Thôi chết :)) Up muộn tiếp rồi :((( có 2 chap nha mn :"> Tem đê
--------------------------------------------------
"Hai đứa làm sao vậy?"
JungKook nhìn JunHa lẫn Jimin vừa ôm phần điểm tâm thêm ly nước của mình vừa thay phiên nhau thẫn thờ thở dài thì nhịn không được nữa dùng ngón tay thon dài tinh xảo của cậu gõ gõ mặt bàn ăn để hai người hồi thần.Lúc này ba người bọn họ đang cùng ngồi trong một quán coffee nổi tiếng gần trường đại học để thư giãn sau một ngày học tập.
Hai đứa này thật lạ.Từ lúc vào quan tới giờ nước cũng không uống một ngụm,ngay cả bánh ngọt mình thích nhất Jimin cũng lơ ngơ ăn từng miếng.Lại thay phiên nhau thở dài giống y như các ông bà cụ.Mà đâu chỉ có hôm nay,đã mấy ngay nay hai đứa nhóc này như vậy rồi.
"Thiệt là đẹp mắt ah." JunHa dù đang phiền lòng nhưng cô bé vẫn không quên chảy nước miếng,ánh mắt lấp lánh nhìn ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn không nỡ dời mắt đi.Có anh dâu nhỏ là một đại thần đẹp từ đầu đến chân,mặc dù chỉ được ngắm ké nhưng quả là cảnh đẹp,người vui ah.
"Thật sự rất đẹp." Jimin đang bận bối rối cũng si mê nhìn ngón tay trên mặt bàn.Anh JungKook đúng là làm người ta nhìn đến không muốn rời mắt mà.Dù chỉ là một ngón tay.
"Hai đứa này..." Đã quá quen với ánh mắt háo sắc của JunHa lẫn Jimin,JungKook vẫn phải phì cười trước vẻ mặt dại ra của JunHa và Jimin.
"Jimin thì không cần nói,anh đã biết nguyên nhân.Còn em thì sao vậy,lần đầu thấy em có tâm sự vậy nha,có chuyện gì buồn phiền à." Vấn đề làm Jimin bối rối đã biết rõ,JungKook chỉ tiếp tục nhẹ giọng hỏi JunHa.Không phải cậu tò mò chuyện người khác,vì tính cách cô bé này thật sự rất hoạt bát,đã 19 tuổi mà không có chút rụt rè,nữ tính nào.Suốt ngày cười vui vẻ,năng động cực kì,chưa một lúc nào buồn bã làm người khác cũng vui lây theo.Nhưng hôm nay thấy cô bé ưu tư,khép nép,vẻ mặt đầy tâm sự như vậy khiến cậu không thể không hỏi thăm.Chưa kể cậu còn là 'anh dâu nhỏ' trong miệng của cô bé nữa.
Jimin nghe JungKook biết nguyên nhân khiến cậu buồn phiền lập tức đỏ mặt cúi gằm đầu lo ăn cơm.Anh JungKook thật là,không phải tối hôm đó cậu lỡ miệng hỏi anh ấy khi hôn anh họ có cảm giác như thế nào thôi sao.Anh ấy nghĩ đi đâu không vậy,mai anh họ đi công tác về cậu phải méc anh họ vụ anh ấy mặc 'mát mẻ' xuất hiện trước mặt cậu mới được.
"Anh dâu nhỏ~~~." Được đại thần hỏi trúng tâm trạng JunHa không thèm giữ hình tượng của một thiên kim tiểu thư,não nề gục trên bàn,nũng nịu kêu.
"Sao vậy?"Thấy biểu tình đáng yêu của JunHa như vậy JungKook cưng chiều mềm giọng hỏi cô nhóc cậu xem như em gái này,đưa tay xoa tóc cô.
"Anh nói xem.Giả sử nếu có một người trước giờ anh cứ xem anh ấy là anh trai của mình,cũng cứ nghĩ anh ấy xem mình như em trai.Nhưng một ngày nọ tự nhiên anh ấy nói thích anh,yêu anh,anh sẽ phải làm sao ah~." JunHa rầu rĩ nói.
"Từ trước tới giờ anh chưa hề xem anh ba em là anh trai của anh và anh ba của em chưa bao giờ có ý nghĩ xem anh là em trai nha." Nghe được câu hỏi của cô bé JungKook hiểu rõ,cậu liền cười gian tà.Xem ra anh BoGum nhịn không được mà bày tỏ với cô bé rồi.Cũng phải thôi,năm học này có một sinh viên cùng năm với cậu tỏ tình,công khai theo đuổi JunHa,có hôm lúc theo đuôi cô bé vừa vặn bị anh BoGum bắt gặp nên anh ấy mới suốt ruột như vậy.
"Đàn anh,sư huynh,đại thần,thần tượng,anh dâu nhỏ của em.Em là fan não tan của anh bao lâu nay,anh đừng có học theo anh ba em phúc hắc với em như vậy được không.Em nói là giả sử,giả sử đó.Anh ba dạy anh học xấu rồi." JunHa ngẩng đầu chu miệng làm nũng.Đại thần thật xấu xa.
"Còn nữa,anh cười lên như vậy khiến trái tim mỏng manh của em chịu không nổi đâu.Hút hồn chết em." Sau đó cô nhóc chống cằm,lại si mê đại thần.
Vừa nghe JungKook nói chuyện của JunHa,Jimin lập tức ngẩng đầu hóng chuyện.Cậu cũng rất thắc mắc chuyện gì khiến chị JunHa luôn tươi cười lại buồn phiền như vậy.Khi nghe câu sau cùng của JunHa cậu cũng ngây ngốc gật đầu phụ họa,hai mắt mở to loé sáng nhìn sang.Anh JungKook khi cười xấu xa cũng rất đẹp nha.
"Lo ăn bánh của em đi,gật cái gì mà gật." JungKook thấy Jimin ngốc manh đáng yêu như vậy nhịn không được gõ nhẹ đầu cậu nhóc một cái.
"Là anh BoGum đúng không?Anh ấy tỏ tình với em à?" Không trêu ghẹo JunHa nữa,JungKook nhẹ giọng hỏi.
"Anh dâu nhỏ~tại sao đến anh không cần em kể anh đã biết rõ vậy~." JunHa nghe câu hỏi của JungKook liền uể oải nói rồi chậm rãi kể lại cho JungKook nghe chuyện gì đã xảy ra.
Trước giờ cô cứ xem anh BoGum là anh trai giống như các anh họ vậy,cũng xem anh như một người bạn thân của mình.Bởi vì anh ấy còn thân với cô hơn các anh họ,việc đi học trước giờ luôn là anh BoGum đưa đón,anh ấy hay dẫn cô đi ăn uống,đi chơi,còn hay lùng mua,giới thiệu mấy cuốn đam mỹ hay,yaoi mới ra bản gốc...cho cô,thật sự mà nói giống như tri kỉ vậy.Cô còn tưởng anh ấy là một hủ giống hệt cô.Cứ nghĩ anh ấy thích con trai,cô còn định kiếm một anh công hay một bé thụ cho anh ấy nữa chứ.
Nhưng tất cả thế giới quan của cô đều thay đổi chỉ vì vài ngày trước trong một lần anh BoGum đến đón cô tan học về.Đầu năm học này có một đàn anh năm 3 mới tỏ tình,nói công khai theo đuổi cô.Khi đó cô cũng đã nói thẳng từ chối rõ ràng nhưng đàn anh đó chỉ cười nói,anh ta thích cô,nếu cô chưa có bạn trai thì anh ta muốn theo đuổi,đó là quyền lợi của anh ta.Lúc đó cô không thấy chút vui vẻ chút nào khi được người khác ái mộ,mà chỉ thấy phiền nhưng không biết phải làm sao để thoát.
Vừa vặn hôm đó anh BoGum vừa tới đúng lúc đàn anh đó đang đi theo,nói huyện thuyên đủ chuyện với cô,cô liền chạy tới níu tay nói anh BoGum là bạn trai thanh mai trúc mã của mình để thoát sự theo đuổi của đàn anh đó,anh BoGum cũng phối hợp với cô khiến đàn anh đó buông tay.Cô cứ nghĩ anh BoGum chỉ diễn kịch theo mình nhưng mà...nhưng mà tối hôm đó sau khi ăn cơm,lúc chở cô về tới nhà anh BoGum lại nghiêm túc nói thích,thậm chí là yêu cô,hơn nữa đã từ rất lâu rồi.Cô cũng không nhớ khi đó bản thân đã phản ứng lại như thế nào bởi vì khi đó cô thật sự chết lặng khi nghe người mình luôn xem như anh trai,bạn thân lại nói yêu mình như vậy.
"Em nghĩ sao?" JungKook nghe xong cũng không khuyên bảo liền,chỉ ôn nhu hỏi JunHa.
"Em không nghĩ được gì." JunHa rầu rĩ lắc đầu.
"Em có thấy khó chấp nhận,khó chịu khi nghe anh ấy nói như vậy không?" JungKook lại hỏi.
"Em...không có.Chỉ là bất ngờ,không thể tin,có một chút sợ,với không biết xử lý làm sao mà thôi." Ngẫm nghĩ một chút cô bé nhẹ lắc đầu.Cô thật sự rất bất ngờ,không tin mà thôi,hơi sợ mà thôi.Mấy hôm nay trốn tránh anh BoGum vì cô không biết đối diện với anh ấy như thế nào.
"Vậy em chấp nhận được không?" JungKook mỉm cười hỏi thêm một câu.Thật sự mà nói với anh BoGum tình cảm giữa hai người bọn họ là tình yêu trai gái,tự nguyện đơn phương.Với JunHa lại là tình anh em,tình bạn.Giữa họ có một đường ranh nói mỏng manh thì rất mỏng manh,nói xa cách quả thật cũng rất xa cách.Có lẽ sự theo đuổi của đàn anh kia đã làm anh ấy lo sợ.Anh BoGum đang đặt cược tình cảm,mọi thứ tùy thuộc vào quyết định của JunHa.Chỉ cần cô bé cứng rắn nhận định tình cảm trước giờ của cô bé thì anh ấy sẽ thua trắng,còn cô bé mà mê mang,không rõ thì anh ấy còn cơ hội,cơ hội rất lớn.
"Em....không biết nữa.Em chỉ là không dám đối diện,không biết phải làm sao." JunHa cúi đầu ảo não.Khi nghe anh BoGum tỏ tình nói thật cô vừa không tin,nghe như sét đánh nhưng lại có chút vui trong lòng,không thấy phiền như hôm bữa đàn anh kia công khai theo đuổi cô.Nhưng cứ nghĩ đến quan hệ mà cô nghĩ như anh em,bạn bè với anh ấy từ nhỏ đến lớn mười mấy năm nay thay đổi làm cô rất mất mát,hơn nữa cô chưa từng nghĩ tình cảm giữa bọn họ sẽ phát triển theo hướng khác nên chưa chuẩn bị tâm lý.
"Em tránh không gặp mặt anh BoGum cả tuần nay rồi." Cô bé nói tiếp.Từ hôm đó tới giờ anh BoGum vẫn như cũ tới đưa đón cô đi học,hẹn đi ăn cơm,đi bơi nhưng cô viện đủ lý do để tránh mặt anh ấy.
"Đừng nghĩ nhiều.Em cứ thuận theo tự nhiên đi.Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề tốt,có khi trốn tránh em lại làm anh ấy tổn thương,lại khiến bản thân không vui.Thử đối mặt,cho cả hai một cơ hội xem sao.Nếu em vẫn muốn xem anh ấy là anh trai thì cũng đã có câu trả lời cho bản thân.Còn tiến triển theo hướng khác cũng không phải việc gì xấu đúng không?" JungKook ôn nhu xoa đầu JunHa.Giống cậu vậy,nhận ra bản thân thích Taehyung,lo sợ không dám đối diện,xém chút nữa hại bản thân lại phát bệnh trầm cảm,còn tự dằn vặt bản thân,may mà anh ấy ép cậu phải đối diện,may mà như vậy cậu mới biết Taehyung yêu cậu,cưng chiều cậu nhiều như vậy.Cho nên cậu cũng muốn cô bé đối diện xem sao,huống hồ theo như cậu thấy JunHa cũng không phải chỉ xem anh BoGum như anh trai.Chỉ là cô bé chưa nhận ra thôi.
JunHa nghe JungKook nói xong thì im lặng suy nghĩ.Mấy ngày nay cô đã nghĩ rồi.Không phải không thử tiếp nhận được mà là quan hệ giữa hai người thay đổi cô có chút không quen lẫn sợ sệt.Nhưng anh JungKook nói đúng,trốn tránh như vậy bản thân cô cũng thấy khó chịu lắm.
"Đúng vậy.Em trốn tránh cũng không giải quyết được gì,dù sao cũng thuận theo tự nhiên xem sao." Được khai thông,lẫn trút được tâm sự JunHa cũng nhẹ nhàng thở ra.Nghĩ nhiều như vậy làm gì,như vậy không phải tính cách của cô.Cứ như bình thường trước đây là được.Nếu như cô vẫn xem anh ấy như anh trai thì chỉ đành xin lỗi tình cảm anh ấy dành cho mình.Còn nếu như...có thể tiến triển theo hướng khác vậy không phải thân càng thêm thân sao.Đúng là người trong cuộc mơ màng,người ngoài lại sáng suốt mà.
"Em đó.Nghe hiểu gì không?" JungKook an ủi JunHa xong quay sang thấy Jimin đang xuất thần nhìn mình,cậu liền gõ đầu cậu nhóc.
"Có chỗ hiểu...chỗ không hiểu." Jimin lắc đầu nói.Ông ngoại của anh BoGum rất thân với ông nội cậu,anh BoGum hay qua lại với mấy anh họ nên cậu cũng quen thân với anh ấy.Tuy chỉ tiếp xúc với mọi người chỉ có vài năm nhưng cậu thấy chị JunHa với anh BoGum khi ở chung với nhau rất tốt mà,tại sao anh BoGum tỏ tình với chị JunHa,chị ấy lại khó xử như vậy.Thật sự rất khó hiểu nha.
"Anh dâu nhỏ~~~ngày 30 tháng sau là sinh nhật anh ba rồi nha." JunHa khôi phục sức sống rất nhanh chóng lí lắc nắm tay áo JungKook lắc qua lắc lại.
"Vậy sao?" JungKook chỉ cười nhẹ uống một ngụm nước,bình thản nói.Là một tiểu thụ đúng chuẩn tất nhiên ngày sinh nhật của ông xã cậu phải biết sớm chứ,cậu còn có kế hoạch tặng quà luôn rồi,chỉ là nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện đáng yêu của JunHa cậu mới nổi ý xấu không thèm phản ứng.
"Anh chuẩn bị quà cho anh ba chưa?" JunHa thần bí hỏi.Ngay cả Jimin cũng dỏng tai lên nghe.
"À...anh chưa." Lắc đầu một cái.
"Anh có muốn em gợi ý cho không?" JunHa cười đến bỉ ổi.Cô có nhiều ý kiến lắm nha.
"Vậy em có ý gì nói anh nghe xem." JungKook nhướn chân mày nhìn cô bé.Nhìn khuôn mặt lolita cười đến thiếu đánh của JunHa cậu thật sự muốn nghe cô bé có chủ ý xấu xa gì đây.
"Hắc hắc.Không phải anh chỉ cần mặc đồ tình thú,thắt nơ lên cổ rồi tự tặng bản thân cho anh ba em là được rồi sao." JunHa cười đến sáng chói,khuôn mặt đầy háo sắc chỉ kém chảy nước miếng nữa mà thôi.
"Khụ...khụ...chị JunHa...khụ chú ý hình tượng." Jimin nghe xong thì sặc nước.Không phải cái gì cậu cũng không hiểu đâu nha.
"Hình tượng là gì?Có thể ăn không?Chị nói cho em biết,đây là vun đắp hạnh phúc tình cảm gia đình cho anh ba và đại thần em có biết không,cái này gọi là gia tăng tình thú cho hai người có biết không.Để chị nói cho em biết cũng nhờ có chị đây làm bà mai hai người họ mới nhanh chóng về chung một nhà.Hai chị em mình mới có anh dâu nhỏ là đại thần vạn người mê có biết không." JunHa quay sang vỗ một phát lên đầu Jimin,bắt đầu thao thao bất tuyệt dạy dỗ cậu nhóc.
"Con bé này." JungKook dở khóc dở cười.Biết ngay là không có ý gì tốt mà.
Thấy JunHa quay sang tấn công Jimin,JungKook lặng lẽ quay đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa kính của tiệm coffee,biếng nhác dựa vào lưng ghế hưởng thụ ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa lớn rọi lên người.
Ánh mắt cậu như đang ngắm cảnh vật bên ngoài nhưng trong lòng lại nặng trĩu.Rất nhớ,rất nhớ anh,anh đi công tác đã 7 ngày rồi,bên kia công việc có chút nhiều nên chuyến công tác phải kéo dài thêm 2 ngày,chiều mai anh mới về tới đây.Mặc dù bận rộn anh vẫn tranh thủ gọi điện cho cậu mỗi ngày,nhưng nhiêu đó không thể bù vào nỗi nhớ anh được.JungKook không biết có phải do bản thân đang bệnh hay là do xa anh mà hiện tại cậu cảm thấy rất mệt mỏi,chán chường.
JunHa đang bận chỉ dạy Jimin không nghe thấy tiếng nói của JungKook thì quay đầu sang,cô lập tức ngẩn ngơ với khung cảnh trước mắt.Đại thần biếng nhác ngắm cảnh,cả người đại thần nhờ ánh sáng mặt trời rọi vào mà như đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng làm người nhìn thấy ấm áp theo.Góc cạnh tinh xảo của khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ nương theo bố cục bóng sáng,bóng tối càng thêm lung linh làm người khác nhìn đến không dám chớp mắt như sợ lỡ mất khoảng khắc đẹp nhất.Không chỉ JunHa mà ngay cả Jimin và những khách hàng lẫn nhân viên phục vụ trong quán cũng nhìn JungKook đến quên cả chớp mắt.
"Anh JungKook." Jimin đang say mê nhìn đột nhiên đưa tay sờ trán JungKook rồi nhíu mày gọi cậu.
"Sao vậy?" JungKook quay đầu sang.
"Anh lại sốt rồi." Cậu nhóc nhăn nhó.Anh JungKook bị cảm hồi hôm qua rồi,buổi tối có sốt nhẹ,sáng nay dậy cũng hết sốt,anh ấy cũng nói không sao nhưng bây giờ lại sốt nữa rồi.Ngay cả giọng nói cũng nghe nặng giọng mũi hơn hôm qua.Cậu mà không để ý khuôn mặt anh ấy hơi ửng đỏ mới không phát hiện anh ấy lại sốt đâu.Anh họ đã dặn cậu chăm sóc kĩ rồi nhưng anh ấy lại bị bệnh mất,phải làm sao đây.Hơn nữa anh JungKook đang uống thuốc trung y nên không dám uống thuốc tây lung tung ,lỡ uống bậy bạ thì có chuyện mất.
"Sao lại sốt vậy chứ,anh cũng không chịu nói tụi em biết.Hay là anh đi khám chỗ anh Ji xem sao,vậy mà hôm nay anh cũng không chịu nghỉ ở nhà,đến trường làm gì." JunHa nghe Jimin nói cũng vội đưa tay rờ trán JungKook,cô bé lo lắng nói.
"Không cần đi khám.Chỉ là cảm vặt.Anh không sao đâu." JungKook cười nhẹ,lắc đầu mình.Chỉ là cảm vặt bình thường thôi vài ngày lại hết,cậu đã quen rồi nên biết rõ tình trạng bản thân.Tuy có sốt nhưng không cao đến mức phải đi khám.
"Anh sốt rồi...cảm vặt mà..bị sốt sao." Jimin nhăn mặt."Anh quen rồi.Chỉ bệnh nhẹ thôi." JungKook cười nói.Sức khỏe mình cậu biết rõ.
Năm đó khi cậu tự sát tuy được ba mẹ phát hiện kịp thời mới may mắn không mất mạng nhưng vẫn bị mất máu rất nhiều.Sau khi tỉnh dậy tình thần của cậu lại không ổn định làm ảnh hưởng xấu tới sức khỏe,sức đề kháng nên mấy năm nay cậu rất dễ mắc bệnh vặt,nhất là khi thời tiết đổi mùa.Từ lúc mới quen Taehyung đã bồi dưỡng,giúp cậu rèn luyện sức khỏe,chăm cho cậu từng chút nhưng dù sao cũng chỉ mới được một khoảng thời gian ngắn,chưa kể mới đây cậu bị thương tới gân cốt làm sức khỏe vốn chưa tốt hơn được bao nhiêu lại trở về như trước.
"Không sao cái gì chứ.Chúng ta mau về thôi.Anh muốn anh ba với tụi em lo chết à."JunHa và Jimin vội đứng dậy.
"Anh không sao thật mà.Chỉ là chuyện thường thôi,ngủ một chút là được." JungKook vẫn nhẹ nhàng nói,cậu đứng lên vỗ vai hai người.
"Anh...vậy chúng ta nhanh về thôi." JunHa nhìn thấy nụ cười bình thản nhẹ nhàng làm người khác thấy thoải mái của JungKook chỉ đành thở dài,bất đắc đi nói.
Jimin cũng không nói gì,tranh thủ dọn dẹp đồ vật trên bàn.
"Đi thôi.Anh cũng muốn về để ngủ rồi." JungKook cũng dọn đồ rồi xoay người vừa chống nạng đi vừa nghĩ.Đúng là có chút chịu không nổi,có lẽ chút nữa cậu nên gọi cho lão sư xin nghỉ buổi học tối nay.
"Đi đi về...em nấu cháo...nấu cháo." Jimin lập tức xách túi đi theo JungKook.
"Anh chờ em.Để em đỡ,lỡ anh bị xỉu thì sao.Tối nay em nhất định phải chăm cho anh.Xem xem sốt đến muốn phỏng tay em luôn rồi." JunHa cũng vội đeo túi lên chạy tới đỡ JungKook.
Ba người họ nhanh chóng bắt được xe rồi chạy về căn hộ của Taehyung.Về tới nhà JunHa lập tức cưỡng ép JungKook nhanh chóng nằm nghỉ,lấy nước ấm bắt cậu uống,lấy khăn mát chườm trán cho cậu rồi lại chạy đi pha nước chanh.Còn Jimin nhanh chân chạy đến siêu thị nhỏ dưới tòa nhà mua nguyên liệu rồi nhanh chóng chạy về,vào bếp nấu cháo cho JungKook.Đại thần bị bệnh gì gì đó thật làm người ta sốt ruột mà.
JungKook chỉ biết dở khóc dở cười bị JunHa uy hiếp nằm xuống ghế sô pha lớn trong phòng khách nhìn hai thân ảnh nhỏ nhắn bận rộn xoay tới xoay lui vì mình.Thật là,giống hệt ba mẹ lẫn ông xã nhà cậu,bệnh có chút cậu không thấy khó chịu mà mọi người đã quýnh lên.
"Bối Bối." JungKook vươn tay ôm lấy bé mèo lông xám vừa mới chui vào lòng cậu.
"Meo~~~" Bối Bối nhỏ giọng kêu,dùng đầu cọ nhẹ lên cằm cậu chủ.
"Meo~~" Bảo Bảo cũng tới gần liếm mặt cậu một cái rồi nằm xuống bên cạnh.
"Tao rất nhớ anh ấy." JungKook mệt mỏi nói sau đó chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.Hai bé mèo giống như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân không tốt nên ngoan ngoãn nhắm mắt nằm yên với chủ nhân hai bé.
JunHa lẫn Jimin thấy JungKook đã ngủ cũng nhẹ tay nhẹ chân tự làm việc của mình tránh làm phiền cậu.
~~~oOo~~~
Lúc này trong một căn biệt thự hào nhoáng,xa hoa của Hwan Gyeong.
"Lão cáo già.Thằng tạp chủng." Gyeong tức giận gạt hết đồ đạt trên mặt bàn kiếng trong phòng khách xa hoa xuống đất sau khi nghe xong một cuộc điện thoại.
"Ông xã.Có chuyện gì làm anh tức giận như vậy,có chuyện gì từ từ nói,đừng hại thân mình như vậy." Vợ Gyeong,Hwan phu nhân vừa vào cửa phòng khách thấy vậy thì vội chạy đến ngồi xuống bên cạnh,nhẹ nhàng hỏi ông còn dùng bàn tay nõn nà được bảo dưỡng kĩ lưỡng của mình vuốt lồng ngực đang phập phồng vì tức giận của Gyeong.
"Còn chuyện gì.Còn không phải do lão nghị viên của thành phố hay sao." Nhìn thấy khuôn mặt đẹp sắc sảo cùng với giọng nói ngọt ngào của Hwan phu nhân,cơn giận của Gyeong cũng bớt được phần nào.Ông hằn học nói.
"Là lão nghị viên anh giao hảo khoảng thời gian này sao?" Hwan phu nhân nhíu mày hỏi.Mấy chục năm trước sau khi phụ chồng đoạt được Hwan thị xong bà đã không can dự đến việc làm ăn của chồng,nhưng một số việc quan trọng bà vẫn biết đến.Như chuyện khoảng thời gian nay Hwan thị luôn bị người khó dễ,ngay cả Chu gia lẫn Lee gia có mối quan hệ hợp tác với họ cũng vậy nhưng lại không biết là ai làm.Như chuyện chồng bà đang lôi kéo quan hệ với tên nghị viên có thể lực không hề nhỏ của thành phố,có thể nói lão ta là một con cáo già đầy mưu mẹo vừa ham tiền vừa háo sắc,đã nhận không biết bao nhiêu lọi ích của nhà bọn họ mà lão vẫn ậm ừ mối quan hệ với nhà bọn họ.Không biết lần này lại có yêu sách gì nữa mới khiến chồng bà tức giận như vậy.
"Em còn nhớ chuyện anh kể tuần trước khi anh gặp thằng nhãi đó trong nhà hàng hay không?" Gyeong vẻ mặt vặn vẹo khi nhắc đến chuyện hôm bữa khi dùng cơm trưa với lão nghị viên gặp được Jimin trong nhà hàng cao cấp đó.
Lúc đó vừa thấy mặt Jimin cơn nghẹn tức khoảng thời gian trước đó của ông lập tức bùng nổ mất hết lý trí nên không biết nguyên nhân gì nó có mặt ở đó.Không biết là đi với ba mẹ,anh hai hay với các thằng cháu.Nhưng chưa đơi ông lấy lại tinh thần hay là tán cho thằng nhãi đó một bạt tai đã bị đánh xỉu,lúc tỉnh lại thấy mình nằm trên xe đang được tài xế lái trên đường về nhà.Khi đó ông rất giận,muốn biết ai đã đánh mình nhưng không tra ra được gì,ngay cả tài xế cũng không biết,chỉ biết ông được bảo vệ nhà hàng khiêng ra.Chỉ biết được là mình bị đánh rất nặng,vết bầm,cơn đau trên mặt lẫn bụng đã hành hạ ông mấy ngày nay,ra đường mất hết cả mặt mũi vì một bên mặt bị sưng vù.Nhưng ông vẫn nhớ loáng thoáng lúc ấy đứng bên cạnh thằng nhãi đó còn có hai người đàn ông,một trong số đó còn có động tác tựa như quen rất thân với nó nhưng khi đó ông không để tâm nên không nhớ kĩ cũng như nhận ra người đó.
"Em nhớ.Là hôm ăn trưa với lão nghị viên xong thì gặp Jimin.Vẫn không tra ra được ai đánh anh hay sao?" Hwan phu nhân khi nghe chồng nhắc đến Jimin trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn cùng phẫn hận.Cũng như chuyện hôm đó chồng bà được tài xế dìu vào nhà với khuôn mặt sưng vù cùng không thể đứng thẳng người do phần bụng bị thương.Tuy không biết ai nhưng bà chắc chắn có liên quan đến thằng con rơi đó.
Dù bà vô cùng bất mãn,ghen tức chồng mình bao dưỡng tình nhân bên ngoài nhưng trước mặt ông.Bởi vì đây là người đàn ông bà yêu mấy chục năm nay,là người cho bà tất cả mọi thứ.Hơn nữa từ thời trẻ bà đã biết tính ông là người đào hoa,tình nhân không thiếu,nhưng bà vẫn cam chịu đi theo vì yêu điên cuồng người đàn ông tuấn tú,đào hoa này cũng như vì tiền tài,địa vị của ông.Trong số những tình nhân thời bấy giờ của Gyeong vì bà đủ thông minh,khéo léo,không thiếu thủ đoạn,biết chiều theo lòng hư vinh của Gyeong mới được trở thành vợ,trở thành Hwan phu nhân giàu sang,quyền quý mà mình hằng mong muốn.Vì vậy bà mới mắt nhắm mắt mở mặc kệ ông hoa hoa nguyệt nguyệt bên ngoài,chỉ biết khi không chịu nổi bà sẽ trút giận lên những nhân tình kia của chồng để tâm tình thoải mái hơn.Chồng bà biết những chuyện đó của tình nhân,cho dù các ả đàn bà đó khóc lóc kể lể như thế nào chồng bà cũng không ngăn cản hay lên tiếng bênh vực bọn họ như để bù đắp lại cho bà.
Mặc dù Gyeong trăng hoa nhưng không như những người khác có con rơi bên ngoài,chỉ có con với bà,lại vô cùng thương yêu hai đứa nhỏ.Nhưng vì sao lại có Jimin.Vì sao thằng nhãi đó lại xuất hiện trên đời này.Khi thấy mẹ nó ôm nó đến trước cửa,khi thấy tờ xét nghiệm huyết thống trùng khớp đó,tất cả như một con dao đâm mạnh vào vết thương âm ỉ suốt mấy chục năm nay,không ngừng cứa mạnh vào vết thương không bao giờ lành của bà.Jimin là bằng chứng rõ ràng nhất cho hạnh phúc không trọn vẹn của bà,là bằng chứng phản bội rõ ràng nhất của người đàn ông bà yêu.Cho nên bà hận Jimin,hận người đàn bà đó.Mẹ nó đã mất bà không thể làm gì được nhưng con trai ả vẫn còn,lại sống dưới tầm mắt của bà nên bà muốn nó sống cực khổ,không có một ngày vui sướng.Muốn nó chỉ là một kẻ ở như mẹ nó chứ không phải Hwan tam thiếu,con trai của Gyeong.Chính vì vậy bà đã lợi dụng áy náy của chồng mà làm ông ấy ngày càng ghét bỏ nó,không thừa nhận nó,ngày càng không có nó trong mắt ông ấy.Bà muốn nó có một cuộc đời không thể ngóc đầu lên nổi,nhưng ông trời lại không chiều lòng bà khi hai ông bà già kia lại biết sự tồn tại cũng như tình cảnh của nó mà cướp nó khỏi tay bà.Bà hận ả giúp việc đó,bà hận Jimin.
"Không tra ra được người ra tay với anh." Gyeong căm tức lắc đầu cắt ngang cảm xúc của Hwan phu nhân.
"Vậy chuyện này có liên quan gì đến Jimin sao?" Mặc dù rất ghét,rất hận Jimin nhưng Hwan phu nhân ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm.
"Trưa đó lão nghị viên có mặt ở đó nên thấy được thằng nhãi đó.Em cũng biết sở thích mấy bé trai của lão ta mà.Biết được mối quan hệ của anh với nó nên muốn anh tặng nó cho lão mới đồng ý có chuyện sẽ làm chỗ dựa cho anh." Gyeong nghiến răng nói.
Đây là bí mật truyền tai nhau trong giới của ông nếu muốn lấy lòng nghị viên cao cấp đó.Lão ta tuy đã ngoài 45 nhưng rất thích chơi đùa,bao dưỡng những thiếu niên mới lớn còn ngây ngô,chưa trải mùi đời.Muốn lấy lòng lão chỉ cần bỏ công tìm kiếm những đứa nhỏ giống vậy,gia cảnh nghèo khó cần tiền đem tặng cho lão chơi đùa.Jimin dù đã 18 nhưng bề ngoài không khác thiếu niên nhỏ nhắn chưa trưởng thành là bao nhiêu,lại có khuôn mặt thanh tú nên mới lọt vào mắt lão ta.
Không phải là ông không cho được Jimin,con người ông chỉ có lợi ích,ngay cả anh chị ruột mình ông cũng bán đừng nói chi là thằng con rơi,nhưng thứ làm ông khó chịu là thái độ của lão nghị viên đó.Đã muốn người còn tỏ thái độ cao ngạo như là ban ơn huệ cho ông vậy.Con hăm dọa ông.Nếu không phải lúc này đang là thời của lão lên như diều gặp gió,nắm quyền lực lớn trong tay ông mới không cần đi vuốt đuôi,nịnh bợ tên biến thái,ngoài mặt phật,là tấm gương của nhân dân,bên trong lại thối nát.
"Anh đồng ý với lão ta sao?" Hwan phu nhân ra vẻ hốt hoảng hỏi Gyeong.
"Chưa.Anh nói lão cho anh suy nghĩ thêm." Gyeong lắc đầu.Không gật đầu liền bởi vì Jimin không còn thuộc quyền nuôi dưỡng giám hộ của ông,nó đã 18 tuổi có quyền công dân tự do không còn nhỏ để ông lợi dụng quan hệ cha con để chèn ép nữa.Chưa kể nó có ba mẹ lẫn anh hai chị dâu,chị ba bảo hộ dưới danh nghĩa là đứa con trai thứ của anh hai.Hơn nữa trước giờ ông không thừa nhận,cho tên nó vào hộ khẩu của nhà nên điều kiện này hơi khó thực hiện.
"Anh đừng đồng ý với lão nghị viên.Tuy em không thích thằng bé lắm nhưng dù sao nó cũng là con ruột của anh với cô giúp việc đó."Hwan phu nhân vội đỏ vành mắt,đau lòng nói.
Bà muốn Gyeong hai tay dâng Jimin cho lão già biến thái kia.Bà muốn nó sống không bằng chết.Làm vợ chồng bao lâu nay nên bà hiểu rõ vì sao chồng bà lưỡng lự nên bà biết cách làm ông quyết tâm.Chuyện Jimin luôn là khối u trong lòng chồng bà cũng như là áy náy của ông với bà.Không phải chỉ cần khôn khéo,thủ đoạn một chút thôi sao.
"Em đừng nói thằng tạp chủng đó là con anh."Gyeong tức giận đập bàn.Ông kỵ nhất là nhắc đến vết bẩn này.
"Em xin lỗi.Em chỉ gấp gáp không muốn anh thật sự đưa Jimin cho lão nghị viên đó nên lỡ lời thôi.Thằng bé mới 18 tuổi,đường đời mới tươi sáng,đưa cho lão như vậy sẽ hủy hoại tương lai nó.Hơn nữa mẹ nó trước khi chết...trước khi chết đã nhờ vả chúng ta.Cho dù dạo này Hwan thị bị người khó dễ,gây khó khăn.Cho dù chúng ta bị người hại thật thảm,cho dù ảnh hưởng xấu đến GiChulie với SoYoungie,cho dù chọc giận lão nghị viên đó bị lão ghi hận thì anh nhất quyết đừng đồng ý." Hwan phu nhân bị chồng quát liền khóc nức nở,thương tâm nói.
Hwan phu nhân nói xong thì đứng dậy xoay người bước ra khỏi phòng khách.Bà vừa đi vừa khóc.Bà biết chồng bà là người máu lạnh,thứ ông quan tâm là Hwan thị,lợi ích và hai đứa con của bọn họ.Bởi vì Hwan GiChul là con trai độc nhất của họ,Hwan SoYoung là đứa con gái xinh đẹp của họ.Hơn nữa chồng bà là người thông minh,nói quá nhiều ông ấy sẽ không vui khi bà có dụng tâm,nói vừa đủ sẽ khiến ông ấy nghiền ngẫm lợi ích.Chính vì sự thấu hiểu này bà mới được chồng đối xử tốt mấy chục năm nay.Vừa ra cửa thấy con trai và con gái đang đứng đó bà chỉ nở nụ cười bi ai rồi nhanh chân đi lướt qua.Đến chân cầu thang khuôn mặt bà ta đâu còn sự thương tâm nữa mà là nụ cười lạnh cùng căm hận.Bà muốn phá hủy thằng con rơi đó.
"Ba." Hwan GiChul trên mũi còn băng dính vì sóng mũi bị gãy được phẫu thuật thẩm mỹ lại vừa mới lành xong lên tiếng gọi Hwan Gyeong.Hwan SoYoung không lên tiếng chỉ buồn bả nhìn ba cô.
Nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy thân là con cái họ rất đau lòng.Suốt thời gian qua khi xuất hiện sự hiện diện của Jimin họ đã thấy biết bao nhiêu lần mẹ lén khóc thầm một mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...