Hải Thành đã sớm biết thủ đoạn của Liễu Y rồi, nên thương hại liếc nhìn Nghiêm Hoài Nhân,
ngay sau đó gật đầu, chỉ cần đừng tìm đến Đường Lễ với Tẫn Vân là được.
Liễu Y từ từ đứng lên, bước lên xách cổ áo của Nghiêm Hoài Nhân, tay kia
chuẩn bị rồi nắm hai cánh tay của hắn ta, cong đầu gối lên, nhắm ngay
bụng của hắn, dù chỉ đứng nhìn nhưng vẫn sợ, dù là đàn ông, nhưng không
thể nào chống lại Liễu Y.
Vừa đá một cái, Nghiêm Hoài Nhân kêu
đau, Liễu Y càng đánh càng hăng, cho đến lúc không nghe được tiếng kêu,
trong lòng Liễu Y rất sảng khoái rất, mặc dù biết có liên quan tới Đường Lễ với Tần Văn, nhưng hắn ta lại là người ra tay, không cần nghĩ tới,
cũng không đếm xỉa đến hắn ta thế nào, buông tay ra, nhìn hắn ta đau đớn ngã xuống đất, Liễu Y hài lòng gật đầu.
(ۼщЇПhdڑiЭndanlзִquydфи.cσшۻⁿ)
Ngồi lại vào ghế lần nữa, Liễu Y nhìn khăn tay đưa tới bên cạnh, rồi im lặng nhìn Hải Thành.
"Hôm bữa cô diễn vai đại tỷ quá xuất sắc luôn, tôi xem hoài mà không chán."
Hải Thành đưa khăn tay đã sớm chuẩn bị cho Liễu Y, thầm nghĩ nên đổi
nghề, hay là tiếp tục công việc hiện tại của mình đây.
Liễu Y nhìn xuống, lấy khăn tay từ từ lau tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoài Nhân nằm im bên kia.
“Đừng có mà giả vờ, tao biết rõ, Hải Thành, lấy chứng cứ đưa cho hắn nhìn."
Liễu Y lấy túi mang theo ném cho Hải Thành, sau đó dựa người ra sau.
Hải Thành nhớ tới cái gì đó, gật đầu, lấy một cái bao ra ngoài, đi tới
trước mặt Nghiêm Hoài Nhân, ngồi chồm hổm xuống đặt cái bao trước mặt
Nghiêm Hoài Nhân.
Mắt Nghiêm Hoài Nhân co rụt lại, đây không phải là công cụ gây án mình vứt bỏ, với sợi dây thừng đây sao.
Liễu Y nói: " Vết cắt trên sợi dây chính là do con dao này cắt, mặc dù dấu
vân tay mày đã xóa sạch sẽ, chỉ là, hiện tại lưu dấu vân tay cũng không
muộn."
Hải Thành vừa nghe đã hiểu được, khóe miệng vểnh lên, việc này mình làm được, rồi lấy bao tay ra mang sao, sau đó kéo tay hắn ta
lại, nhanh chóng làm xong.
Liễu Y duỗi lưng một cái: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chúng ta đi, mày nghỉ ngơi cho tốt nhá."
Nghiêm Hoài Nhân nhìn Liễu Y đứng lên chuẩn bị đi, làm sao bây giờ, còn có
chứng cớ phạm tội của mình, vội vàng nói: "Tao nói, việc này là có người để cho tao làm."
Liễu Y nhún vai, xoay người nhìn sang: "Đừng có mà giả bộ, được rồi, mày chọn giải quyết riêng hay đưa ra giải quyết chung."
Nghiêm Hoài Nhân không hiểu, đây là ý gì chứ.
"Tao biết rõ là ai kêu mày làm, lần này tới tìm mày, chỉ là để cho mày trả
giá, nghe nói mày vì chuyện này, trong tài khoản được thêm khoản tiền
không nhỏ, mày chỉ là bị người khác sai bảo, tao thấy đưa mày vào tù
cũng chẳng được gì, chỉ là, nếu ra tay với tao, luôn luôn phải trả cái
gì đó, nếu trả rồi thì không sao, tao cũng sẽ không tìm mày gây phiền
phức, chứng cớ này tao sẽ giữ ki , chỉ cần không có chuyện gì nữa, có lẽ một lúc nào đó, tao sẽ vứt nó đi, mày suy nghĩ đi, tao không bắt buộc." Liễu Y sờ cằm nói.
Nghiêm Hoài Nhân trợn to hai mắt, đây là cướp bóc trắng trợn đó sao.
