Hôm nay tâm trạng của Yên Thảo rất buồn, sau buổi họpcăng thẳng ở tổ bộ môn về nhà nàng liền gọi điện cho bạn trai, kiến trúc sư SỹTuấn, ngỏ ý muốn anh cùng nàng đi đâu đó cho khuây khỏa, lúc này nàng rất muốncó người bên cạnh để an ủi, chia sẻ. Thế nhưng trong điện thoại tiếng Tuấn línhí rè rè cho biết anh đang bận, không thể đi được, thật buồn cười và thất vọngquá, Tuấn bao giờ cũng vậy, những lúc nàng cảm thấy cần anh nhất thì anh lại cứtận đâu đâu để sau đó gặp, gãi tai, cười trừ. Kể ra thì Tuấn với Yên Thảo cũngchưa hẳn gọi là yêu nhau nhưng ít nhất cũng có nhiều điều trùng hợp. Nàng mớiquen anh được dăm tháng nay, ban đầu là do Tuấn chủ động đến làm quen với YênThảo bởi anh bị tác phong mạnh mẽ, năng động của Yên Thảo thu hút. Ngược lại dướimắt Yên Thảo, Tuấn cũng có nét dễ coi, đầy vẻ nam tính và đặc biệt anh cũng từngdu học nhiều năm bên Pháp về nên nàng hy vọng sẽ có những quan điểm sống phù hợpnhau. Họ nhanh chóng tìm thấy ở nhau nhiều điều trùng hợp và tuy không nói ranhưng trong lòng Yên Thảo cũng dấy lên những tia hy vọng, nàng chỉ tiếc rằnglúc này cha mẹ không còn để chia sẻ.
Tuy nhiên dần dần thời gian càng về sau này, bằnglinh cảm của người phụ nữ, nàng đã nhận thấy những dấu hiệu không ổn xuất hiệntừ phía Tuấn, nhất là sau lần anh dẫn nàng về dự đám giỗ của gia đình. Tùy gianhập tục, Yên Thảo cũng cố nép mình để hòa nhập vào với gia phong của gia đìnhanh. Tuy thế, giữa những người đàn bà trong nhà là chị, em dâu của Tuấn, thêm mộtbà cô không chồng với ánh mắt nhìn bén ngót như lưỡi dao cạo mỗi khi nhìn, và đặcbiệt là bà mẹ người bắc kỹ tính xét nét chi li của anh làm cho Yên Thảo thấymình hoàn toàn lạc lõng từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động đi đứng. Lần đầutiên trong đời mình nàng cảm thấy lúng túng mất tự tin đến như vậy. Tâm trạng củaYên Thảo hôm đó rất mệt mỏi lẫn bực bội. Mệt mỏi vì phải căng thẳng kiềm giữthái độ của mình, bực bội vì thấy tất cả đều giả dối. Dường như tất cả bọn họ đềuchĩa mùi dùi vào phía Yên Thảo, ngọt nhạt thử thách lẫn xiên xỏ nàng. Không hiểusao Yên Thảo cảm thấy mọi người trong gia đình Tuấn hôm ấy có vẻ thù địch nàngthấy rõ. Họ muốn gì, sợ nàng sẽ lấy mất thằng con trai yêu quý vàng bạc nàychăng. Trong khi đó thì Tuấn cứ lờ đi, lảnh xa, không hề đến bên cạnh để an ủiđộng viên nàng. Anh muốn thử thách nàng hay là sợ gia đình? Thế mà trước kiaYên Thảo cứ nghĩ Tuấn là một người có phong cách sống hiện đại, có thể hòa hợpvới mình, nhưng không, hôm ấy anh hoàn toàn bị lọt thỏm giữa đại gia đình đôngđúc và biến thành một cậu bé ngoan ngoãn dễ bảo, nói dạ thưa vâng.
Thất vọng thật. Sau lần ấy giữa đôi bên bắt đầu xuấthiện những khoảng cách. Tự hiểu mình đang ở Việt Nam , Yên Thảo đã cố san bằngnhững khoảng cách ấy, níu kéo trong vô vọng mối quan hệ của hai người nhưng cólẽ không được.
Và hôm nay cũng vậy, khi em cần anh nhất thì anh lạitừ chối gặp, tại sao vậy hả Tuấn.
Có tiếng chuông điện thoại di dộng reo vang. Uể oảicầm máy, giọng Kiều Thu làm nàng ngạc nhiên.
- Sao em nghe nói là chị đã đi Canađa ?
Tiếng Kiều Thu cười giòn giã trong máy.
- Hoãn rồi cưng ơi… chị mới từ Hà Nội bay vào thànhphố là gọi điện thoại cho em liền đây, rảnh không?
