"Anh...anh lại nhìn em như vậy."
JungKook ngượng ngùng nói rồi tránh né ánh mắt nóng bỏng của Taehyung.Cậu bị anh nhìn làm cho tim đập thật nhanh.Cặp mắt sâu thẳm,đầy dụ hoặc của anh mỗi khi nhìn cậu chăm chú càng khiến cậu luôn thu hút,bị cuốn sâu vào,tim đập nhanh,hồi hộp không thôi,dần mất đi tự chủ.Hơn nữa ở đây còn có người khác anh lại nhìn cậu như vậy.
Thấy trong khay Taehyung mới bưng ra có hộp khăn giấy cậu liền vươn tay lấy mấy tờ,JungKook nhẹ tay giúp Jimin đang ngơ ngác lau đi mồ hôi trên trán,sẵn tiện che đi bối rối của bản thân.
"Đáng yêu thật." Taehyung đang ngồi xổm bên cạnh JungKook,đưa tay xoa vành tai đang ửng đỏ của cậu rồi di chuyển xuống cái gáy thon thả mà chậm rãi vuốt ve làn da nơi đó.Anh nhìn cậu đầy yêu thương.
Lúc nãy anh cũng thấy được cậu lạnh lùng,không kiêng nể mà đập cây nạng vào mặt GiChul.Mèo con không chỉ khi làm nũng mà khi nổi nóng cắn người thật là đáng yêu mà.Khuôn mặt xinh đẹp này mà nổi giận thêm vết tích trên môi rất dụ dỗ,quyến rũ người ta phạm tội mà.Anh hận không thể đè cậu ra làm thịt tại chỗ.
JungKook bị anh động tay động chân chỉ biết càng thêm đỏ mặt,tỉ mỉ lau mồ hôi cho Jimin,mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã khô ráo hoàn toàn.
Jimin được JungKook lau mồ hôi cũng hồi thần.Mặt cậu nhanh chóng đỏ lên,đưa cặp mắt ươn ướt đáng thương nhìn TaeYang đang đứng dựa vào cột gỗ mà cầu cứu.Hai người ân ân ái ái không cần bắt em ngồi đây làm bóng đèn đâu.
TaeYang thì đưa tay đỡ trán thở dài.Hai vợ chồng nhà này đánh người xong thì mặc kệ hậu quả,cứ vô tư tình chàng ý thiếp như vậy.Còn hại Jiminie thỏ ngây thơ đang ngồi đó mắc cỡ muốn khóc luôn rồi kìa.Làm sao cứu cậu nhóc tội nghiệp thoát khỏi mớ bong bóng màu hường đó đây.
"Anh hai.Anh hai...ô..." Hwan SoYoung bừng tỉnh,chạy vội tới muốn đỡ GiChul dậy thì nhìn thấy máu đang chảy ra từ mũi hắn ta làm cho hoảng sợ mà bật khóc.
"Ô...ô...ô..đau...đau." GiChul không ngưng khóc lóc,khuôn mặt tròn vo của hẳn đầy nước mắt nước mũi.Hắn đã buông tay che mũi ra mà dùng cả hai ôm chặt đũng quần,co rúc lại như con tôm.
"Câm miệng." Taehyung đang say mê ngắm bà xã mỹ nhân của mình thẹn thùng bị hai âm thanh đó phá hỏng tâm tình.Anh lạnh giọng quát.
Hwan SoYoung hoảng sợ vội ngậm miệng,ngay cả GiChul đang đau đớn cũng cắn răng chịu đựng không dám khóc thành tiếng.
Taehyung hài lòng hai anh em kia biết điều.Anh chồm tới hôn lên má JungKook rồi ngồi xuống cạnh cậu,bắt đầu châm trà.
"Khóc lên thật khó nghe." TaeYang ghét bỏ ngoáy lỗ tai,đi tới đạp một phát mạnh vào mông GiChul làm cho hắn càng thống khổ,rên ư ử.
Tên này cùng lúc càng giống bị thịt,bao nhiêu nét đẹp của ông bà ngoại bị nó phá hỏng hết,không biết cái gì gọi là giữ vóc dáng à.TaeYang ghét bỏ đạp thêm cái nữa rồi đi đến ngồi xuống cạnh Jimin,cầm bức tranh cậu đang vẽ dở lên thưởng thức.
"Jiminie,em biết vẽ chân dung không?" TaeYang nghĩ nghĩ rồi hỏi Jimin.
"Dạ biết." Jimin ngoan ngoãn trả lời.May quá anh JungKook đã ngưng lau mồ hôi cho cậu.
"Hôm nào giúp anh vẽ chân dung cho mấy vài vị đại minh tinh đi.Anh tư trả công cho em." TaeYang vừa gật đầu vừa nói.
"Thật ạ." Jimin không dám tin hỏi lại.Anh họ TaeYang tuy hay trêu ghẹo cậu nhưng cậu biết anh ấy lúc nào nói thật hay đùa giỡn.
"Ừ.Thư kí đã kiếm vài họa sĩ nhưng anh không vừa ý,nếu có em rồi thì anh không cần nhờ người ngoài nữa,em vẽ rất đẹp." TaeYang khẳng định.Mới đầu anh tính nhờ anh dâu nhưng Jimin vẽ rất đẹp,tạo cơ hội cho cậu nhóc kiếm tiền cũng tốt.
"Em cần để làm gì à?" Taehyung quan tâm hỏi.
Anh đưa tách trà cho TaeYang,nước trái cây cho Jimin rồi tự anh cầm tách đưa lên miệng JungKook để cậu nhấp một ngụm.JungKook cũng ngoan ngoãn để anh phục vụ,mặt mũi cũng bị anh làm mắt hết rồi nên cậu cũng lười ngăn cản anh.Ừm trà rất ngon.Mùi vị giống hệt bà ngoại pha lúc sáng vậy.Về sau bắt ông xã thường xuyên pha cho uống mới được.
"Ừm chương trình truyền hình sắp tới em cần đến.Dù sao cũng phải mướn người,không bằng em nhờ Jiminie rồi trả công cho thằng bé luôn." TaeYang gật đầu nói.
"Hôm nào... thì cần ạ.Anh không cần trả công...cho em đâu." Jimin cố sắp xếp câu chữ rồi chậm rãi nói với TaeYang.Cặp mắt tròn cong cong đầy vui vẻ,háo hức vì được giúp đỡ anh họ.
Cậu biết bản thân có chút chướng ngại giao tiếp,nói hai ba từ thì không sao chứ mỗi lần muốn biểu đạt hay nói lên ý nghĩ của mình với người khác,cậu đều thấy sợ hãi,hồi hộp nên hay nói năng lộn xộn.Cậu phải thật bình tĩnh, suy nghĩ rất lâu,cố gắng sắp xếp lắm mới nói được,khi bị kích động hay gấp gáp thì lại nói năng không ra câu ra chữ.Nên những lúc đi học cậu không mở miệng,lúc cần thiết chỉ dùng giấy viết để viết ra suy nghĩ cho nhanh.Mọi người tưởng cậu bị câm cũng ngại phiền phức nên ít tiếp xúc với cậu.Cậu không có bạn bè.
Cậu luôn nhớ lúc mới được ông bà nội đem về nuôi,khi nhìn thấy các anh họ cậu rất sợ và hâm mộ các anh.Các anh ai cũng đều nổi bật về ngoại hình lẫn tài năng,cậu sợ bọn họ sẽ khinh thường,ngại phiền phức hay ghét bỏ cậu nên cậu không dám tới gần,tiếp xúc các anh.
Nhưng cậu không ngờ các anh họ lại chủ động thân cận,xem cậu như em ruột mà thương yêu.Khi các anh rảnh rỗi ghé về luôn mua cho cậu rất nhiều đồ và tiền Hwan vặt.Các anh cũng chỉ cậu học bài,giải những bài tập khó giúp cậu.Luôn xoa đầu cổ vũ cậu rất nhiều.Mỗi khi hai người anh chị ruột kia đến,họ luôn kiếm cách bắt nạt hay đánh cậu đều bị các anh ngăn lại,răn dạy cho một trận.Khi nói chuyện với cậu,các anh không cho cậu sử dụng giấy viết,mà họ kiên nhẫn ngồi lắng nghe cậu nói từng chữ,từng câu.Cho dù cậu có suy nghĩ,sắp xếp câu từ lâu như thế nào các anh vẫn không hề hối thúc.Còn động viên cậu từ từ,cố gắng từng chút một.
Cậu thật sự rất thích và cảm kích các anh họ.Cho nên mỗi khi các anh nhờ việc gì cậu đều cảm thấy rất vui vì mình giúp được.
"Giúp anh tư là chuyện tất nhiên.Nhưng tiền công là em phải nhận,dù sao đó cũng là kinh phí công ty anh phải chi rồi.." TaeYang nói với Jimin.
"Em...em...không cần tiền...công." Jimin vội nói.Cậu thật sự muốn giúp.
"Jiminie,anh tư trả tiền công em cứ nhận đi.Sau này là sinh viên em cần chi tiêu nhiều thứ lắm." Taehyung cũng ôn hoà nói với cậu.