Hải Thành gật đầu, đây chính là cướp bóc, cho nên mình mới đem theo mấy
miếng vải đen, mắt Hải Thành lấp lánh nhìn chằm chằm Liễu Y, chỉ có một
mình Liễu Y, mới đem việc cướp bóc nói thành một chuyện quá ư là hợp lý.
Nghiêm Hoài Nhân không thể nào tin được, ngườ đi theo phía sau Liễu Y hắn
biết, sau lưng Liễu Y vẫn có người bảo vệ, hơn nữa trên tay cô ta còn
cầm chứng cớ, muốn cho mình chết quá dễ dàng, đặc biệt là mới vừa hồi
nãy, xuống tay quá ác, nhớ tới lần đó Liễu Y rớt xuống như thế, có thể
bình yên vô sự, mình mù mắt mới ra tay.
(قMλnhٵdΪendaֺnleqΰyּdon.cΦmν٢)
Căn phòng vẫn im lặng, sau đó Nghiêm Hoài Nhân gắng sức ngẩng đầu nhìn Liễu Y, ánh mắt mang theo chút ít sợ hãi, gật đầu.
Liễu Y làm xong mọi việc, hài lòng xoay người đi ra ngoài, thầm than trong
lòng, đòi nợ thật không dễ dàng, đã thế con nợ phải đánh mới đưa tiền
nữa, haizz.
Hải Thành thương tiếc liếc nhìn hắn ta đang nằm trên
đất, nhanh chóng đuổi theo Liễu Y, thầm nghĩ trong lòng, thật đúng là
Liễu Y mà.
Liễu Y xách túi, suy nghĩ, nên đi tới chỗ Tần Văn, hay là đi tới chỗ Đường Lễ đây, địa chỉ của hai người đó, Hải Thành đã sớm
điều tra ra được, Liễu Y sờ lên cằm, vừa đi vừa suy nghĩ.
Hải
Thành nhìn bộ dạng của Liễu Y , cũng biết Liễu Y muốn đi tìm Đường Lễ
với Tần Vân, nhớ tới Tuần thiếu dặn dò, Hải Thành không biết nên ngăn
cản thế nào.
Bởi vì Tuần thiếu sau khi biết chuyện của Liễu Y, đã bảo nhị ca chuẩn bị trừng trị hai người đó, hiện tại thế lực của Đường
Lễ đang bị áp chế và chờ đến lúc hắn khó khăn nhất, thì Liễu Y mới nên
ra tay muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ chưa được, Hải Thành thầm than trong lòng, thiếu gia nhà mình điên rồi, chỉ vì Liễu Y, mà đụng tới
Đường Lễ.
Liễu Y đến cửa chính, dừng bước lại, liếc mắt nhìn Hải Thành chạy đến, hoi: “Có chuyện gì thì nói đi."
Hải Thành không biết quấy rầy đến Liễu Y đang làm việc sẽ như thế nào, nhắm mắt nói: "Cô chuẩn bị đi tới chỗ của Đường Lễ sao?"
Liễu Y ừ một tiếng, không cảm thấy có gì bất thường, nói thật, Liễu Y đang
chờ cơ hội, nhưng cơ hội không dễ dàng tới như vậy, Hổ ca hắn ta mỗi lần thông báo tin tức, thì là hôm nay Đường Lễ đi với người đẹp này , sáng
mai lại nói chuyện làm ăn, chẳng có úc nào Đường Lễ với Tần Vân gặp
nhau, theo mong muốn của Liễu Y, giải quyết một lần là tốt nhất.
Chuyện hôm bữa lúc qua phim, mặc dù mình khinh, nhưng bị người khác tìm tới
cửa ám sát, khiến Liễu Y không nhịn được nữa , nếu không để ý tới pháp
luật, Liễu Y sẽ giết hai người đó rồi tính sau.
Dù chỉ là muốn
hại mình, thế nhưng lại muốn luôn mạng của mình, khiến Liễu Y cảm giác
mình luôn ở trong tình thế nguy hiểm, sao có thể yên tâm được chứ, có cơ hội hay không Liễu Y cũng không đợi được nữa, bởi vì không biết phải
đợi tới bao giờ, trực tiếp đánh một lần, đánh cho hai người đó tàn phế
rồi tính tiếp.
"Nghe nói dạo này Đường Lễ không dễ chịu, nội bộ có mâu thuẫn, cô nghĩ thử xem?" Hải Thành nói.
Liễu Y nghe thấy, cảm thấy lời nói của Hải Thành chứa đầy hàm ý, chợt nhớ
tới đã lâu không liên lạc với Hổ ca rồi, rồi lấy điện thoại ra bấm số,
nói xong, Liễu Y cúp điện thoại, nhìn Hải Thành, chắc Tuần Tu bảo anh ta làm thế.
Ngay sau đó Liễu Y duỗi eo, đi tới ven đường bên kia nói: "Về nhà chia của thôi."
Nếu Đường Lễ bây giờ không rảnh, thì cũng không có cơ hội gây phiền phức
cho mình, đợi đến thời cơ chín muồi, Liễu Y không ngại thừa dịp cháy nhà hôi của, nhớ tới một việc, Liễu Y sẽ không tím hắn ta bây giờ, phải
kiên nhẫn, từ lúc cô tới thế giới này phải nhẫn nhịn nhiều lắm rồi,
haizz. (تẃ↓nҹֵ≡ֲd↕∑nهd،aֵnl׃∂quy╛גn.cטmت)
Hải Thành nghe thấy,
khóe miệng vểnh lên, thế nhưng nghĩ kĩ lại, còn có chia của, ý là mình
cũng có phần sao, vội vàng đuổi theo Liễu Y.
Trở lại chung cư Văn Hưng, sau khi Liễu Y vào nhà, thấy Hải Thành đứng ngoài cửa nói: "Vào đi."
Hải Thành lần đầu tiên vào nha Liễu Y, ngồi trên ghế sô pha, lúc đến nhà
của thiếu gia mình cũng không hào hứng thế này, quả là thụ sủng nhược
kinh.
Liễu Y thay quần áo, rồi rót ly nước đưa cho Hải Thành, sau đó ngồi đối diện, lấy cuốn sổ ghi nợ ra.
Liễu Y cúi đầu viết hồi lâu, rồi đưa cho Hải Thành một tờ giấy: "Đây là anh thiếu nợ của tôi."
Việc giao dịch với Liễu Y Hải Thành không dám nói cho nhị ca biết, nên chỉ
có thể dùng tiền của mình đưa cho Liễu Y, sau đó Liễu Y biết được, rộng
lượng cho ghi nợ, cho nên tới bây giờ thì...
Hải Thành chỉ biết
mình mắc nợ, lại không biết mình thiếu bao nhiều, cúi đầu xem thử, phải
trợn mắt hốc mồm, nhiều như vậy sao, chắc phải bán mình lấy tiền trả nợ
thôi.
Sau đó Liễu Y lại thêm một tờ giấy: "Đây là phần của anh
tối này, chuyện lần này, nếu không có anh giúp thì tôi cũng không làm
được."
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔّyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm đưِợc-edϊt bởЇ ngōc_mٔιnstrong2Ō6 ≧◉◡◉≦
Liễu Y nói xong, dựa người ra sau, tay để sau ót, nhìn Hải Thành mặt lúc đỏ
lúc trắng, cũng thấy hơi đau lòng, nhưng mà, đây là nguyên tắc của Liễu
Y , không được nợ người ta, mà người ta cũng không thể thiếu mình.
Hải Thành nhìn hai tờ giấy, sự hưng phấn hồi nãy đã sớm bay mất, nói lắp bắp: "Này này."
Liễu Y gật đầu: "Tôi đã tính kỹ rồi, không sai đâu."
Hải Thành căn bản còn chưa kịp tỉnh lại, đầu tiên là giấy nợ, sau đó lại
thấy Liễu Y chia một nửa cho mình, cái cảm giác trời sập còn chưa có
tiêu tán, thì tự nhiên lại nói sẽ giảm xuống, thật là.
Liễu Y cúi đầu móc trong túi ra năm tờ 100, đưa cho Hải Thàn nói, nói: "Đây là
tiền đi xe của anh, hơn bốn trăm tôi coi như là chẵn 500, cất đi, đây là tiền của anh."
Hải Thành khóc không ra nước mắt, mặc dù rất vui
vì mình đã hết nợ, nhưng tiền mình cướp được cũng không còn, tự nhiên
đưa mình lên thiên đường rồi đạp cho mình xuống địa ngục là sao, buồn bã nhìn 500 trước mặt, thử nghĩ kĩ lại, mình cũng không thiệt thòi hehe.
Mặt Hải Thành cứ từ màu này chuyển sang màu khác, rồi ngẩng đầu: "Chúng ta khi nào đi tìm Đường Lễ với Tần Vân."
Liễu Y sững sờ, rồi nghĩ tới cái gì đó, im lặng thở dài một tiếng, lại có
thêm một người bị mình dạy hư rồi, trong mắt chỉ có tiền mà thôi, đành
nói: "Không phải anh bảo tôi bây giờ không nên tìm tới hai người đó
sao." (٭MֳЇnhوĎآآiﭕeֶndﭨάnlέquﭻy۶döֻn.ﭣćφm٭)
Hải Thành gãi đầu, sau đó tinh hưng phấn nhìn Liễu Y: "Lần sau sẽ cho tôi đi theo chứ?"
Liễu Y gật đầu: "Tôi không anh đi thì anh cũng đi, anh trước hết cứ theo dõi họ, đợi đến khi có cơ hội, anh hiểu không."
Hải Thành lập tức đứng lên: "Được, tôi đi trước, nếu có tin tức sẽ bao cho cô ngay lập tức."
Liễu Y khoát tay, nhìn Hải Thành nhảy nhót đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, một người đàn ông lương thiện như thế, sao lại trở thành ăn cướp rồi,
chẳng lẽ là mình áp bức quá mức hay sao, Liễu Y cảm thấy hối hận rồi.
Hải Thành vừa ra khỏi cửa, lập tức gọi điện thoại cho nhị ca, đốc thúc nhị ca nhanh chóng cho Đường Lễ rơi đài, không còn nợ nần, ánh mắt Hải
Thành kiên định, đi theo Liễu Y thật là tốt mà haha.
Cúi đầu năm
tờ tiền, đây chính là từ tiền lấy được từ tay Liễu Y, quả là chuyện hiếm có, về nhà cất kĩ thôi, mình phải nghe lời của Hà Dương, cách xa Liễu
Y, bảo vệ túi tiền.
Liễu Y biết Đường Lễ sắp mất trắng dĩ nhiên
rất vui mừng, mặc dù biết là Tuần Tu ra tay, nhưng không nghĩ là do
mình, cô cảm thấy Tuần Tu đối phó với Đường Lễ, còn do nguyên nhân khác, mà Liễu Y thì chỉ chờ thừa dịp cháy nhà hôi của, như vậy quá sung sướng rồi, điện thoại dặn dò Hổ ca xong, lập tức quăng mấy người đó ra khỏi
đầu.
Bạn đα-ηg_đọc_tru-yện_tại dιen-dάnleqųydΌn.co-m được-edιt bởiږ ήgٕσc-mλnstrong2φ6, cám-ơn bạη-đã đọc-trЏyện mình edЇt ≧◔◡◔≦
Nghỉ ngơi xong, Liễu Y bắt đầu đọc sách, rèn luyện thân thể, rồi lên mạng
đọc tin tức, Liễu Y mới nghĩ ngơi được mấy ngày thì nhận được một cuộc
gọi, sau đó cảm thấy không thoải mái chút nào.
Liễu Y vô hồn nhìn trần nhà, nằm trên ghế sa lon, tay giơ điện thoại di động lên, không nói gì với người bên kia điện thoại.
Chu Phi không biết nói những gì, đẩy mắt kính, cứng rắn nói: "Chiều nay đúng 3 giờ, phố Tây Lộ quán cà phê Derk, đừng tới trễ."
Liễu Y rất muốn cúp điện thoại, nhưng nhớ tới mẹ Liễu đã dặn, mặc dù không
ép mình phải đi, nhưng Liễu Y luôn cảm thấy áy náy, hiện tại chuyện căn
hộ còn chưa có xử lý, chỉ chờ xử lý xong, trả tiền lại cho mẹ Liễu, cô
sẽ yêm tâm hơn.
Thở ra một hơi, coi như là mình đi ăn chực, mặc kệ là ai, nếu chống lại mình, chắc chắn sẽ chết, đành nói: "Biết rồi."
Chu Phi sững sờ, cũng không nghĩ tới Liễu Y trực tiếp cúp điện thoại, rồi
cười cười, cũng được, nhiệm vụ đã hoàn thành, sau này sẽ không liên quan tới mình nữa.
Chu Phi lắc đầu một cái, rồi quay qua nhắn nhủ với người nào đó xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Còn Liễu Y nằm trên ghế sa lon, mình còn chưa được Tiền Văn Phương mời đi ăn, đã có người khác mời rồi, Liễu Y cúi đầu nhìn cái bụng của mình, trưa nay
mới ăn no có tám phần thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...