Giờ đây thì có vẻ như Yên Thảo tin rằng có số phận bởikhông hiểu sao mỗi khi nàng buồn, cần có người để tâm sự thì Kiều Thu luôn xuấthiện bên cạnh. Như một phép màu.
Bước qua khỏi cổng bảo vệ của chung cư, Yên Thảo đứngnép dưới tán cây ngọc lan đợi Kiều Thu đến đón. Hương ngọc lan thơm ngát, nhữngbúp hoa trắng lấp ló dưới tán xanh, thật đẹp, khung cảnh phần nào làm dịu bớtnhững bức bối trong lòng. Lúc đầu nàng muốn mời Kiều Thu vào nhà chơi luôn chotiện nhưng Kiều Thu lại cho biết là nàng mới biết được một quán café mới, thơ mộngvà sang trọng nên muốn mời Yên Thảo đến đó thưởng thức cho biết.
Nói gì thì nói, sau mấy năm làm giảng viên đứng lớp,nhất là với sự huấn luyện của cha và chỉ dạy của mẹ thì dần dần trong việc ăn mặcYên Thảo cũng chú ý hơn, không còn kiểu bụi quậy hay cẩu thả cố ý như ở nướcngoài. Trang phục của nàng giờ đây kín đáo nhẹ nhàng hơn xưa rất nhiều, nếu mấyngười bạn bên kia có về Việt Nam chắc chắn sẽ ngạc nhiên chẳng nhận ra nổi mộtYên Thảo ngày xưa. Yên Thảo bây giờ khác rất nhiều. Như hôm nay chẳng hạn, nàngchỉ mặc đơn giản một chiếc áo màu hồng phấn cổ tròn cùng chiếc váy đen dài quáđầu gối, tất cả đều có những đường lượn thêu hoa trang nhã. Cổ đeo một dây chuyềnvàng trắng mỏng có đính mấy mảnh kim cương nhỏ, loại hàng hiệu của hãng thờitrang nổi tiếng Dogay Paris, không bông tai, tay trái đeo chiếc đồng hồ ý bằngbạch kim, quà tặng của người bạn thân từ hồi bên Pháp. Nàng trang điểm nhẹ vớimàu son hồng phớt qua môi. Da trắng, dáng mảnh mai, mắt một mí, nhìn Yên Thảokhá giống một phụ nữ Nhật Bản, hèn gì những người Pháp ở cùng khu nhà CMC vẫn lầmlẫn gọi nàng là Ms. Japan. Có thể mới nhìn nàng bây giờ thì đúng là một nhàgiáo mẫu mực, lúc nãy nhìn trong gương Yên Thảo thầm nghĩ, mình ăn mặc thế nàychắc cha mẹ hài lòng lắm.
Tin… tin … Đang mơ màng suy nghĩ thì tiếng còi xe rélên tinh nghịch làm Yên Thảo giật mình và nàng nhận ra chiếc xe hơi cổ đã bò cảlên lề đường đến sát bên từ lúc nào.
Thật ngạc nhiên, hôm nay Kiều Thu lại chạy chiế FordVedette 4 chỗ của Pháp. Đây là chiếc xe sản xuất từ năm 1953 – 1954, bề ngoàinôm thô, gồ và cổ. Theo dân sành điệu đánh giá thì loại môđen này không bao giờlỗi thời, nó có 8 máy nhỏ V8, đấy là Kiều Thu giải thích như vậy, còn thì YênThảo mù tịt về chuyện xe cộ. Bên Pháp nàng cũng có xe riêng, nhưng là để đi lạichứ loại xe gì, máy móc nào, môđen nào… thì hoàn toàn không biết. Trong garanhà Kiều Thu có đến ba chiếc xe hơi, một xe để đi làm, một xe thể thao đi chơiđây đó và chiếc xe “bà già” mà nàng thường hay nói đùa này, là Kiều Thu chỉ đểdành riêng chở những bạn bè thật sự yêu quý. Giá chiếc xe này rất đắt, trướckia nó vốn dành cho các nguyên thủ quốc gia còn nay dành cho dân chơi có tiền mớidám dùng. Kiều Thu, dĩ nhiên là nàng có tiền.
Thò đầu qua cửa kính.
- Hi em! Dược sỹ Kiều Thu bắt tay Yên Thảo. Luôn lacái bắt tay nóng bỏng và siết chặt đầy mạnh mẽ.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu pha lẫn mệt mỏi trên gương mặtYên Thảo khi nàng lấy kính mát ra, Kiều Thu hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì à?
Yên Thảo gật đầu xác nhận và ngồi vào trong xe hơi.Kiều Thu im lặng đánh tay lái, lạng chiếc xe ôtô trườn êm ra đường, hòa vàodòng xe.
Quán cà phê Nirvana tức Niết bàn, cái tên nghe thậtlạ, nhìn tên quán Yên Thảo bật cười.
Quán vắng, bàn ghế đều mang màu đen giả cổ, có khảmtrai và nhân viên phục vụ mặc khăn đóng áo dài. Xưa thì thật là xưa nhưng toànlà nam thanh nữ tú ngày nay nên những bộ quần áo xưa làm nhiều phục vụ rất ngượngnghịu, không tự nhiên, nhìn hóa ra rất chướng. Điều làm Yên Thảo thích nhất làtrên mỗi bàn đều có một lọ sen hồng. Không hiểu giữa thành phố thế này mà quánchịu khó tìm đâu ra sen tươi để thay hàng ngày phục vụ khách, quả là kỳ công.
Bên ly nước trà ướp hương sen, chẳng cần Kiều Thu hỏicâu nào Yên Thảo đã tự động kẻ lại toàn bộ câu chuyện của mình chiều nay khinàng bọ đem ra tổ bộ môn để kiểm điểm như thế nào. Chẳng hiểu sao nàng cũng kểluôn những nổi thất vọng về Tuấn, cũng có thể gọi đó là một tình yêu mới chớm nởtrong lòng nhưng có thể sắp tan thành bọt bèo. Tuấn càng ngày càng làm cho emthất vọng quá, xem ra cuối cùng anh ta cũng lại chỉ như những gã đàn ông mà emtừng gặp gỡ, yếu đuối đến bạc nhược và vô tình quá chị à.
Những giọt nước mắt bất chợt lăn trên má Yên Thảo.Thế gian này những người hiểu nàng ít quá.
Kiều Thu lục túi lấy khăn dúi vài tay Yên Thảo, vàđưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai đầy an ủi cảm thông.
Nhìn bề ngoài mọi người luôn có cảm giác em cứng cỏi,nhưng có ai biết rằng nhiều lúc em cô đơn biết chừng nào không?
Tiếng Yên Thảo nghe như nức nở trong đêm.
- Cha mẹ là chỗ dựa duy nhất của em thì nay họ đã bỏem đi xa mãi mãi rồi, còn đàn ông, không ai làm cho em tin tưởng được cả, emchán quá … chị ơi.
Kiều Thu nắm tay Yên Thảo.
Một kỷ niệm đau đến nhói lòng chợt xuất hiện. Thởdài, nàng tiếp tục kể cho Kiều Thu nghe câu chuyện mà nàng muốn quên từ lâu.
Những năm đầu mới qua Pháp du học. Xứ người lạnh lẽo,gần như đêm nào nhớ nhà, nhớ cha mẹ cô học sinh nhỏ cũng khóc, khóc mãi, đến gầnhơn nữa năm sau mới tạm hòa nhập vào cuộc sống bên ấy. Khi vào Đại học, với cátính mạnh mẽ, năng nổ, sôi động, Yên Thảo nhanh chóng được mọi người chú ý vàthế là cô quen với một người bạn trai học cùng trường nhưng trước mấy khóa,cũng là người Việt Nam, đang học chu trình ba sau Master để nhận bằng kỹ sư.Không hiểu sao anh ta lại nằm trong diện chuyển trú và cư trú chính trị do cơquan Ofpar (cục di trú Pháp) quản lý, mãi sau này nàng mới biết anh ta là con củamột quan chức ngoại giao Tiệp Khắc và đã trốn ở lại khi vị này hết nhiệm kỳ vềnước. Đó là người đàn ông có hàm râu quai nón rậm rì thật nhột mỗi khi hôn và mộtgiọng nói nhẹ nhàng ấm áp với vòng tay khỏe, rắn chắc. Cô rời khu nội trú củatrường chuyển đến khu nhà ổ chuột ở quận 12, nơi tập trung toàn những dân nhậpcư phương Đông, Ả rập và Châu Phi để sống với anh ta, bỏ lại sau lưng những lờinhắc nhở lẫn cảnh cáo của gia đình người bạn thân của cha mẹ cô. Yên Thảo nhưmê đi trong mối tình đầu thơ mộng ấy và không ngần ngại dâng hiến đời con gáicho tình yêu. Gần một năm sau, một buổi chiều, khi nghe cô báo tin mình cóthai, gã đàn ông ấy nhìn nàng trừng trừng như quái vật, cười khẩy. Em đang ởđâu vậy, đây là nước Pháp, tại sao không biết giữ gìn. Giữ gìn cái gì, nước mắtYên Thảo chảy dài. Đáng lẽ ra em không được để có cái thai ấy mới phải, thôitìm cách phá ngay đi, anh sẽ tìm người giúp, chuyện này vỡ lỡ thì chúng mình bịđuổi về nước là cái chắc, gã ra lệnh. Trước khi đi ra cửa, gã còn càu nhàu, baonhiêu lần anh đã nhắc mà em vẫn quên sao. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn và nhớcho em biết trước để tính. Lần sau, lại còn có lần sau ư?
Rời khỏi căn nhà nhỏ trên góc phố đường số 42 ở quận8, Yên Thảo loạng choạng lê từng bước đi, vẻ nhợt nhạt mất thần sắc của nànglàm vài người đi đường chú ý, ái ngại, có ý dò hỏi. Vừa đi nàng vừa khóc trongtội lỗi vì đã trút đi một sinh linh nhỏ bé, một hình hài con người chưa trọn vẹn.Khi đó Yên Thảo chỉ có một mong muốn duy nhất là được chết. Đứng trên cây cầu cổPont Neuf của Paris bắc qua sông Seine, Yên Thảo nghĩ mãi, nghĩ mãi là có nênhay không nên bước ra khoảng không mênh mông dưới chân mình. Một tiếng còi tàurú lên, đó là một chiếc tàu du lịch lớn đang lững thửng chui qua cầu, bên dướilố nhố một đám du khách người Á Châu đang xôn xao ngắm nghía, chỉ trỏ Paris .Có một vài người đưa tay vẫy vẫy chào nàng. Sực tình, tự nhiên Yên Thảo thấythương cha mẹ mình quá, họ có lỗi gì đâu mà phải chịu nỗi đau mất mát khi nàngtự vẫn, tại sao vậy. Lỗi là ở nàng và nàng phải chuột lại lỗi lầm ấy, nhưngkhông thể bằng cái chết được. Lặng lẽ dọn đồ quay về ký túc xá, Yên Thảo cắt đứtmối quan hệ với gã đàn ông kia và xem ra gã ta cũng chẳng nhớ nàng lắm. Cũngđôi lần tình cờ chạm mặt nhau, cả hai thờ ơ lướt qua nhưng hai kẻ không quen biết.Gương mặt cứng đơ bất động không phản ứng gì khi đi qua gã, thế nhưng đêm về nằmmột mình, nước mắt nàng ướt đẫm gối. Nhớ làm sao những lúc mặn nồng ân ái bênnhau, sao có thể quên dễ dàng được. Mấy năm sau đó cho đến khi tốt nghiệpMaster mà Yên Thảo không còn quen một người đàn ông nào nữa bởi cảm giác đaunhói ngày nào vẫn sống trong lòng nàng, chỉ đến khi đi làm và học tiếp thì nàngmới có bạn trai mới, nhưng lúc này thì trong lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, tấtcả chỉ là sự trao đổi những lúc thiếu thốn, cô đơn, thế thôi.
- Đến bây giờ thì thật ra em chẳng cần gì nữa chị ạ.– Tiếng Yên Thảo thì thầm với Kiều Thu.- Em không cần lấy chồng, cũng chẳng cầntình yêu và cũng chẳng cần ai nữa. Điều em cần bây giờ là có một người hiểu em,chia sẽ những niềm vui nổi buồn với em, thế thôi.
Tiếng nhác réo rắt bản Only one road qua tiếng hát củaCeline Dion. Kiều Thu im lặng nhìn Yên Thảo rất lâu dưới ánh đèn mờ. Thật rangay từ ngày đầu gặp Yên Thảo đến bây giờ nàng đã luôn cảm nhận được một điềugì đó rất đặc biệt từ phía người bạn gái nhỏ tuổi hơn mình này. Vốn mạnh mẽ, tựchủ trong cuộc sống nên nàng thật sự thích thú cá tính mạnh của Yên Thảo bởi vìnó rất hợp với nàng. Ngoài ra bằng những linh cảm mơ hồ của mình, nàng còn cảmnhận được ở Yên Thảo những điều rất khác, rất đặc biệt, khác người mà có lẽ chỉnhững người đàn bà cũng đặc biệt như nàng mới nhận ra. Do vậy không phải ngẫunhiên mà mà nàng lại nhanh chóng quen thân với Yên Thảo đến vậy, tuy nhiên nàngvẫn lưỡng lự là có nên hay không nên nói bí mật thật sự của mình với Yên Thảochưa, nên hay chưa nên bởi đấy là câu chuyện tế nhị và nếu xử sự không khéo thìđỗ vở tình bạn tất cả. Nhưng nàng thật lòng ao ước muốn nói cho Yên Thảo biết đểcó người hiểu nàng và chia sẽ với nàng.
Đàn ông, nàng không quá căm ghét bọn họ, nhưng quảthật bọn họ không để đọng lại trong lòng nàng bất kỳ điều gì đáng gọi là tình cảmcả. Là một người đàn bà đã từng lập gia đình, ly dị và nay sống độc thân, KiềuThu hoàn toàn hiểu về đàn ông, quá hiểu là khác và giờ đây quan hệ với đàn ôngcủa nàng hoàn toàn thuần túy là vì công việc, đôi lúc là như những gã bạn traivới nhau mỗi khi khề khà ly rượu trong các buổi chiêu đãi, tiếp tân vì công việcvà nàng cảm thấy rất thoải mái, thế thôi, cho nên nàng cũng không lạ gì khinghe Yên Thảo tâm sự nỗi thất vọng của mình về đàn ông.
Hôm nay sau khi nghe Yên Thảo tâm sự về những cay đắngtrong cuộc đời mình và những thất vọng chán chường với đàn ông, tự dưng nàng thấyđã đến lúc cần nói sự thật về mình, bởi nàng rất mong Yên Thảo hiểu và chia sẽvới mình cũng như hồi hợp chờ đợi phản ứng của Yên Thảo.
- Em nghĩ thế nào nếu chị nói với em rằng chị là mộtngười đàn bà les và hiện đang là một đồng tính nữ có một cuộc sống gần côngkhai về giới tính của mình (openly lesbian)?
Kiều Thu nói rất chậm, rất khẽ và chăm chú nhìn YênThảo. Đúng với phỏng đoán của Kiều Thu, Yên Thảo không hề có những phản ứng mạnhkhi nghe về điều này, không la lối tỏ vẻ ghê gớm gì lẫn một sự quan tâm chămsóc giả tạo ào đó. Yên Thảo chỉ liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Kiều Thu dướiánh đèn mờ và nín thinh khá lâu. Thật ra Kiều Thu cũng đắn đo rất nhiều trướckhi thốt ra điều này với Yên Thảo, bởi một khi sự thật về giới tính của mình bịphơi bày mà như người đồng tính thường gọi là ing-out thì sẽ rất dễ dẫn đếntình bạn bị tổn thương, mất mát nếu như người bạn đó không có sự cảm thông, hiểubiết trên tinh thần bạn bè yêu quý, thân ái. Đồng tính, chẳng bao giờ là chuyệnvui vẻ gì và cũng chẳng sung sướng gì khi phải thừa nhận với người khác về sựthật của bản thân mình. Tuy nhiên qua một thời gian dài quen biết với Yên Thảo,Kiều Thu cảm thấy tự tin khi thốt lên điều ấy với nàng.
Yên Thảo gật đầu nhè nhẹ.
- Em cũng đoán ra điều ấy sau khi quen chị một thờigian, thế nhưng đối với em thì tất cả cũng chỉ là cách lựa chọn xu hướng tính dụcbình thường của con người mà thôi (sexual orientation).
- Thật tuyệt. - Kiều Thu vui vẻ thốt lên, như vậy lànàng đã không chọn lầm người để kết bạn. Nàng nói – Trong giới đồng tính haydùng từ ing-out, được hiểu thoát là sống thẳng, sống thật với giới tính củamình chứ không phải hiểu như một sự mất mát nào đó mà phải là sự tự tin về giớitính của mình trước khi ing-out.
Yên Thảo gật đầu đồng ý và nói.
- Với em, một khi ta thừa nhận về xu hướng tính dụcthật của chính mình tức là chúng ta đang tôn trọng và yêu quý bản thân chúng tahơn, bởi đấy là tiếng nói của trái tim và nó sẽ dễ dàng hơn cho con người khitiếp nhận tình dục, dù đồng tính hsy dị tính cũng vậy.
Kiều Thu không nói gì mà chỉ siết chặt tay Yên Thảonhư một lời biết ơn chân thành vì sự thông cảm chia sẻ này. Les - Vòng Tay Không Đàn Ông - Chương 06-P2
Năm hai mươi ba tuổi - Kiều Thu kể- trước sức ép củagia đình, bạn bè… cuối cùng thì chị cũng lập gia đình. Anh ấy là một người đànông đàng hoàng , có học thức, tốt tính, nhìn chung là rất nhiều ưu điểm, khó cóthể chê trách điều gì về người đàn ông này. Mọi người cứ ngỡ rằng chị sẽ rất hạnhphúc, mà thật chị cũng ngỡ rằng mình sẽ sống hạnh phúc vì có một người chồng cóquá nhiều ưu điểm như vậy. Thế nhưng…, Kiều Thu thở dài, cuộc sống luôn có nhữngẩn số mà khó có ai có thể biết trước được. Từ nhỏ chị đã là một đứa con gáiương bướng, khó bảo, thích những trò chơi mạnh mẽ của đàn ông, còn những việcthêu thùa may vá và nữ công gia chánh gì đó thì chị rất ghét. Vì vậy mà dù choba má chị phí hoài công sức uốn nắn cho chị trở thành một yểu điệu thục nữnhưng rồi họ đành đầu hàng chịu thua vì mọi người cứ hy vọng sau khi lớn lên, lấychồng thì chị sẽ mềm mại trở lại trong vai trò của một người vợ, người mẹ, tấtcả đều hy vọng và chính chị cũng nghĩ vậy, nhưng tất cả đều lầm lẫn. Từ rất lâuchị luôn cảm thấy bên trong bản thân chị có khuôn mẫu của một con người khác, mộttiếng nói khác và một suy nghĩ khác, rất khác với những gì hình dáng bề ngoài củachị, nhiều năm chị sống với nó mà không hề hiểu nó là ai, là cái gì, những rõràng là những khát khao cháy bỏng nhưng lại không rõ là điều gì. Thật ra khi đihọc cũng có dăm ba cái đuôi lẽo đẽo theo sau nhưng chẳng có gã đàn ông nào cóthể làm cho chị rung động được cả trong khi chị lại rất thích biểu lộ sức mạnhđể che chở bênh vực cho những cô bạn gái yếu đuối, thật lạ. Cho đến một ngàykia, khi bắt đầu vào những năm học cuối cấp 3 bắt đầu vào Đại học thì chị nhậnthấy những ý thích khác thường trong bản thân mình. Chị rất ngượng ngùng vì sợmọi người sẽ nhận ra, chê trách, xa lánh, khinh bỉ… Từ đó chị sống thu mình lại,tránh gặp gỡ những bạn gái cùng trang lứa bởi sợ sẽ có một ngày nào đó mìnhkhông kiềm được, bộc lộ sự thật về bản thân mình và khi ấy thật ra chị cũng đãdần dần lờ mờ cảm nhận được có những điều không bình thường trong bản thânmình. Thú thật là chị rất bối rối và hổ thẹn nhưng lại không biết chia sẽ cùngai, đành một mình cam chịu, cố gắng đấu tranh với nó trong truyệt vọng. Lấy chồnglà giải pháp tốt nhất mà chị nghĩ được trong lúc ấy, có chồng có con, cuộc sốngbận bịu sẽ làm quên hết và chị sẽ mãi mãi là phụ nữ như biết bao phụ nữ khác.Chính vì vậy vừa ra trường, đi làm, sai vài lời thúc giục làm mai mối của giađình là chị đã vội vã chấp nhận ngay. Sau hai năm sống bên chồng nhưng không hiểusao chị vẫn không có được cảm giác hạnh phúc như bao nhiêu người đàn bà khác,trong chị luôn cảm thấy còn thiêu thiếu một điều gì đó, nó rất mơ hồ, ảo ảnhnhưng lại là những khao khát kỳ lạ mà chồng chị không thể nào đem đến cho chịđược. Tình dục ư, không hẳn là như vậy, anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnhvà rất nồng nàn trong chuyện chăn gối, nhưng nó chỉ thỏa mãn một phía ở anh ấy,còn chị thì hoàn toàn không. Với chồng, chị là chuyện chăn gối, là một người vợđẹp, nuôi các con ngoan, là những bữa cơm quây quần bên nhau… còn riêng chị thìlà gì, lúc đó chị chưa nhận ra nhưng rằng bên cạnh những điều mà chị đang có ấy,vẫn còn thiếu điều gì khác nữa. Càng về sau điều ấy càng thể hiện rõ ràng, chịrất hoang mang, dò hỏi qua những người phụ nữ có chồng khác thì đều nghe học kểlại những giây phút vợ chồng rất tuyệt vời. Thế mà chị lại không có, chị rất bốirối và quyết định đi tìm bác sỹ hầu mong có lời khuyên tốt. Chị làm theo mọi lờikhuyên, thử một cách kiên nhẫn nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy. Chị cảm thấy tuyệt vọng,sự suy sụp của chị lộ rõ đến nỗi ai cũng thấy và rất ngạc nhiên, không hiểu lýdo. Chồng chị cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết bằng cách nào bởichính chị cũng bối rối không nhận ra mọi sự bắt đầu từ đâu và thật ra là cáigì… Từ đó càng về sau trong quan hệ vợ chồng thì chị càng trở nên miễn cưỡng,chịu đựng. Riết rồi chồng chị anh ấy cũng nhận ra, chán nản và cho rằng chị làmột người đàn bà lãnh cảm.
Cho đến một lần, chị có việc phải đi Cần Thơ mấyngày và ở nhờ nhà một người bạn. Đang thui thủi buồn chán vì xa gia đình thìngười bạn chị rủ đi dự tiệc sinh nhật. Tiệc đông và khá vui, chị được sắp xếpngồi gần một người phụ nữ lớn hơn chị mấy tuổi, nhìn rất duyên dáng và sang trọng.Người phụ nữ tỏ ra quan tâm tới chị, trong bàn tiệc liên tục gấp đồ ăn cho chịvà hỏi thăm nhiều chuyện, chị rất vui. Sau bữa tiệc, người phụ nữ này rủ chị điuống café, chị nhận lời nhưng chị ấy lại không đưa chị vào quán café mà dẫn chịđến một quán bar mời vài ly rượu. Uống và say, trong cơn say chị đã tâm sự vớichị ấy những trục trặc chồng con, cả những cảm giác không ổn trong quan hệ vợchồng… Chị ấy tỏ vẻ rất quan tâm, sau đó chị ấy đề nghị về nhà chị ấy ngủ chovui, vì chị ấy ở nhà có một mình. Chị đã nhận lời.
Đêm ấy, Kiều Thu thừ người, ánh mắt mơ màng nhìn lêntrần nhà, nhớ lại chuyện cũ.- Cũng không biết phải nói thế nào cho em hiểu nữa,nhưng đêm ấy rtong giấc ngủ và trong cơn say, người phụ nữ kia đã chủ động dẫnchị đến một cơn men say tình ái khác hẳn những điều gì mà chị, một người đàn bàđã có chồng có thể tưởng tượng ra nổi. Thế nhưng chị lại đáp ứng lại một cách rấtnhiệt tình, bởi có lẽ đấy là bản chất thật của con người chị. Sáng ra, khi tỉnhngủ nhớ lại chuyện đêm qua, chị rất ngượng ngùng, định lặnglẽ bỏ ra về. Chị ấyđã giữ lại và hỏi chị có nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua không. Vì mắc cỡ nênchị đã từ chối trả lời và chỉ nói, có lẽ là say nên không nhớ chuyện gì. Khi chịra đến cửa thì chị ấy đã ngăn chị lại, nhìn thẳng vào mắt chị và nói, nếu em cốtình từ chối sự thật về bản thân mình thì em sẽ suốt đời đau khổ bởi không biếtmình là ai, mãi mãi sống trong lơ lửng thì còn khổ hơn nhiều, chị sẽ giúp emtìm về với bản chất con người thật của em, ngay bây giờ, ngay khi em đang đứngtrước chị và hoàn toàn tỉnh táo. Biết nói gì nhỉ.
Từ đó chị đã nhận ra một sự thật rõ ràng rằng, mìnhlà một người đàn bà có xu hướng thích quan hệ đồng tính nữ, một lesbian đúngnghĩa. Rất khó nói được tâm trạng của chị khi đó, vui buồn lẫn lộn, trước hếtlà những mặc cảm lo sợ sẽ bị gia đình, người thân, chồng con hay bạn bè phát hiệnra con người thật của chị. Họ sẽ nghĩ gì về chị, hét lên hay nhổ nước bọt,khinh bỉ xa lánh, còn cha mẹ chị nữa, những con người cả đời sống trong luân lýgia giáo dạy con cái này sẽ đau khổ biết chừng nào nếu có một đứa con gái bịles như chị. Rồi chồng chị nữa, anh ta yêu chị thật lòng và đâu có lỗi gì tronchuyện này, chính chị là người chủ động nhận lời cầu hôn của anh, đến với anh đểnay lại phụ anh… Chị bị khủng hoảng, thế nhưng bên cạnh đó lại là những cảmgiác nhẹ nhõm thanh thản lạ lùng trong lòng. Ừ thì cuối cùng mình cũng đã biếtmình là ai, không còn bị đau khổ dằn vặt nữa bởi đã biết mình muốn gì, thích gìvà sẽ đi về đâu.