Jimin cúi đầu.Cậu biết là vậy nhưng mà...Cảm nhận hơi ấm đặt lên đầu mình,cậu ngẩng đầu thì thấy ánh mắt đầy ý cười của anh JungKook.
"Anh biết em không muốn nhận tiền công vì muốn giúp anh họ.Nhưng em làm vậy anh họ em cũng sẽ áy náy,không vui,không dám nhờ em nữa.Như vầy đi,anh TaeYang trả công cho em thì em cứ nhận.Em có nói với anh biết vẽ tranh truyền thần đúng không.Tại sao em không vẽ chân dung theo phong cách đó,như vậy em phải bỏ công sức nhiều hơn,tranh sẽ đẹp hơn,hai bên đều vui vẻ không phải sao." JungKook ôn nhu nói với Jimin.Cậu nhẹ tay xoa đầu cậu nhóc.
"Em...như vậy...được không?" Jimin ngập ngừng hỏi JungKook.
"Được.Em bỏ công sức nhiều một chút,vui vẻ nhận tiền công của anh TaeYang." JungKook gật đầu cổ Tae.
"Anh tư,em đồng ý... với anh." Jimin nghĩ nghĩ Cố đại thần nói rất đúng thì cười tươi rói với TaeYang rồi vui vẻ uống nước trái cây.
Cậu rất rất vui vì bây giờ có một người anh nữa không cần nghe cậu nói nhiều đã hiểu ý cậu và đối xử với cậu rất rất tốt,hơn nữa lại là thần tượng của cậu,sắp được học chung trường với anh ấy.Lúc nãy trên bàn ăn anh ấy còn kiên nhẫn nghe cậu không rành mành nói chuyện nữa,dùng ánh mắt ôn nhu trấn an cậu,tính anh ấy ôn hòa như anh họ Taehyung vậy.Hai anh ấy thật sự rất xứng đôi.
"Anh ba.Ai nói anh dâu nhà mình ngốc ngốc,dễ bắt nạt vậy.Em thấy cậu ấy thông minh,khéo léo gần chết.Còn có một chút bạo lực nữa." TaeYang nhiều chuyện,đi đến bên cạnh Taehyung hơi kéo anh trai về phía mình rồi nói nhỏ vào tai chỉ đủ hai người nghe.Câu cuối còn chỉ chỉ GiChul đã thôi rên rỉ nằm cuộn tròn trên nền gỗ.
"Vợ anh chỉ ngốc,dễ bắt nạt với anh thôi.Em không biết nhìn người ấy là ai,em ấy mới như vậy à." Taehyung nhướng mày,tự hào nói.Bảo bối nhà anh chỉ khi bên cạnh anh mới là con mèo nhỏ đáng yêu,ngoan ngoãn đôi khi lại có chút nghịch ngợm,ngốc ngốc.
TaeYang bĩu môi,hậm hực cầm tách trà lên thưởng thức.Chỉ là có vợ để cưng thôi mà,anh ba làm bộ mặt thiếu đánh đó làm gì.Ừm mà ông anh pha trà càng lúc càng ngon,bằng tay nghề của bà ngoại rồi.
"GiChul.Con trai,con làm sao vậy." Giọng của Hwan nhị phu nhân hoảng sợ la lên cắt ngang câu chuyện của họ.
Taehyung và TaeYang nhìn nhau.Ấy họ quên mất Hwan SoYoung rồi,hèn gì thấy thiếu thiếu thì ra là chạy đi méc.JungKook im lặng xoa đầu Jimin đang nắm chặt tay khi nghe giọng của Hwan nhị phu nhân.
Hwan nhị phu nhân chạy tới đỡ con trai lên,theo sau bà là Hwan SoYoung không ngừng rơi nước mắt.Gyeong mặt đầy phẫn nộ chạy đến.Còn có ông Bà ngoại Hwan,bác dâu và cha mẹ Tần.
"Mẹ..." Hwan GiChul rên rỉ.Dựa vào lòng Hwan nhị phu nhân.
Taehyung cười lạnh.Anh biết mình dùng bao nhiêu sức,đúng là bị thịt,mới nhiêu đó mà làm bộ dáng sống dở chết dở.Chưa đến nổi phế đi đâu,chỉ là mấy ngày không thể đi lại thôi.
Bốn người họ đứng lên nhường chỗ ngồi cho người lớn.Taehyung ôm thắt lưng JungKook giúp cậu đứng vững.
Bà ngoại Hwan liếc mắt nhìn cả nhà con út rồi đi vào trong chòi mát.Lúc nãy Hwan SoYoung chạy vào nhà khóc lóc,la hét Hwan GiChul bị anh họ lẫn JungKook đánh bà có nghe thấy.Bà hiểu rõ từng đức tính của mỗi đứa cháu,Hwan GiChul phải làm ra chuyện gì mới bị đánh như vậy.Nên bây giờ bà cũng không ngạc nhiên gì.Cả nhà con út tốt đẹp cỡ nào bà rất rõ ràng.
Ông ngoại Hwan không nói gì,chỉ hừ hừ rồi theo bà lão ngồi xuống ghế đá.Ông nhìn mâm trà trên bàn liền biết ai châm.Chỉ có thằng khỉ Taehyung mới châm được như vậy.Tay nghề pha trà của bà lão chỉ có nó mới học được.Chút nữa kêu nó châm cho một ấm mới được.Ừm bánh của cháu dâu cũng còn một ít.Vừa lúc có bánh ngon đi kèm.
"Con trai của mẹ.Con trai của mẹ,ai mà ác nhân thất đức như vậy chứ." Hwan nhị phu nhân khóc lóc thảm thương.
TaeYang bĩu môi.Chỉ là gãy mũi với dập 'trứng' xíu thôi có cần tỏ vẻ thảm vậy không.Đúng là bị thịt.
Bác dâu sai quản gia đang cầm hộp cứu thương đi đến cầm máu cho Hwan GiChul.Rồi bà cũng lướt ngang qua họ ngồi xuống cạnh mẹ Tần.
"Lại đây ngồi với bà ngoại.Chân con chưa lành đó." Bà ngoại Hwan vẫy tay,từ ái nói với JungKook đang đang được Taehyung đỡ.
JungKook nhìn Taehyung rồi chậm rãi đi về phía Bà ngoại Hwan,ngồi xuống cạnh bà.Tuy ngoài mặt cậu ra vẻ không sao,hay tự nhủ có để anh giải quyết hậu quả.Nhưng trong lòng cậu rất lo lắng mang đến phiền phức cho mọi người.Lúc nãy nóng giận trước thái độ đáng kinh tởm đó nên cậu không kịp suy nghĩ gì mà ra tay.Cậu biết dù sao đó cũng là cháu ruột của ông bà ngoại,cậu chỉ mang danh là cháu dâu của họ mà thôi.Lúc nãy anh còn vì cậu ra tay đánh người như vậy.
Vị quản gia thuần thục cầm máu cho Hwan GiChul rồi sai người làm phụ Hwan nhị phu nhân đang khóc không ngừng đỡ cậu ta ra xe đi bệnh viện.Gyeong cùng con gái ở lại,ông hung ác nhìn JungKook.
"Cậu nghĩ cậu là ai mà dám ra tay với con trai của Gyeong này.Thứ rẻ mạt như cậu mà dám lớn lối ở đây.Con trai tôi mà có chuyện gì,cậu đừng mong được yên ổn." Ông hằn học,gằn giọng với JungKook.
Ông nhìn ra được,con ông đau đớn nhất không phải sóng mũi mà là dưới hạ bộ.Lúc nãy con gái có nói nên ông biết ai đã đá vô đó.Taehyung ra tay đủ ngoan độc.Nó ông không dám đụng vậy thì trút lên đầu thằng nhãi kia.
"Tại bọn họ gây chuyện trước...anh ta hành xử ...vô lễ,xấu xa trước với anh JungKook ...bọn họ còn mắng anh ấy rất khó nghe nữa.Anh JungKook...không kiềm chế...được mới đánh anh ta." Jimin đang được Taehyung che chở sau lưng run rẩy,chậm rãi nói.Cậu rất sợ nhưng cậu không thể để anh JungKook chịu oan được.Anh JungKook không sai,là hai người kia mắng toàn câu khó nghe,anh ta còn nhìn anh JungKook xấu xa như vậy.Anh JungKook mới không kiềm chế được thôi.
Tuy Jimin nói có chút khó khăn nhưng mọi người đều nghe rất rõ,hiểu được câu nói của cậu.
"Câm miệng.Ai cho mày lên tiếng." Gyeong hung tợn với Jimin.
"Con chỉ...nói sự thật...sự thật,là họ mắng chửi...anh JungKook,còn...nói khó nghe...sỉ nhục anh ấy,Hwan GiChul...có ý xấu...với anh ấy." Jimin nắm chặt tay áo của Taehyung run lên đầy hoảng sợ,hốc mắt lại phiếm đỏ lên nhưng cậu vẫn cố gắng nói.TaeYang đưa tay xoa đầu cậu nhóc trấn an.
"Cậu à.Trước khi cậu lên tiếng hỏi tội người khác cậu nên biết con trai mình muốn làm gì đi.Hơn nữa em ấy là con dâu Kim gia,em ấy muốn đánh ai thì không cần phải lên tiếng xin phép cậu.Với lại em ấy là người biết lý lẽ sẽ không vô cớ ra tay.Con cũng ra tay,chuyện này nếu cậu muốn trách thì trách con nhưng con nói cho cậu biết,muốn trách con hay em ấy là chuyện không dễ dàng đâu." Taehyung bước lên che tầm mắt của Gyeong với em họ đáng thương này.Lạnh lùng nói với Gyeong.
"Con đang hăm dọa cậu." Gyeong trừng mắt nhìn Taehyung.Ông rất ghét khuôn mặt ngạo mạn này của nó.Giống hệt như Kim Thiên Hạo vậy.
"Như cậu nói." Taehyung cười nhạt.
"Cậu à.Hăm dọa hay không phải nhìn người nhìn việc đã.Con cậu không ra gì bị đánh là đúng rồi." TaeYang mỉa mai.
"Hai đứa con giỏi lắm.Ỉ vào miệng lưỡi mà cãi với ta,không nhận lỗi à." Gyeong nổi giận.
"Jiminie ngoan lại đây với ông nội." Ông ngoại Hwan vẫy tay với Jimin đang sợ hãi.
"Dạ." Jimin đi tới đứng gần Ông ngoại Hwan.Ông ngoại Hwan cầm bàn tay nhỏ đang run rẩy,vỗ nhẹ trấn an cậu.Vị quản gia cầm lấy mấy cái ghế người làm đưa tới đưa cho Jimin ngồi xuống rồi phân cho những thành viên còn lại.
"Được rồi,đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.Chỉ là tụi trẻ nông nổi,hiểu lầm rồi đánh nhau thôi.Mọi chuyện chấm dứt ở đây đi.Con chở SoYoung về trông Hwan GiChul đi,mấy đứa này mẹ sẽ trách phạt tụi nó." Bà ngoại Hwan thở dài hòa giải.Chuyện này thật ra rất nhỏ,chỉ cần mỗi bên nhịn một bước thì sẽ không có gì.
"Con không muốn để yên.Người vô bệnh viện là con trai con.Mẹ nói chuyện nhỏ là sao.Con phải nhìn con con vào bệnh viện mà vui vẻ bỏ qua cho tụi nó à." Gyeong không bằng lòng nói.
"Bà nội.Người bị đánh phải vào bệnh viện là anh con.Tại sao bà bênh thằng con hoang và tên trai bao đó như vậy." Hwan SoYoung nhảy dựng lên quát lớn.
Cha mẹ Kim không lên tiếng để người ta không vịn vào cớ bọn họ ỷ thế ăn hiếp người,cứ để mẹ giải quyết.Bác dâu càng không lên tiếng,thân phận bà không thích hợp,hơn nữa đã mấy chục năm bà không mở miệng nói chuyện với gia đình người em chồng này cho dù họ có bắt chuyện với bà.Bà không muốn nói chuyện với hạng người không biết lý lẽ,mất nhân tính.Nhân phẩm mỗi đứa bà đều rõ.Tám chín phần là hai anh em Hwan GiChul gây chuyện trước.
Ông ngoại Hwan cũng không lên tiếng.Những chuyện trong nhà ông luôn để bà lão nhà ông giải quyết.Từ nhỏ đến lớn thằng Hwan GiChul và em gái nó không làm gì quá đáng các anh tụi nó cũng không bao giờ chủ động đụng đến hay gây sự với hai đứa này,thậm chí tụi nó còn thương yêu hai đứa này nhưng chỉ là con trai út lẫn vợ con nó cao sang không muốn mấy đứa cháu tới gần con họ mà thôi,mà hai đứa kia cũng lây bệnh kiểu cách của cha mẹ nó,đối với các anh luôn ra vẻ kiểu cách,hỗn hào không ai thương nổi.Ngoại trừ TaeYang hay độc miệng trêu chọc tụi nó thì những đứa kia không bao giờ quan tâm.
Nhất là thằng Taehyung luôn là đứa ôn hòa nhất.Tuy nó không thích cậu mợ nhưng từ nhỏ đã đối xử các đứa em của mình như nhau không phân biệt em ruột hay em họ.Chỉ là hai đứa kia càng lúc càng hư hỏng,không biết lớn bé còn hay ngang ngược dần dần khiến Taehyung mới lạnh nhạt,không muốn nói đến hai đứa con nhà cậu đó nữa.Sau vụ Jimin nó càng triệt để xa cách nhưng nó cũng không đụng chạm đến hai anh em nhà kia dù hai đứa kia có càn quấy đến mức nào,nó cũng xem như không thấy,không phiền.Hôm nay có thể làm Taehyung ra tay chỉ có thể trách hai đứa kia đã chạm đến điểm mấu chốt của nó.
