lẩm bẩm trong miệng:

- Đây không phải sự thật, không phải! Khanh nhi, nàng chỉ là đang ngủ, phải không?


Một lúc sau, Liễm Âm lại đột nhiên phát ra một trận gào thét tuyệt vọng quằn quại:

- Không! Khanh nhi! Ta không cần nàng sinh con, Khanh nhi, nàng phải trở về! Nàng… trở về đi… – Nói xong,đoạn lại gào khóc.

Nô tài xung quanh, tất cả cũng gạt lệ. Lục vương gia cùng Vương phi tình cảm phi thường sâu đậm. Vương gia mười bảy tuổi cưới Vương phi, không hề có một trắc phi* nào khác, ngay cả a hoàn thị tẩm cũng không hề đòi hỏi. Vương phi sau khi về phủ, cùng Vương gia hai người tình thâm bên nhau, hòa hợp êm ấm, làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi. Vương phi về phủ ba năm mà không có thai, vất vả mới mang thai lần này, thật không ngờ lại là nhân gian thảm kịch!

- Nhất định phải sống bên nhau! Nhất định phải sống bên nhau… – Liễm Âm cười thảm không ngừng lặp đi lặp lại.

Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới nhân gian nguyện làm phu thê muôn đời. Câu nói yêu xưa ai oán vang lên bên tai. Hiện giờ chính mình và Khanh nhi đã nghìn trùng biệt li, bản thân như con nhạn cô độc, như nhánh cây lìa cành héo khô…

*****

* trắc phi: vợ lẽ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui