Liếc mắt đưa tình

Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong ngự thư phòng, Tề Vương đang nghị sự cùng vài vị đại thần.
 
Việc cứu trợ phòng ngừa lũ lụt ở phương Nam, rồi lại tiêu diệt được phản quân do Dụ Vương mưu phản, khiến mặt rồng của Tề Vương đặc biệt vui mừng, quyết đoán hạ chỉ, trọng thưởng cho vài vị công thần.
 
Luận công ban thưởng, lúc tới lượt Tiết Thành, Tề Vương cau mày, nhìn về phía Tiết Trung Quý.
 
“Tiết Trung Quý, trẫm hỏi ngươi.”
 
“Trẫm nhớ rõ, ngày xưa Tiết Thành đã có hôn ước của tiểu nữ nhi của Khổng gia, thậm chí còn từng trực tiếp viết hôn thư trên điện, ha ha, việc này còn rất ồn ào huyên náo.”
 
“Tại sao đến bây giờ còn chưa thành hôn hả?”
 
Tiết Trung Quý cúi đầu tiến lên, hắng giọng nói:
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bẩm bệ hạ, khuyển tử bị cụt tay, mấy năm nay vẫn luôn uể oải không có tinh thần.”
 
“Vì vậy hôn kỳ cũng bị lùi lại không thời hạn……”
 
Khổng thị lang đứng bên cạnh nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại Tiết Thành lại trở thành người được trọng dụng trước ngự tiền, nếu để Tề Vương biết Khổng gia đã sai người tới từ hôn, tất nhiên sẽ quở trách hắn rất nặng nề, nói không chừng thanh danh cả nhà hắn đều bị huỷ hoại.
 
“Vậy tháng sau đi, phải làm vô cùng náo nhiệt! Coi như trẫm ban thưởng cho Tiết Thành!”
 
Tề Vương không kiên nhẫn mà vung tay lên, một lần nữa ban hôn cho hai nhà.
 
Tiết Thành mới từ chỗ Hoàng Hậu đi ra, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái.

 
Nương nương đã đồng ý ban Minh Trăn cho chàng, còn thúc giục chàng trở về chuẩn bị sính lễ.
 
Chàng vừa nhỏ giọng hát vừa nhanh chóng trở lại Tiết phủ, đang chuẩn bị viết sổ con để Tề Vương ban thưởng thứ tốt.
 
Tiết Cửu hừng hực mà chạy vào sân, vừa chạy vừa hô to:
 
“Tướng quân! Không hay rồi! Tướng quân!”
 
“Bệ hạ, bệ hạ tứ hôn cho ngài rồi!”
 
Chàng ngẩng đầu, tay trái đang cầm bút cứng đờ, không dám tin mà mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
 
“Ta còn chưa viết sổ con mà, làm sao Tề Vương đã tứ hôn rồi?”
 
“Nương nương nhanh như vậy……”
 
Tiết Cửu đỡ bàn thở hồng hộc mà gấp gáp nói:
 
“Là, là cùng Khổng gia……”
 
Răng rắc một tiếng, bút bị bẻ gãy đôi.
 
Ở Khổng phủ, Tiết Trung Quý đang ngồi uống trà với Khổng thị lang.
 
Việc liên hôn này có chỗ tốt cho cả hai gia tộc. Lúc trước Khổng gia tới từ hôn, toàn thành đều biết, mặt mũi của Tiết gia cũng bị đem đi quét rác, nhưng còn may là Tề Vương không biết việc này. Hiện giờ có thể được tứ hôn, người hai nhà đều ăn ý mà không hề đề cập tới việc từ hôn, lại vui vui vẻ vẻ mà ngồi xuống cùng nhau.
 
Dù sao Tiết Thành cũng chỉ là con thứ của thiếp thất, lại còn là một kẻ tàn phế, có thể được Thành thượng tứ hôn cho tiểu thư nhà thị lang, cũng coi như rất có thể diện rồi.
 
Khi hai người nói chuyện vô cùng hòa hợp vui vẻ, hạ nhân của Khổng gia cuống cuồng chạy tới.

 
“Đại nhân, Tiết tướng quân cầu kiến, không, ngài, ngài ấy đã vào rồi……”
 
Tiết Trung Quý vừa phản ứng lại, vốn định mở miệng, liền nghe được giọng nói của Tiết Thành.
 
“Hai vị đại nhân quả thật là có tấm lòng rộng lượng.”
 
“Vừa mới từ hôn mà còn có thể ngồi uống trà tán gẫu cùng nhau.”
 
“Hiện giờ lại muốn cấu kết với nhau nên lấy hôn sự của ta làm cầu nối.”
 
Tiết Thành lộ ra vẻ mặt âm trầm mà đi tới, nhìn chằm chằm hai người Tiết Khổng, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
 
“Coi Tiết Thành ta là người chết à?”
 
“Đồ mất dạy!”
 
Tiết Trung Quý nghe thấy lời châm chọc của chàng, lập tức nổi giận mà chỉ vào mũi Tiết Thành mắng to.
 
“Cũng chỉ đánh thắng vài trận cỏn con mà đã cuồng vọng vô lễ như vậy!”
 
“Ngươi còn bất mãn cái gì? Một kẻ tàn phế, chẳng lẽ còn muốn cưới công chúa hả?”
 
Tiết Thành cười chế giễu, ánh mắt trào phúng nhìn Tiết Trung Quý.
 
“Đúng vậy, Tiết đại nhân.”
 
“Ta chỉ là một kẻ cụt tay, sao ngài vẫn còn muốn lợi dụng ta thế?”

 
Tiết Trung Quý giận dữ như sắp nhảy dựng lên, một câu “Nghịch tử” lặp đi lặp lại, một tay che ngực vô cùng run rẩy.
 
Tiết Thành quay đầu, đứng một bên Khổng thị lang khiến ông lập tức run rẩy.
 
“Hôn sự này ta đã chấp nhận hủy bỏ rồi, các ngươi mau chóng làm đi.”
 
Tiết Thành nói xong lại đi một bước lên phía trước, hai vị Tiết Khổng đều bị áp bức cho ngồi phịch trở lại trên ghế. Tiết Trung Quý che ngực, miễn cưỡng mà ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tiết Thành.
 
Tiết Thành chậm rãi liếc mắt qua hai người, nghiêm túc nói:
 
“Nếu để ta ra tay,”
 
“Chỉ sợ hai vị phải nếm một ít khổ sở đấy.”
 
……
 
Trời sẩm tối, Tiết Thành đi ra từ Khổng phủ, trực tiếp trở về Tiết phủ.
 
Nếu thuyết phục Tề Vương thu hồi thánh chỉ tứ hôn là không có khả năng, chàng cũng không trông cậy vào hai lão cáo già kia thật sự hủy bỏ hôn sự này.
 
Trước mắt chỉ có thể xuống tay từ Khổng gia.
 
Nghĩ đến việc lại phải chậm trễ không biết bao lâu mới đến ngày thành thân của chàng và Minh Trăn, tâm trạng của Tiết Thành cực kỳ không tốt.
 
Khi chàng trải giấy viết thư, đang mải cầm bút suy tư thì Tiết Cửu ở bên cạnh lo lắng sốt ruột mà mở miệng.
 
“Tướng quân, tin tức về chuyện tứ hôn đã sớm lan truyền khắp nơi.”
 
“Minh cô nương ở trong cung chắc chắn cũng nghe thấy rồi.”
 
“Tiết Cửu cảm thấy, ngài vẫn nên……”
 
Hắn còn chưa dứt lời, Tiết Thành đã quăng bút chạy không thấy người.
 

……
 
Khổng phủ, Khổng Thị Lang nôn nóng mà đi tới đi lui. Ông ta vừa nghĩ phải giải trừ hôn ước này như thế nào, nhưng một mặt lại rối rắm không biết Tiết Thành sẽ đối phó ông ta như thế nào, càng nghĩ càng bất an.
 
Nhưng trước kia đã từ hôn một lần cũng khiến ông ta mất hết mặt mũi, vậy mà không ngờ người này còn hẹp hòi đến tận bây giờ, có thù tất báo.
 
Khổng Thị Lang càng nghĩ càng đau đầu, sắc mặt càng thêm hoảng loạn.
 
Từ hôn là không có khả năng. Thôi thì phải ra biện pháp, ép Tiết Thành không thể không chấp nhận việc hôn nhân này.
 
……
 
Ban đêm, trong cung đen nhánh một mảnh.
 
Tiết Thành xuyên qua màn đêm đi về phía trước, lúc trước chàng đã từng hỏi thăm chỗ ở của Minh Trăn nên rất thuận lợi tìm được sân phòng của nàng.
 
Trong phòng không thắp đèn, không thể nhìn thấy bên trong.
 
Tiết Thành đứng ở cửa, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
 
Chàng rón ra rón rén đi vào trong, mới vừa quay đầu lại định đóng cửa thì nghe được tiếng bước chân “Lộc cộc” dồn dập truyền tới từ phía sau ——
 
Tiết Thành ngơ ngẩn.
 
Eo lưng chàng bị người ôm chặt lấy từ phía sau. Một cơ thề mềm mại ấm nóng dán lên lưng chàng, run nhè nhẹ.
 
Phía sau lưng rất nhanh đã ướt sũng một vùng.
 
“Tướng quân……”
 
“Ngài không cần Trăn Trăn nữa sao?"
 
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận