Chetme, up muộn tiếp rồi :)))
*THÔNG BÁO TRƯỚC KHI VÀO CHAP*
Fic mới tớ đã up bản văn án đầu tiên rồi nha ^^ Mấy bae vào đọc ủng hộ tớ nha. Truyện hay lắm đó ~ Trong đó cũng có tem nữa nè :> Vô giựt lẹ nè :>
Cmt + vote + giựt tem tiếp nào! Đọc chap vui vẻ nha ~ Chỗ nào sai cmt luôn vào đó cho tớ nha ~ Tớ xem bóng đá đây :)) hóng Phếch cơ lớp ghê ><
--------------------------------------------------------------------------------
"Bà ngoại."
JungKook vừa ngủ một giấc ngủ dậy,cậu ngủ không sâu nên rất nhanh đã tỉnh táo,chưa kịp thắc mắc mình đang nằm ở đâu thì cậu thấy Bà ngoại Hwan đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường đọc sách.
"Con dậy rồi hả.Taehyungie nói con bị mệt,con thấy đỡ hơn xíu nào chưa?" Bà ngoại Hwan nghe cậu gọi thì vội buông cuốn sách trong tay xuống,bà chuyển sang ngồi trên giường.
"Con không sao ạ."JungKook muốn ngồi dậy thì bà đè vai lại.
"Cứ nằm một chút nữa đi.Nằm vậy nói chuyện với bà cũng được.Đây là phòng Jiminie đó,con thấy có dễ thương không?" Bà ngoại Hwan cười hiền từ,hóm hỉnh chỉ chỉ căn phòng JungKook đang nằm.
JungKook nằm trên giường đưa mắt nhìn không gian căn phòng.Là phòng của cậu học sinh bình thường,có bàn học,sách vở,kệ sách,dàn máy tính...Chỉ có khác biệt trên tường dán hoặc vẽ rất nhiều tranh ảnh có hình...anh chàng bọt biển SpongerBod với những hành động,biểu cảm rất dễ thương.Còn có nhiều vật dụng có xuất hiện hình dáng của anh chàng này nữa,giống như bộ chăn gra,gối trên giường cậu đang nằm,cuối giường còn có hai anh bọt biển nhồi bông thật lớn...v...v....Chỉ có một câu,căn phòng 'anh chàng bọt biển'.
"Rất dễ thương ạ.Con không ngờ Jiminie lại thích nhân vật này đến vậy,cậu nhóc đáng yêu thật." JungKook cười với Bà ngoại Hwan.Hèn gì lúc nãy cậu thấy hộp bút của Jimin có hình của nhân vật phim hoạt hình này.Sở thích đáng yêu thật.
"Phải.Jiminie rất đáng yêu,các anh biết sở thích của nó nên rất dễ dụ nó vui.Mỗi lần thằng bé buồn là tụi nó xách thằng bé ra ngoài mua cho nó một đống nhân vật này là nó lại cười khúc khích cả ngày." Bà ngoại Hwan chậm rãi nói.
"Kookie.Con cũng rất đáng yêu,rất tốt.Taehyungie yêu được con là may mắn của nó." Bà ngoại Hwan nắm lấy bàn tay trái JungKook đang để ngoài chăn.
"Bà ngoại...bà đừng khen con như vậy." JungKook có chút ngượng ngùng khi nghe Bà ngoại Hwan khen,nhất là câu cuối.
"Bà nói thật.Lúc nãy bà cảm ơn con rất nhiều.Bà thật có lỗi khi ép con chịu thiệt như vậy." Bà ngoại Hwan yêu thương nhìn JungKook.
"Bà ngoại,con nói thật khi đó con chỉ có chút khó chịu một chút thôi.Sau khi ngủ một giấc con cũng không nhớ đến nữa." JungKook mỉm cười,nhẹ giọng nói với bà.
"Với lại đó là việc con phải làm bà đừng cảm ơn,con sẽ thấy rất ngại ngùng." Cậu tiếp tục nói với bà,trên mặt cậu mang theo nét cười đáng yêu.
"Phải ha.Bà không nên cảm ơn con,chúng ta là người nhà,con là cháu dâu của bà mà." Bà ngoại Hwan nháy mắt với cậu.
"Bà đừng ghẹo con." JungKook cười xấu hổ.
"Được.Được.Bà không ghẹo con nhưng con vẫn là cháu dâu của bà.Bà thật tâm rất thích con." Bà ngoại Hwan xuất phát từ nội tâm mà nói.
"Kookie.Có thể kể cho bà nghe chuyện của con không,kể về gia đình con?" Bàn tay bà đang nắm bàn tay JungKook hơi di chuyển sờ lên vết sẹo trên cổ tay cậu.
Lúc nãy bà nhìn thấy từ đôi mắt đứa bé này ánh lên cái nhìn thấu hiểu tất cả mọi việc,thoáng chút ưu buồn xen lẫn sự minh bạch với cuộc sống.Chỉ những ai đã trải qua biến cố trong đời mới có được ánh nhìn đó.Nhưng JungKook còn rất trẻ,đã có việc gì mới khiến đứa bé mới ở độ tuổi này đã có thể thấu hiểu nhân sinh cuộc sống.
"Con..." JungKook ngập ngừng.
"Không sao,con không muốn kể cũng không sao,vậy thì nói về gia đình con đi." Bà ngoại Hwan từ ái nói.
"Con kể cho bà nghe nhưng bà nghe xong đừng ghét con được không?"
"Được."
JungKook chậm ra kể lại chuyện cũ của cậu.Như một đứa cháu mỗi tối sẽ kể cho bà mình nghe hôm nay trên trường đã học những gì,gặp những gì.Khi thì cậu ấm ức,khi thì làm nũng,khi thì đáng thương làm cho Bà ngoại Hwan đang nghe câu chuyện có nội dung buồn đôi khi bật cười vì biểu cảm đáng yêu của cậu.
"Ha...ha...con thật là.Có ai kể chuyện buồn của bản thân mà như con không." Bà ngoại Hwan vừa cười,vừa gõ lên trán cậu một cái.
"Bà ngoại.Đau ah." JungKook chu miệng,đưa tay xoa xoa trán.Ông bà của cậu đã mất khi cậu còn rất nhỏ nên cậu không có kí ức về họ.Chính Bà ngoại Hwan làm cậu thấy ấm áp,thân cận nên cậu mới không tự chủ được mà bộc lộ bản tính trẻ con với bà.
"Gõ con đau hay không bà không biết à." Bà ngoại Hwan mắng thì mắng nhưng vẫn đưa tay xoa trán cho JungKook.
"Con biết không.Tuy là nói những chuyện không vui cứ để trôi qua nhưng đôi khi những gì chúng ta trải qua trong đời,cho dù là đau khổ hay vui sướng chúng ta vẫn nên cảm ơn ông trời đã để chúng ta trải nghiệm.Vì đó là những bài học cho chúng ta,giúp chúng ta trưởng thành hơn từng ngày,nhận ra được nhiều sự việc,có được ánh nhìn sáng suốt hơn." Bà ngoại Hwan hiền từ nói,bà đưa tay vuốt má JungKook.Mỗi người luôn có một câu chuyện quá khứ.Cái bà cần là nhìn vào hiện tại,chứ không phải quá khứ mà đánh giá một con người.Hơn nữa đứa bé này thật sự rất tốt.
"Vâng.Con đã nhớ." JungKook ngoan ngoãn trả lời.
"Bà rất thích cặp mắt của con nha.Giống ba hay giống mẹ con vậy?" Bà đưa tay xoa khoé mắt của JungKook.
"Mọi người đều nói là con giống mẹ ạ." JungKook vui vẻ trả lời.
"Kookie.Khi nào ba mẹ con lên thăm con,có thể mời họ đến dùng một bữa cơm với bà không?Bà rất muốn gặp mặt hai người đã nuôi dạy con thành đứa trẻ tốt như vậy." Bà ngoại Hwan nhìn sâu vào mắt JungKook mang theo sự chân thành.
JungKook kinh ngạc nhìn Bà ngoại Hwan.Điều này vượt quá suy nghĩ của cậu rồi.
"Không thể được sao?Bà rất mong được gặp họ nha." Bà ngoại Hwan chân thành nói.
"Không phải...chỉ là..." JungKook không biết nói làm sao,bởi vì cậu chưa hề nghĩ đến.
"Dù sao cũng là cháu bà bắt đi con trai ngoan của họ.Bà cũng nên gặp họ nói một tiếng đúng không.Bà lớn tuổi rồi không đi đâu xa được,chỉ đành làm phiền ba mẹ con khi nào lên thăm con thì ăn bữa cơm với bà,để bà được nói chuyện với họ.Hay con nghĩ bà đang áy náy chuyện lúc nãy nên mới nói với con như vậy." Bà ngoại Hwan xoa đầu JungKook.
Cho dù không có chuyện xảy ra lúc nãy,bà vẫn sẽ nói với JungKook như lúc này.Bởi vì bà thật sự thích đứa nhỏ này.Tuy là con trai nhưng không thể ủy khuất thằng bé,huống chi là cháu ngoại bà bắt cóc con trai ngoan của người ta.Gặp mặt,dùng bữa cơm nói chuyện gia đình hai bên.Hơn nữa lúc nãy trong thời gian thằng bé ngủ,cháu ngoại có nói sau này khi đứa nhỏ tốt nghiệp sẽ tổ chức lễ cưới chỉ mong bà giữ bí mật cho nó,để làm vợ nó bất ngờ.Không thể cứ vậy mà bắt đứa con ngoan của người ta đi được.
"Không ạ.Con không nghĩ như vậy.Con chỉ không nghĩ đến bà muốn gặp ba mẹ con." JungKook vén chăn,ngồi dậy rồi nói với bà.
Cậu biết bà không phải áy náy mới nói vậy.Bởi vì nói chuyện với bà nãy giờ cậu không hề thấy sự áy náy trong mắt bà mà chỉ có tình thương của bà dành cho cháu,sự yêu thương từ nội tâm.
"Đứa nhỏ khờ.Sao lại không nghĩ đến.Con không biết giá trị của bản thân mình sao.Sau này con phải vơ vét Taehyungie nhiều vào,còn không về đây thấy gì thích thì cứ bòn hết của ông ngoại con,bà nhất định về phe con." Bà ngoại Hwan vươn tay ôm JungKook vào lòng.Vỗ nhẹ lưng cậu.
"Con cảm ơn bà." JungKook nghẹn giọng nói,vươn tay ôm lại bà.
"Chúng ta là người nhà.Được,đừng khóc nếu không Taehyungie sẽ tưởng bà bắt nạt con mất." Nâng JungKook lên,bà xoa xoa khoé mắt có chút ửng đỏ của cậu.
"Chúng ta quyết định vậy đi.Nhưng bao giờ ba mẹ con lên thăm con,con hãy nói họ qua ăn cơm với bà.Bà rất muốn gặp hai người họ,cũng không thể tạo phiền phức cho họ được.Cũng đừng để bà chờ lâu quá nghe chưa." Bà đưa tay cưng chiều ngắt mũi JungKook.
"Dạ.Con đã biết." Cậu nhăn nhăn cái mũi nhỏ chọc Bà ngoại Hwan bật cười trước vẻ lém lỉnh của cậu.
"Đây.Để bà lấy quà cho con." Bà ngoại Hwan đứng lên đi về phía bàn học của Jimin cầm lên hộp gấm màu đỏ.
"Bà không cần..." JungKook muốn từ chối.
"Nếu con từ chối là không muốn nhận tấm lòng của bà,còn xa cách với bà rồi." Bà nghiêm nghị nói với cậu rồi ngồi trở lại giường.Đoán được cậu muốn nói gì bà lại nói tiếp."Cũng đừng nói cảm ơn.Chúng ta là người nhà không nên khách sáo."
"Dạ."
"Con mở ra đi." Bà đưa hộp cho cậu.
JungKook mở nắp hộp gấm rồi lấy vật bên trong ra.Là một mảnh ngọc màu xanh nhạt với những đường vân đậm màu hơn,miếng ngọc bằng một nửa lòng bàn tay và chỉ có nửa hình tròn.Hai mặt miếng ngọc được khắc những hoa văn tinh xảo,phức tạp.JungKook không biết ý nghĩa những hoa văn đó,nhưng khi miếng ngọc chạm vào đầu ngón tay,cậu có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ nó khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu,thư thái.Cậu đã từng thấy Taehyung có một miếng như vậy,được anh cất giữ,bảo quản kĩ.Cậu thấy anh rất trân trọng miếng ngọc đó nên có hỏi,anh cũng chỉ thần bí nói sau này cậu cũng có đến lúc đó sẽ biết.Chỉ nghĩ anh nói cho vui để né tránh nên cậu không để trong lòng.Bây giờ cầm miếng ngọc Bà ngoại Hwan đưa cậu mới nhớ ra.
"Bà ngoại..." JungKook không biết nói gì.
"Được rồi.Con muốn biết gì thì hỏi Taehyungie nha.Bà đi xuống nhà xem tối nay nấu món gì ngon cho tụi con đây.Còn con cũng vô đi,đứng núp ngoài đó làm gì.Bà trả vợ lại cho con đó." Bà ngoại Hwan không giải thích,chỉ cười tủm tỉm với JungKook sau đó nói vọng ra ngoài cửa phòng đang khép hờ.
"Bà ngoại,không gì có thể qua mắt được bà ah." Taehyung đầy cửa phòng rồi bước vào.Trên tay anh cầm ly nước lọc.Anh nháy mắt nói với bà.
"Được rồi.Bà không phiền hai đứa nữa,bà xuống dưới nhà đây." Bà ngoại Hwan lườm một cái rồi đi lướt qua Taehyung ra khỏi phòng.bà còn tốt bụng đóng cửa phòng giúp họ.
Sau khi bà ngoại đi,Taehyung đứng dựa vào cửa,nhìn JungKook đang ngồi trên giường một cách chăm chú,ánh mắt sâu không đáy kia mang theo tia nóng bỏng muốn xuyên thấu cậu.
JungKook bị anh nhìn như vậy thì cúi đầu,bối rối nắm chặt tấm chăn.Cứ bị anh nhìn như vậy sẽ có ngày cậu bị mắc bệnh tim ah.Rất mê hoặc.
Nhìn con thỏ nhỏ xinh xắn đang cúi đầu kia một lúc Taehyung đi tới gần cậu.
"Uống nước nào.Em ngủ dậy lại nói chuyện với bà lâu như vậy khát rồi đúng không.Có còn mệt trong người không?" Anh ngồi xuống giường,gần sát JungKook rồi ôn nhu nói,anh cũng đưa tay rờ trán cậu thấy không bị sốt thì yên tâm.
"Em khỏe rồi." JungKook ngẩng đầu,mỉm cười với anh,đưa tay muốn nhận lấy ly nước từ tay anh thì bị anh né đi.Cậu khó hiểu nhìn thì anh cười như không cười với cậu.
Taehyung đưa ly nước lên miệng,chậm rãi uống nhưng anh không nuốt xuống.Thấy đủ thì anh dừng lại,đưa tay giữ gáy JungKook,áp môi anh lên môi cậu,hơi ép cậu ngửa đầu ra sau rồi không có động tác gì tiếp theo.Suốt quá trình anh đều chăm chú nhìn cặp mắt xinh đẹp kia.
Mặt JungKook nhanh chóng đỏ rực,nhưng cậu không đẩy anh ra,chỉ đành nhắm mắt che đi ngượng ngùng rồi hé đôi môi nhỏ.Một tay cậu chuyển từ chăn lên nắm chặt áo thun của Taehyung.
Rất ngoan nha.Anh hài lòng,hé miệng để dòng nước ngọt từ miệng anh chảy sang miệng nhỏ của cậu.Cảm nhận dòng nước chảy qua miệng mình,còn mang theo chút ấm ấm,JungKook nhúc nhích yết hầu rồi nuốt xuống.
Hai người cứ vậy mà uống hết ly nước cũng là lúc lỗ tai JungKook muốn bốc khói luôn rồi.Anh bật cười trước khuôn mặt đang đỏ bừng kia,đứng lên để ly nước không trên bàn học rồi ngồi trở lại giường.
"Lại đây." Taehyung vừa ngồi xuống liền nhẹ giọng nói với JungKook.Cậu ngoan ngoãn di chuyển đến ngồi lên đùi anh.
"Có nhớ anh có một miếng như vậy không?" Một tay ôm cậu vào lòng,một tay anh cầm bàn tay đang nắm miếng ngọc Bà ngoại Hwan mới đưa cho cậu.
"Em có nhớ,hình như một nửa của anh ghép lại là thành một miếng hoàn chỉnh đúng không?" JungKook ngả vào lòng Taehyung,giơ miếng ngọc lên ngắm nghía.Miếng ngọc bội thật đẹp dù chỉ có nửa miếng.
"Ừ.Của em và anh là một miếng hoàn chỉnh,mai về nhà anh sẽ để hai miếng ghép lại với nhau rồi cất thật kĩ,em sẽ không chạy thoát khỏi anh đâu,trói em bên anh mãi mãi."Taehyung ôm chặt cậu bằng cả hai tay,trầm ấm nói.
"Em vốn dĩ không muốn chạy mà,bám anh cả đời" JungKook cầm miếng ngọc yêu thích đến mức không muốn buông tay.Tuy cậu không biết tí gì về ngọc thạch nhưng cậu biết đây là loại ngọc rất có giá trị.Cậu ôn nhu nói với anh.
"Ngoan,để anh kể em nghe.Ông ngoại lúc trẻ,trong một cơ duyên mà có được một khối ngọc thô.Nhờ người giám định thì ra đó là khối ngọc lục bảo có tuổi thọ rất lớn,vô cùng trân quý.Ông rất quý trọng nó nên không nỡ đụng đến,luôn cất kĩ.Sau này trải qua nhiều biến cố,ông muốn các cháu mình được bình an,mạnh khỏe,ông đã lấy khối ngọc thạch mà ông trân quý ra,tìm một nghệ nhân có tay nghề cổ truyền lâu năm làm cho mỗi người cháu của mình một miếng ngọc bội,mỗi miếng có một hoa văn tinh xảo khác nhau nhưng đều ngụ ý chúc phúc,bình an.Sau khi hoàn tất tự tay ông và bà ngoại đem lên chùa,nhờ vị cao tăng đức cao vọng trọng đọc kinh cầu phúc cho từng miếng,ông bà ngoại cũng ở trên chùa cả tuần lễ để cầu phước cho từng miếng.Ông chia mỗi miếng thành hai nửa.Một nửa tự tay ông đưa cho các cháu còn một nửa giao cho bà ngoại,muốn bà ngoại tự tay giao cho cháu dâu hay cháu rể của mình sau này.Sau này có thêm Jiminie,ông ngoại lại lặn lội đi kiếm một khối thạch khác làm riêng cho thằng bé.Anh không tin dị đoan,nên anh không biết thật sự là nhờ những miếng ngọc này hay là nhờ tấm lòng của ông bà mà tụi anh từ nhỏ đến lớn luôn khỏe mạnh,rất ít khi bệnh tật,luôn thuận buồm xui gió trong cuộc sống."
Anh chậm rãi kể lại cho JungKook nghe,giọng anh mang theo sự ấm áp,yêu thương vì những việc ông bà đã làm cho các anh.Nhưng chỉ tiếc hai đứa kia mãi mãi không hiểu,lại phụ tình thương,tấm lòng của ông bà.
"Ông bà rất thương con cháu của mình.Em rất thích miếng ngọc này,ông bà đã cho em một món quà rất quý." JungKook nhẹ tay,tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét của miếng ngọc.
"Ừm.Cho nên em đã nhận miếng bội từ bà ngoại,em phải có trách nhiệm nuôi anh cả đời." Taehyung cọ cọ mặt vào cổ JungKook.
"Nhột." Cậu bật cười đưa tay chặn lại cái đầu đang làm loạn trên cổ cậu của Taehyung.
"Không được vì người khác mà khẩn cầu anh như vậy nữa biết chưa.Em nói gì anh cũng đều nghe theo." Hôn nhẹ lên mi mắt cậu,giọng anh mang theo xót xa.
"Em đã biết." JungKook vươn tay ôm cổ Taehyung,úp mặt lên vai anh,siết chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn.Cậu thật sự rất vui,rất hạnh phúc khi có được người đàn ông này thương cậu,đau cho cậu,xót cậu từng chút.
"Vậy bà xã có nên thưởng cho biểu hiện hôm nay của ông xã không?" Taehyung gặm gặm vành tai tinh xảo rất gần miệng anh.
"Đừng cắn tai mà." Nhanh đưa tay che vành tai lại,cái đầu nhỏ ngẩng lên,cậu phụng phịu chu miệng làm nũng với anh.Biết vành tai người ta rất mẫn cảm mà suốt ngày cứ cắn cắn gặm gặm.
"Yêu chết đi được.Bảo bối không thưởng cho ông xã sao?" Yêu chết nét mặt đáng yêu này của bảo bối,Kim tổng tâm tình cực kì tốt thơm lên cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu ra.
"Ông xã muốn em thưởng gì?" JungKook cong cong khóe mắt,ôn nhu hỏi Taehyung.Ngón tay thon đẹp vẽ vòng tròn trên ngực anh.
"Như vầy đi...." Taehyung ghé sát vào tai cậu,rầm rì nói nhỏ.
"Anh...không đứng đắn." JungKook nghe xong thì mặt nhanh chóng ửng đó.Trừng mắt mắng Taehyung.
"Với em không thể đứng đắn được ah.Tới chúng ta lập giao ước không cho em thất hứa." Taehyung hôn cái chóc lên môi JungKook.
"Em chưa đồng ý thì cái gì gọi là thất hứa.Hơn nữa em tuyệt.đối.không.đồng.ý." Jeon mỹ nhân xù lông,trừng mắt,hung bạo nhéo má Kim tổng.
"Được rồi vợ yêu.Anh biết em rất muốn mà nên em không cần xấu hổ." Kim tổng nhún vai bất đắc dĩ,hôn lên má vợ.
"Anh mới xấu hổ.Anh mới là người xấu hổ.Anh là lưu manh,là biến thái." JungKook nghiến răng.Không bao giờ suy nghĩ đứng đắn được.Cầm thú.
"Ngại quá.Mặt anh đủ dày nên không biết từ xấu hổ ra sao nha.Hay em có muốn thử xem ở đây luôn không."
"Ngậm miệng lại cho em." JungKook thẹn quá nên rống lên,cậu vươn cả hai tay lắc lắc cổ Taehyung.
"Bảo bối.Em mưu sát chồng em à." Taehyung bật cười,cưng chiều nhìn mèo nhỏ đang xù lông,tùy ý để cậu lắc lắc anh.Em ấy chỉ cần lúc nào cũng vui vẻ,đầy sức sống như vậy thì anh đã không mong gì hơn nữa.
"Hai cái đứa này vui vẻ quá ta.Ở ké phòng Jiminie mà làm như nhà mình ah,chỉ lo ân ân ái ái,làm thằng bé dù là phòng của mình mà không dám vào,đứng ở cửa nãy giờ." Mẹ Kim không biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào,bà cười dịu dàng với hai nhân vật đang nháo nhau kia.Sau lưng bà là Jimin đang xấu hổ cúi đầu,tay xách ba lô Taehyung đeo theo lúc sáng.
JungKook nghe tiếng mẹ Kim thì luống cuống leo xuống khỏi đùi Taehyung.Chết thật,bị anh ôm ôm ấp ấp đến mức cậu quên mất mình đang ở đâu.
Taehyung mỉm cười với mẹ Kim rồi đứng lên,đi tới cầm lấy ba lô từ tay Jimin.
"Cảm ơn em." Taehyung xoa xoa đầu cậu.Jimin ngẩng đầu cười tươi với anh họ,sau đó rụt rè đi vào phòng mình,cậu len lén nhìn thấy anh họ đi tới ngồi trên ghế tựa thì cậu vui vẻ ngồi lên giường,cạnh anh JungKook.
Taehyung nhìn hành động rón rén đó của Jimin thì vừa buồn cười vừa buồn bực.Thằng nhóc này từ khi nào bám vợ anh đến vậy,còn làm vẻ mặt đầy thỏa mãn đó là sao.Không được rồi,phải nhanh nhanh gả chồng cho nó.Khụ...mà thằng nhóc đã 18 tuổi nên đã trưởng thành,không thành vấn đề nhỉ,mặc dù hơi sớm một chút.
JungKook cười nhẹ,đưa tay xoa đầu Jimin.
"Để mẹ xem.May quá không bị sốt.Lúc nãy nhìn con rất mệt làm mẹ cứ lo." Mẹ Kim đi tới vươn tay rờ trán JungKook rồi bà thở phào một hơi.
"Con không sao đâu ạ.Ngủ một chút là con khỏe rồi." JungKook cười với mẹ Kim.
"Mẹ và bác dâu có nấu chè đậu xanh cho tụi con đó.Chút nữa xuống ăn một chén." Mẹ Kim ngồi xuống cạnh Jimin,nhìn thằng nhóc này thích bám con dâu bà vậy rất đáng yêu nha,các anh họ thương nó mấy năm trời mà nó có bám đứa nào đâu,con dâu bà mới có một buổi đã dụ được nó.Bà đưa mắt nhìn sang thấy miếng ngọc trong tay JungKook thì từ ái nói với cậu."Bà ngoại đưa ngọc cho con rồi hả,như vậy quá tốt rồi,sau này có nó,con cũng cát tường,mạnh khỏe hơn."
"Dạ.Ông bà rất tốt với con."
"Đưa anh giữ giúp em." Taehyung lên tiếng nói với cậu.
JungKook ngoan ngoãn cầm ngọc cẩn thận bỏ lại vào hộp gấm rồi đưa cho Taehyung cất.
"Không phải bà nội sai con lên này nói gì với mấy anh sao." Mẹ Kim xoa đầu,nhắc nhở Jimin.
"A...con quên." Jimin sực nhớ.
"Bà nội dặn em...nói hai anh...tranh thủ tắm rửa...rồi xuống chơi với bà một chút a." Jimin chậm rãi nói.
"Hai anh...cứ dùng phòng...tắm của em." Jimin nói tiếp.
"Taehyungie." Mẹ Kim gọi con trai.
"Dạ,mẹ gọi con."
"Tối nay tụi con đi chơi đúng không.Chút nữa con lái xe theo cha mẹ về nhà lớn đi,để xe ở đó.Tài xế chở tụi con đi,uống nhiều rượu,về trễ cũng không cần lo lắng.Hơn nữa ngày mai hai đứa con cũng phải về mà,để tài xế chở tụi con về luôn mai khỏi chạy tới chạy lui."
"Vâng.Con cũng tính vậy."Taehyung đồng ý.Anh cũng có ý định đó trước nên hôm nay mới xách theo ba lô đụng quần áo của hai người.Tối nay đám người kia thế nào cũng bắt anh uống không ít.
"Kookie cục cưng.Con có đi được không,lúc nãy con còn mệt như vậy." Mẹ Kim hơi nhíu mày hỏi JungKook.Jimin cũng giương cặp mắt trong veo,lo lắng nhìn cậu.
"Ngủ một lúc là con khỏe rồi,không sao ạ." JungKook nhẹ giọng trả lời,thấy Jimin đang lo lắng thì đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mềm của cậu nhóc.
"Thật không,nếu không tụi con dời ngày?" Mẹ Kim vân nhíu mày.
"Không sao đâu mẹ.Có con bên cạnh em ấy rồi.Hơn nữa mọi người rất mong gặp em ấy.Em ấy không đi không được ạ." Taehyung đỡ lời cho cậu.
"Ừ.Mẹ lo vậy thôi.Mà tụi con dẫn Jiminie theo nữa đi.Dù sao cũng là người quen,thằng bé đã lớn,cho em nó ra ngoài theo tụi con cũng tốt.Jiminie cũng qua ở với bác ba một hai ngày đi.Mai có anh dâu JungKook ở đó." Mẹ Kim vừa nói với Taehyung vừa xoa đầu Jimin.
Bà yêu thương lẫn xót xa nhìn Jimin.Tâm tình của thằng bé sau vụ việc lúc trưa có chút không tốt.Tuy ngoài mặt vẫn cười cười nói nói với mọi người nhưng cặp mắt trong veo kia không thể che giấu được nỗi thống khổ.Cũng đúng,tuy người cha đó không thương yêu,đối xử tệ mình nhưng khi nghe chính miệng cha ruột chính miệng,thẳng thừng chối bỏ mình thì ai có thể vui vẻ được.Thằng bé đáng thương này,chỉ hy vọng sau này nó sẽ có cuộc sống thật tốt,thật hạnh phúc.
"Con qua chơi...với bác ba thôi...Con không đi với mấy anh...đâu." Jimin cuống quít nói.Cậu biết bản thân mình không tiện nói chuyện,mấy anh họ đi chơi mà dẫn cậu theo sẽ gây phiền phức cho mấy anh.
"Đi với tụi anh đi.Em không thể cứ ru rú ở nhà hoài được.Anh ba và anh tư dẫn em theo,có anh dâu của em nữa nên không cần lo đâu." Taehyung cũng ôn hòa nói với Jimin.Anh và TaeYang cũng có ý dắt cậu nhóc này theo,để cậu nhóc cởi mở một chút,để cậu thay đổi không khí cũng tốt.
"Em...không quen mọi người...sẽ làm phiền ạ.Con qua...chơi nhà bác...ba và bác rể...chơi là được rồi ạ" Jimin gấp gáp nói,gương mắt cậu thoáng chút ảm đạm.
Bản tính cậu vốn nhút nhát,hướng nội thêm trở ngại giao tiếp nên không dám tiếp xúc với người khác nhiều.Ở trường nhìn bạn bè vui đùa với nhau cậu rất hâm mộ,muốn mình được như bọn họ.Khi các bạn nghĩ cậu bị câm,tuy bọn họ không chế giễu,xa lánh cậu nhưng ngại phiền toái nên chỉ khi cần thiết họ mới tiếp xúc cậu,còn bình thường đều giữ khoản cách,dần dà cậu cũng đã quen.Bây giờ mấy anh muốn dắt cậu ra ngoài chơi,gặp bạn bè mấy anh cậu sợ mình sẽ làm xấu mặt các anh,gây phiền phức cho mọi người.
"Jiminie.Bạn của anh họ con là người tốt.Họ sẽ thích con." Mẹ Kim khuyến khích cậu.
"Con..."Jimin thật sự không muốn làm phiền các anh.
"Jiminie." JungKook sao không hiểu Jimin đang nghĩ gì,cậu nhẹ giọng gọi cậu nhóc.
"Dạ." Jimin nghe anh JungKook gọi thì vội ngẩng đầu.
"Anh hiểu em đang nghĩ gì.Em không đi vì sợ bản thân gây phiền phức,liên lụy mọi người có phải không?" JungKook cười ôn nhu.
Jimin gật gật đầu.Anh JungKook luôn hiểu những gì cậu nghĩ cho dù cậu không cần nói ra.
"Như vậy đi.Em thì nghĩ vậy.Nhưng các anh có nghĩ như vậy không?" Cậu tiếp tục dẫn dắt Jimin.
"Các anh...không nghĩ...vậy ạ." Jimin lắc đầu.Các anh họ luôn luôn đói xử tốt với cậu,các anh chưa bao giờ nghĩ cậu làm phiền đến các anh.
"Vậy em nói xem.Trong khi các anh rất muốn dẫn em ra ngoài chơi,em lại suy nghĩ như vậy có phải đã nói các anh ngại em phiền phức không.Hơn nữa lại phụ ý tốt của các anh."
"Em không có...nghĩ như vậy đâu." Jimin vội nói.
"Vậy tại sao em không đi?" JungKook cong cong ánh mắt hỏi cậu.Jimin không phải như cậu bị bệnh tâm lý,nhốt mình vào góc tối của bản thân,sợ tiếp xúc người xa lạ.Jimin chỉ không tự tin vào bản thân,tính tình nhút nhát mà thôi,chỉ cần biết cậu nhóc suy nghĩ gì là có thể động viên được cậu.
"Em..."Jimin do dự nhìn anh JungKook.Đúng vậy,nếu cậu vì suy nghĩ đó mà không đi có phải đã nghĩ xấu cho các anh,phụ ý tốt của các anh không.
Mẹ Kim và Taehyung nhìn nhau mỉm cười.Tuy bọn họ thương yêu,đối xử với Jimin như người thân ruột thịt nhưng đôi lúc bọn họ vẫn không đoán được cậu nhóc đang nghĩ gì trong đầu.Vì cậu nhóc không chịu nói ra suy nghĩ của mình.Chỉ có JungKook mới hiểu được nên suy nghĩ của Jimin mới có thể giảng giải cho cậu nhóc như vậy.
"Vậy em có đi hay không?Ra ngoài một chút,thay đổi không khí cũng tốt,hơn nữa mọi người rất tốt." JungKook ôn nhu nói.
Jimin gật đầu nhỏ.Cậu không kiềm được mà nhào đến ôm JungKook.
JungKook hơi cứng người một chút thì từ từ thả lỏng cơ thể,vẫn có chút không quen ah.Từ mẹ Kim và Bà ngoại Hwan cho cậu cảm giác thân thương của trưởng bối,người thân,hơi ấm giống như Taehyung nên cậu không đề phòng hai người họ.Tuy cậu có để JunHa và chị Hyeon ôm một hai lần nhưng sau này cậu cũng hơi tránh né,bọn họ cũng hiểu nên cũng giữ khoảng cách cho cậu,không có ôm thân thiết như vậy nhiều.Jimin thì khác,cậu nhóc không biết chuyện của cậu.Hơn nữa cậu biết Jimin đang dồn nén cảm xúc của mình nên cậu cũng muốn ngồi yên cho cậu nhóc ôm.
Ngay khi Taehyung muốn đứng lên giúp JungKook thì Jimin khóc òa lên.JungKook thấy vậy vội ra hiệu cho anh không cần rồi vỗ nhẹ lưng cho Jimin.Mẹ Kim kéo tay con trai,chỉ chỉ cánh cửa phòng rồi hai người nhẹ chân ra ngòai.Bao năm qua họ chưa thấy Jimin khóc như vậy bao giờ,bây giờ có JungKook có thể không cần nghe vẫn có thể hiểu được tâm tình của cậu nhóc nên cậu nhóc mới không gắng gượng được nữa.
"Cha em...ông ta không...cần em nữa." Jimin nhịn không được mà nghẹn ngào nói.Lúc nghe ông ấy lạnh lùng chối bỏ cậu,cậu đã tự nhủ bản thân sẽ không thương tâm,sẽ không khóc nữa.Phải cố gắng mạnh mẽ phấn đấu vì mẹ đã mất và vì ông bà nội,các anh phải yên tâm,cũng vì bản thân cậu...nhưng cậu thật sự rất thương tâm.
"Jiminie rất thương tâm đúng không,Jiminie luôn mong có gia đình của mình." JungKook mềm giọng.Cậu chỉ là người ngoài cuộc nên không có quyền chỉ trích Gyeong,hơn nữa cậu chỉ trích ông ta chỉ khiến Jimin thêm khổ sở mà thôi.Đó là chọn lựa của ông ta,ông ta sẽ không quay đầu lại,chỉ mong sau này ông ta sẽ không hối hận vì đã từ bỏ đứa con ngoan ngoãn,đáng yêu này.Chỉ thương cho Jimin đã rơi vào số phận đó.Tuy được ông bà,các bác và các anh yêu thương,bù đắp lại,nhưng ai lại không muốn có gia đình riêng cho mình chứ.
"Em rất rất...rất thương tâm...em vẫn luôn luôn...chờ..chờ ông ta...lúc đó em..em sẽ..." Jimin khóc nấc lên.Cậu muốn nói cho anh JungKook nghe rất nhiều,rất nhiều nỗi lòng của cậu.Nhưng bây giờ cậu lại không thể nói được rành mạch.
"Anh hiểu.Có phải em chờ một ngày nào đó cha em sẽ quay đầu lại nhìn em,ôm em vào lòng,thương yêu em.Khi đó em sẽ bỏ qua mọi thứ,sẽ tha lỗi cho ông ấy mà kêu ông ấy là cha,mà nhào vào lòng ông ấy làm nũng có đúng không.Cho dù trước đó ông ấy đã đối xử không tốt với em." JungKook nhẹ giọng,chậm rãi nói.Một tay cậu vỗ lưng cho Jimin,một tay xoa đầu Jimin.
"Đúng...đúng vậy.Nhưng mà...ông ấy...ông ấy đã..." Jimin trong lòng JungKook liên tục gật đầu,cậu càng khóc không ngừng.Ông ấy sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại nhìn cậu.
Mẹ Kim đứng ngoài cửa nghe được thì bịt miệng lại,bà nhịn không được mà rơi nước mắt.Taehyung ôm vai mẹ anh.Anh quay đầu sang thì thấy bác dâu đang đỡ Bà ngoại Hwan đứng bên cạnh từ lúc nào.Vành mắt của hai người cũng ửng đỏ.Bọn họ chưa bao giờ nghe Jimin khóc thảm như vậy.Hôm nay khi nghe Gyeong chối bỏ cậu là lần đầu họ thấy cậu bé im lặng rơi nước mắt đầy tuyệt vọng như vậy.Đứa nhỏ đáng thương này luôn ngoan ngoãn,rụt rè,cười ngại ngùng,khi thì xấu hổ với bọn họ nhưng chưa bao giờ bọc bạch suy nghĩ của bản thân cậu với họ.
"Ông ấy đã vĩnh viễn không quay đầu lại với em nữa." JungKook vẫn chậm rãi thay Jimin nói ra suy nghĩ.Không phải Jimin không muốn nói,mà là cậu nhóc không biết nói như thế nào.
"Em rất thương...thương tâm...tuy em đã...đã tự hứa...tự hứa không buồn nữa...không buồn nữa...không suy nghĩ nữa...ô..ô" Được anh JungKook nói ra suy nghĩ bao lâu này của mình,có một người có thể hiểu được suy nghĩ của mình nên Jimin muốn bộc phát tất cả nỗi buồn của cậu.
JungKook cũng không nói gì thêm,Jimin hiện tại không cần những lời động viên hay an ủi,cậu nhóc hiện tai chỉ cần một người có thể hiểu và lắng nghe những khổ sở trong lòng cậu nhóc mà thôi.JungKook chậm rãi,nhẹ nhàng vỗ lưng cho Jimin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...