"SoYoung.Con mà nói thêm một từ không có lễ nghi thì trở về ngay và đừng bao giờ đặt chân đến nhà này nữa.Tôi không có đứa cháu vô phép,hư hỏng như vậy." Bà ngoại Hwan đưa mắt nhìn Hwan SoYoung,lạnh nhạt nói.Bà vốn xuất thân từ con nhà gia giáo,một gia tộc tri thức.Mọi thứ bà học đầu tiên luôn là lễ nghi,phép tắc,đối nhân xử thế.Nên nghe thấy cháu nội mình nói ra những từ thô tục này rất chướng tai bà.
Tuy không muốn nhìn mặt con trai,cháu mình bà vẫn yêu thương.Nhưng mỗi khi bà muốn dạy dỗ,thương yêu hai đứa cháu này thì cha mẹ chúng luôn tỏ vẻ,không cho bà đụng đến,nói bà đừng dạy tụi nó những thứ nhàm chán như lễ nghi cổ hủ đó.Như vậy cũng không sao đó là con bọn chúng nên bà không có quyền,bà vẫn công bằng với từng đứa,mỗi đứa luôn nhận tình thương của bà như nhau.Nhưng không như các anh họ của chúng làm bà vui vẻ,tự hào,hiếu thuận,ngoan ngoãn với bà từ tấm lòng.Mà tụi nó như ba mẹ chúng.Giả dối,đòi hỏi,không có phép tắc,hư hỏng,kiêu căng khiến bà không thể gần gũi với tụi nó được nữa.
"Được con không nói.Nhưng bà rất thiên vị." Hwan SoYoung ấm ức nói.
"Vậy con muốn chuyện này giải quyết thế nào,bà muốn nghe con nói?" Bà ngoại Hwan nhẹ giọng hỏi.
"Con muốn bọn họ quỳ xuống trước mặt xin lỗi anh hai con.Con muốn t...JungKook phải bị lại những gì anh con chịu." Hwan SoYoung hung ác nói.Chính nó là người khiến anh hai chịu đau.
Taehyung nhìn Hwan SoYoung bằng ánh mắt lạnh băng.
"Vậy con muốn làm rõ truyện này hay con muốn bà đứng chính giữa hòa giải cho con?" Bà ngoại Hwan nhẹ giọng hỏi.
"Con muốn làm rõ,con không muốn để anh con chịu oan như vậy." Hwan SoYoung gằn giọng nói.Cơn tức này cô không nhịn được.
"Mẹ con cũng muốn làm rõ.Con trai con đang trong bệnh viện.Nếu nó bị nặng như thế nào con muốn tụi nó bị lại như vậy." Gyeong cũng lên tiếng.
"Cậu có thấy mình làm trưởng bối như vậy có quá đáng không." Mẹ Kim Lạnh giọng nói.
"Chi ba.Con chị không vô bệnh viện làm sao chị biết tâm trạng của tôi." Gyeong nói với mẹ Tần.
JungKook nắm chặt tay.Mọi chuyện cũng do cậu không kịp suy nghĩ mà ra.Chính vì cậu ra tay nên họ mới có cớ bắt bẻ như vậy.
"Vậy tụi con thì sao?" Bà ngoại quay lại hỏi Taehyung.
"Nếu cô ta muốn làm rõ thì làm rõ đi ạ."Taehyung chậm rãi nói.Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cha con Gyeong,Anh đưa tay vuốt lưng JungKook.Đã có anh ở đây,ai cũng không đụng vô được em,cho dù họ có lý anh cũng sẽ ngang ngược thành không có lý.Huống hồ em không sai.
"Con cũng như anh ba." TaeYang nói.
"Con...cũng như..các anh." Jimin rụt rè lên tiếng.
"Tụi con muốn xử chuyện này như thế nào?" Bà ngoại Hwan hỏi.
"Con sẽ nói vì sao con đánh Hwan GiChul.Là do lúc con đi tới con nghe Hwan GiChul đang xúc phạm vợ con,con không chịu được nên đánh Hwan GiChul.Những lời Jiminie nói là sự thật." Taehyung cười nhạt nói.Anh vươn tay ôm thắt lưng Cố Thanh.Dám dùng lời thô bỉ đó đụng đến em ấy,anh chưa phế hắn là may cho hắn rồi.
JungKook vẫn chìm trong duy nghĩ của cậu nên cậu không muốn lên tiếng.Jimin cũng bảo trì im lặng,để mọi việc cho hai anh giải quyết.
"Con muốn nghe SoYoung kể lại tình hình.Lúc anh ba và con vừa tới thì nghe được câu Hwan GiChul đang xúc phạm anh dâu.Con còn không chịu được thì nói gì là anh ba con.Bên con bảo trì ý kiến của Jimin,là bon họ gây sự,nói năng không ra gì mới chọc tụi con tức giận." TaeYang biếng nhác dựa vào Ông ngoại Hwan,lạnh nhạt nói.
"Gyeong.Con giống chị ba và anh rể con đi.Đừng lên tiếng." Bà ngoại Hwan ngăn Gyeong đang muốn nói gì đó.
"Vậy chúng ta dựa theo lời Taehyung.Ai gây chuyện trước là người có lỗi,không kể đến hậu quả.SoYoung con có đồng ý không?" Bà ngoại Hwan hỏi Hwan SoYoung.
"Con đồng ý." Hwan SoYoung cắn môi rồi quả quyết.Không có bằng chứng,bốn người họ là một phe,cô muốn xem bà nội xử như thế nào.
"SoYoung.Con kể lại cho bà nội nghe nguyên nhân vì sao JungKook ra tay với anh con.Bà muốn nghe sự thật." Bà ngoại Hwan nhìn Hwan SoYoung đầy từ ái,ôn hòa nói với cô.
"Yến Yến.Con cứ nói.Ba sẽ đòi công bằng cho con." Gyeong yêu thương nói với con gái.
"Yên tâm con cứ suy nghĩ cho kĩ rồi hãy nói.Mọi người ở đây sẽ kiên nhẫn chờ con,bà sẽ làm chủ cho con nên bà mong con nói sự thật.SoYoung,bà hy vọng con nói thật." Bà ngoại Hwan vẫn nhẹ nhàng nói với Hwan SoYoung.Ánh mắt trông chờ nhìn cô.
Đây là bà cho đứa cháu này cơ hội cuối cùng.Nếu nó nói thật tức là con bé vẫn còn có thể dạy dỗ lại,vẫn còn biết phải trái.Bà sẽ thiên vị nó,bắt Taehyung bỏ qua mọi chuyện,kêu ông lão tự tay đánh phạt hai đứa cháu ngoại thân yêu của bà trước mặt cháu gái.Sau đó bà sẽ bất chấp tất cả để đón đứa cháu gái duy nhất về nuôi dạy lại,mặc kệ cha mẹ nó có phản đối như thế nào bà sẽ nhờ con trai lớn dùng quyền lực mà cưỡng ép đem cháu gái về đây,tự tay bảo bọc,uốn nắn nó,giúp nó kiếm một người chồng tốt,một gia đình chồng tốt.
Còn nếu như...nếu như một lần nữa nó nói dối,không biết trái phải thì xem như bà đã tuyệt vọng,sau này không bao giờ quản đến hai đứa cháu này nữa.Sau này tụi nó gây ra chuyện gì,chọc đến người không nên chọc hay anh họ nó mà bị trừng trị,ăn quả đắng thì bà cũng sẽ không ra mặt nói đỡ hay cứu giúp.Bà là người sống tình cảm,nâng niu tình cảm gia đình nhưng người thân không cần tình cảm của bà thì bà cũng sẽ thu hồi lại yêu thương của mình.Chỉ hy vọng đứa cháu gái này không làm bà thất vọng.
"Bà lão.Tôi chờ cùng bà." Ông ngoại Hwan vỗ vỗ tay bạn già.Ông biết bà đang hy vọng,mong chờ điều gì.
"Bà ngoại." Taehyung cũng ôm vai Bà ngoại Hwan.Anh cũng biết bà suy nghĩ điều gì.Nếu con bé đó biết suy nghĩ,anh sẽ theo ý bà,cho Hwan SoYoung một cơ hội.Nhưng anh sẽ không để cho bảo bối chịu thiệt,một mình anh sẽ gánh tất cả.
Bà ngoại Hwan cảm kích nhìn cháu ngoại của mình,nếu con bé đó có lương tâm bà sẽ ủy khuất mấy đứa cháu ngoan này một lần.
Hwan SoYoung nhìn ánh mắt mong chờ,yêu thương của bà nội,cô muốn nói thật nhưng cô không cam lòng,cô rất tức tối.Nếu như cô nói thật thì anh cô bị đánh như vậy ai sẽ chịu lỗi,cơn tức của cô ai sẽ giải tỏa.Ánh mắt anh họ nhìn cô và anh hai như thứ dơ bẩn.Cô không muốn nhìn đứa con hoang và thằng trai bao kia làm vẻ mặt hớn hở,cô muốn hai đứa nó bị đánh như anh hai cô.Tại sao cô phải thua hai đứa nó.Tại sao cô phải nói thật,cô muốn ba dành lại công bằng cho cô.Cô biết ba rất yêu thưng cô,nghe lời cô mà che chở cô.Bà nội đã muốn công bằng thì cô xem bà xử chuyện này như thế nào là công bằng và không thiên vị.Cô không nhận lỗi thì ai sẽ biết được sự thật.
"Con và anh hai thấy JungKook và Jimin ngồi trong chòi mát nên muốn đến chào hỏi hai người đó.Vì lúc nãy mẹ đã khuyên bảo tụi con rằng nên bỏ qua chuyện không vui mà hòa hợp với mọi người nên tụi con muốn làm hòa thôi.Nhưng không ngờ JungKook...." Hwan SoYoung ngập ngừng không dám nói.Hai vai run rẩy như sợ hãi nhìn JungKook rồi nhìn Taehyung ngồi phía sau cậu.
"Con gái không phải sợ.Có gì nói đó,có ba ở đây con không phải sợ ai." Gyeong đi tới ôm vai Hwan SoYoung.
"Con nói tiếp đi." Bà ngoại Hwan lạnh nhạt nói.
"Con không ngờ JungKook lại hư hỏng như vậy.Khi không có anh họ ở đó cậu ta liếc mắt đưa tình,trêu ghẹo anh hai con.Anh hai con thấy vậy mới đùa giỡn lại cậu ấy thôi.Ai ngờ cậu ta đột nhiên mắng chửi anh hai con làm anh hai con tức giận mới nói khó nghe với cậu ấy thì vừa lúc anh họ đi tới ạ.Ô...ô...ba ơi.Là cậu ta trêu chọc anh hai trước,là cậu ta làm anh họ đánh anh hai,cậu ta còn đánh theo nữa." Hwan SoYoung run rẩy kể nhưng câu từ rất mạch lạc để mọi người có thể nghe rõ.Kể xong cô ta nắm lấy vạt áo Gyeong mà khóc không ngừng.
"Không phải...không...như vậy...nói dối." Jimin hoảng sợ lên tiếng.
Ông ngoại Hwan đưa tay vỗ vai Jimin.
JungKook ngây ngốc nhìn Hwan SoYoung.
"Bà nội.Con không nói dối.Là JungKook ra tay trước,là JungKook hư hỏng trêu chọc anh con trước." Hwan SoYoung khóc nức nở.
"Ha..ha...ha..." Taehyung đột nhiên cười lớn tiếng.Anh đứng dậy,chậm rãi đi về phía cha con Gyeong.
1
"Taehyung.Đứng lại cho bà." Bà ngoại Hwan Vội hét lên.Ông ngoại Hwan vỗ vai bà trấn an.
Taehyung không nghe theo.Vẫn chậm rãi đi về phía họ.Anh nhếch khóe miệng cười ác liệt.Anh đứng trước mặt họ,ánh mắt lạnh lùng không mang theo tàn khốc nhìn Hwan SoYoung.
"Nhớ tôi đã nói gì không?" Taehyung lạnh lùng hỏi khiến Hwan SoYoung run rẩy không ngừng.
"Con...con muốn làm gì." Gyeong muốn đứng chắn trước con gái thì bị Taehyung nắm cổ áo hất mạnh ra khiến ông ta ngã bệt xuống sàn gỗ.
"Taehyung.Dừng tay." Mẹ Kim muốn đi tới khuyên can thì bị cha Kim Cản lại.
"Không nhớ đúng không.Vậy thì tôi sẽ cho cô nhớ." Taehyung cười ác liệt khiến Hwan SoYoung ngây ngốc mở to mắt không tin nhìn anh.
Anh nhanh chóng chụp cổ Hwan SoYoung đẩy mạnh cô ta đập lưng vào cột gỗ.Bàn tay to lớn bóp chặt cần cổ mảnh khảnh khiến Hwan SoYoung đau đớn lẫn nghẹt thở,nước mắt tuôn ra giàn dụa.
19
"Mau cản nó lại." Bà ngoại Hwan quay sang nói với ông lão nhà bà.
"Nó biết cân nhắc.Hơn nữa có cháu dâu ở đây bà đừng lo." Ông ngoại Hwan trấn an bà lão.Vẫn nên cho con bé đó một bài học.
"Anh...họ...đau..." Hwan SoYoung vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của Taehyung nhưng không được.Phía sau là cột gỗ,lưng cô rất đau,cổ họng càng đau,không thể thở được.Hơn nữa sắc mặt Taehyung lúc này thật sự rất đáng sợ,như muốn cô chết vậy.
"Buông tay ra." Gyeong muốn nhào vào Taehyung muốn cứu con gái thì bị TaeYang chặn đường không cho tiến lên.Ông ta chỉ biết tức giận nhìn Taehyung làm đau con gái ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...