Chương 19
Vì thế buổi tối khi Quý Huyền trở về, liền thấy Tiêu Vũ ngồi trên ghế sô pha, hai đứa nhỏ rúc hai bên cô, con gái gối đùi phải, con trai gối chân trái.
Còn cô thì nhàn nhã cùng hai đứa ngồi xem Cừu vui vẻ, Quý Huyền cảm thấy như bị giáng một đòn ngay tim.
Đây mới chính là thời gian nhàn rỗi mà anh muốn! Nói, vì sao hôm nay không khí giữa bọn họ lại ngọt dính đến vậy?
Quý Huyền đưa văn kiện cho người hầu, nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống sô pha, liếc qua hai đứa nhỏ, nhưng ba mẹ con nhà họ vẫn chăm chú xem TV như cũ.
Quý Huyền : "...."
Tuy bị bơ nhưng Quý Huyền vẫn rất nghiêm túc nhìn ngắm ba mẹ con, sau khi phát hiện hai mắt Quý Du sưng đỏ thì quan tâm hỏi :" Tiểu Du, con khóc à? Làm sao thế?"
Quý Du quay đầu liếc ba một cái, rồi lại quay sang tiếp tục xem TV.
Quý Huyền : " ...." Sao, tại sao lại không quan tâm tới ba vậy?
Tiêu Nhược Quang bò dậy, bước xuống đất rồi lon ton bò lên sô pha Quý Huyền, nhỏ giọng nói với ba : " Ba ơi, hôm nay chị khóc nhè chạy về."
" Vì sao?" Quý Huyền cả kinh, tuy con gái anh hay mít ướt, nhưng chưa từng khóc nhè ở trường bao giờ.
" Con kể cho ba nghe..." Tiêu Nhược Quang liếc qua Quý Du vẫn đang nằm im trên ghế, tiếp đó mới nhỏ giọng nói tiếp : " chị ấy ý! Bị cô giáo Y lừa đó."
Quý Huyền liếc Quý Du, cũng nhỏ giọng bắt chước Tiêu Nhược Quang: " Lừa gì vậy?"
Tiêu Nhược Quang : " Cô ấy lừa chị là mẹ không cần chị nữa, nên chị mới khóc lóc thảm thiết chạy về."
Quý Huyền : "...." Đây là sự thật mà
Tiêu Nhược Quang lại bảo tiếp : " Nhưng sau đó con nói với chị là cô giáo Y lừa chị đấy."
Quý Huyền : " Sao con biết cô giáo Y lừa chị?"
" Ơ?" Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền, chớp chớp mắt, trả lời : " Con có biết đâu!"
Quý Huyền : "....!Tiểu Quang, con làm vậy là gạt người, như thế không đúng đâu."
Tiêu Nhược Quang hồn nhiên nhìn ba: " Nhưng mà con nói xong rõ ràng trông chị có vẻ rất vui mà, vì sao lại không đúng ạ?"
Quý Huyền cúi đầu tự hỏi trong hai phút, nhưng vẫn không nghĩ ra nên giải thích thế nào với con trai, đành nói với cậu : " Con hỏi mẹ con đi."
Tiêu Nhược Quang nhìn ba rồi lại bò xuống sô pha, chạy đi tìm Tiêu Vũ hỏi : Mẹ ơi, ba bảo gạt người là không đúng? Vì sao lại thế ạ?"
Tiêu Vũ đảo mắt qua người Quý Huyền, cười với Tiêu Nhược Quang : " Đi bảo ba mở cho con coi bộ phim hoạt hình 《Cậu bé chăn cừu》"
Tiêu Nhược Quang gật đầu, lại tiếp tục lục đục bò xuống sô pha chạy đi tìm ba, Quý Huyền vừa nghe Tiêu Vũ nói thì đã quài nhanh lấy điện thoại tìm kiếm cụm từ " Cậu bé chăn cừu"
Tiếp đó tìm được một được bản phim chibi mở cho thằng bé xem, Tiêu Nhược Quang ngồi im trong lòng Quý Huyền, cùng nhau chăm chú xem phim hoạt hình.
Mãi đến khi phim hoạt hình kết thúc, Tiêu Nhược Quang vẫn tiếc nuối bảo : " Ba ơi con biết rồi, nếu con cứ mãi gạt người thì sẽ không ai tin lời con nói nữa đúng không ạ?"
Quý Huyền vội gật đầu : " Đúng vậy, không ai thích đứa trẻ lúc nào cũng nói dối cả."
Tiêu Nhược Quang khó xử : " Nhưng không phải lúc nào con cũng nói dối, chỉ những lúc có những lời không nên nói, thì con mới nói dối thôi."
Quý Huyền nghiêm túc giáo dục cậu bé : " Vậy con biết khi nào nên nói khi nào không nên nói sao?"
" Có chứ ạ!" Tiêu Nhược Quang gật đầu ngay tắp lự.
Quý Huyền : " ....." Có phải nói tốt đâu, sao thẳng bé chẳng do dự gì thế.
" Giờ cơm đến rồi." Khổng Ngọc Tình từ phòng bếp bước ra, nhìn một nhà bốn người an tĩnh ngồi trên sô pha, Quý Du dựa sát vào Tiêu Vũ, Tiêu Nhược Quang ngồi trên đùi Quý Huyền, nhìn qua thật ấm áp hài hoà.
Nhất thời khiến Khổng Ngọc Tình nảy ra suy nghĩ, thật ra hai người họ ở bên nhau cũng không tồi, chỉ cần Tiêu Vũ cứ an phận là được.
" Vú Khổng ơi." Tiêu Nhược Quang tụt xuống khỏi người Quý Huyền, chạy về phía Khổng Ngọc Tình.
Khổng Ngọc Tình cúi người bế cậu bé lên : " Hôm nay có món Thịt sốt giấm đen, có thích không nào?"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ đáp : " Dạ thích, cảm ơn vú Khổng ạ!"
Tiêu Nhược Quang dụi mặt vào người Khổng Ngọc Tình, khiến bà vui vẻ cười to.
Chờ sau khi cả nhà đều ngồi vào bàn ăn, chị Vương lần đầu tiên bày thức ăn đến trước mặt Tiêu Vũ nhưng không bón cho cô ăn, Quý Huyền vô cùng kì quái nhìn lướt qua hai người.
Sau đó anh trố mắt nhìn Tiêu Vũ duỗi tay cầm muỗng bắt đầu ăn cơm.
Quý Huyền: "!!!" Ôi đệttt!
" Tay cô làm sao có thể?" Quý Huyền kinh ngạc đến rớt cả đũa.
Tiêu Vũ tự nhiên trả lời : " Phục hồi chức năng suốt hai ngày đấy!"
" Cô phục hồi chức năng hai ngày mà khỏi được như vậy?!" Quý Huyền bị doạ không nhẹ : " Cô không thấy mình khôi phục quá nhanh sao?"
Quý Du buông đũa xuống, nói : " Ba, sao ba lại nói mẹ thế? Mẹ nói đây chính là sức mạnh tình yêu, hôm nay mẹ muốn sờ đầu con nên mới vậy!" Nói tới đây, Quý Du liền ngượng ngùng cúi đầu.
Quý Huyền : "....." Con gái, lời này chỉ dùng để lừa trẻ con thôi, cũng có không phải đang diễn phim truyền hình đâu cơ chứ.
Tiêu Vũ cười với Quý Du : " Đúng vậy nha! Ngươi ta khoẻ không tốt sao, cũng chẳng phải chuyện xấu, con nói có phải không, Tiểu Du?"
Quý Du dẩu môi nói : " Đúng ạ!"
Tiêu Nhược Quang cũng nhanh miệng nói với theo : " Mẹ nói cái gì cũng đúng ạ!"
Quý Huyền : " ....."
Quý Huyền chỉ đành đè nén khiếp sợ trong lòng, an tĩnh ăn nốt bữa cơm. Sau khi ăn uống no say, nhìn ba người dựa sát vào nhau xem TV, Quý Huyền cuối cùng cũng bình tĩnh chấp nhận sự thật, rằng vợ cũ của anh đã có thể cử động đôi tay sau hai ngày tập hồi phục chức năng.
Hôm sau, lúc Quý Du đến trường liền tìm Y Lam Nhã trò chuyện : " Cô Y ơi, mẹ con nói, mẹ rất yêu con.
Bà ấy vì lý do bất đắc dĩ nên mới rời đi, hì hì...!cô ơi, con cũng có mẹ đó."
Y Lam Nhã nghe vậy thì sửng sốt, dựa vào tính tình của Quý Du, không biết hôm qua con mụ kia dùng cách gì mà trấn an được con bé?
Liền nghe thấy Quý Du nói tiếp : " Cô ơi, mẹ con cử động được tay rồi, bà ấy hôm qua còn tự mình ăn cơm đó cô."
Y Lam Nhã : "!!! Sao cơ? Không phải mẹ con bị liệt cả người sao?"
Quý Du gật đầu : " Vâng.
Nhưng mẹ bảo cũng chả phải đã chết, rất nhanh có thể bình phục, sau đó mẹ có thể ôm con nữa!"
Nói tới đây liền bụm mặt, hạnh phúc cười toe toét:" Hôm qua lúc con về tới nhà, cảm thấy rất buồn, rất rất buồn, còn cãi nhau với Tiểu Quang nữa..."
Y Lam Nhã nghe cô bé nói thì sung sướng nghĩ thầm : Làm tốt lắm
Lại nghe Quý Du nói tiếp : " nhưng sau đó mẹ ra tới, vì muốn an ủi con nên mẹ đã sờ đầu con, bởi vậy nên tay mẹ mới cử động được.
Cô Y, cô Y, con vui quá! Hí hí, làm sao bây giờ?" Quý Du lòng vòng tại chỗ : " Con là đứa con ngoan của mẹ, về sau con sẽ không nói xấu mẹ nữa."
Y Lam Nhã còn chưa tiêu hoá xong "phe mình bị đánh cho tan tác" đã nghe thấy Quý Du bỏ thêm một câu : " Mẹ bảo con nói với cô, mẹ bảo mẹ cảm ơn cô giáo Y, nhờ cô mà tay mẹ có thể cử động được.
Có điều con vẫn cảm thấy, công lao phải của con mới đúng."
Y Lam Nhã : "....." @#¥%
2020/04/16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...