Thế là từ đó chị bí mật tham gia một nhóm chị em lesở thành phố, và có một cuộc sống hai mặt bởi bề ngoài chị vẫn là người đàn bàbình thường sống có chồng con và thỉnh thoảng lại lén lút tìm đến những ngườinhư mình để chia sẻ. Tất cả kéo dài cho đến một ngày chị thấy mình không thể chịunổi cuộc sống hai mặt như thế này, nó làm chị mệt mỏi và căng thẳng về mặt tâmlý, nhiều lúc muốn phát điên lên được. Ngoài ra chị không muốn lừa dối, làm khổngười chồng của mình bởi dù sau thì anh ấy cũng rất yêu chị và chẳng có lỗi gì.Chị muốn sống thật với bản thân, được quyền yêu và lựa chọn tình yêu của mìnhhơn là cứ sống lẩn lút, giả dối hai mặt như thế này. Cuối cùng chị đã chọn giảipháp nói thật, nói thẳng cho anh ấy biết. Dĩ nhiên ban đầu chồng chị bị sốc vànghi ngờ chị bị một chứng tâm thần nào đấy, hoặc chị cố tình làm vậy để bỏ anhta đi theo tiếng gọi nào khác… Chị đã chứng minh và cuối cùng thì anh ấy cũngđành chấp nhận sự thật phũ phàng. Tất nhiên anh ta cũng nặng nề óan trách chị,cho rằng vì chị mà bây giờ anh ta trở thành trò cười cho thiên hạ nếu ai đó biếtrằng anh ta có vợ là một người đàn bà les, rằng chị là một quái thai và đã phávỡ công danh sự nghiệp của anh ta… Rất sỉ nhục vì bị xúc phạm nhưng chị vẫn cắnrăng chấp nhận phần thua thiệt, phần lỗi về mình. Dù sao cũng là những tri thứcvà xét ra chẳng ai có lỗi trong chuyện này, có chăng là lỗi ở ông trời, hai vợchồng chị đã thỏa thuận ly dị trong im lặng và không tiết lộ sự thật để bảo vệuy tín cho nhau. Thật ra suy cho cùng đến nay thì chị vẫn biết ơn chồng chị, ítnhất thì anh cũng hiểu chị và chấp nhận tha thứ cho chị trong chuyện này, khônglàm toán lên hoặc rêu rao khắp nơi bêu xấu thì e rằng chị còn khổ hơn nhiều.Hơn nữa, trước cha mẹ chị, anh ta nhận lỗi về phần mình trong chuyện ta vỡ này.Cha mẹ chị là những người theo chủ nghĩa nho giáo sống mực thước, nghiêm cẩn vàhọ nuôi dạy con cái cũng theo tinh thần ấy. Thời điểm chị và chồng chia tay thìcả cha lẫn mẹ chị đều đang mang bệnh, nội chuyện hôn nhân của chị không hạnhphúc là đều cha mẹ đã có phần đau khổ vì cứ cho rằng mình dạy dỗ con cái khôngchu đáo cho nên lấy chồng, sống không hạnh phúc, chứ họ đâu có ngờ rằng chuyệnhoàn toàn khác. Nếu lúc ấy mà họ lại biết con gái của họ là người đàn bà lesthì… Chị không dám nghĩ tới bởi chị biết tính cha mẹ chị, và nếu vì chuyện nàymà cha mẹ chị có bị gì thì có lẽ cả đời chị không thể tha thứ ình được em ạ.Chúng ta phải hiểu, dù là gay hay les thì cũng là chuyện riêng của chúng ta vàkhông thể vì thế mà sống vô trách nhiệm với gia đình, người thân lẫn những bổnphận trong xã hội được. Gay hay les, một khi chúng ta muốn khẳng định vị trí,chỗ đứng và đòi hỏi có sự tôn trọng của xã hội cũng như mọi người đối với chúngta, thì trước hết chúng ta phải chứng minh được bổn phận, trách nhiệm của mìnhđối với xã hội trước đã.
Kiều Thu im lặng một lúc rồi nói khẽ:
- Em là người đầu tiên chị kể chuyện này.
- Nhưng tại sao chị lại kể chuyện ấy với em, vì sựtin cậy của tình bạn hay vì lý do gì khác? Yên Thảo, đột ngột hỏi ngược lại.
- Chị không mong gì cả mà chỉ mong em hiểu chị thôi.Chị cần một người bạn đúng nghĩa, hiểu để chia sẽ với chị, - Kiều Thu thở dài.
Yên Thảo trầm ngâm nhìn ra ngoài đường. Đã có nhiềunăm sống, làm việc ở Pháp nên nàng không lạ gì chuyện tự do lựa chọn sở thíchtring quan hệ tình dục của người phương Tây. Theo nàng biết thì, quan niệm tìnhdục của bạn bè nàng bên ấy thường đánh giá theo 3 xu hướng, đó là xu hướng tìnhdục với người cùng giới (gồm gay, les), khác giới gồm người bình thường với ngườibình thường (straight) và cả hai giới tức tình dục lưỡng tính (bisexuality).Hành vị tính dục không là sự lựa chọn có ý thức mà con người có thể tùy ý thayđổi được, nó cũng không phải là một loại bệnh về tinh thần cũng như không thuộcnhững vấn đề về cảm xúc và xã hội. Do vậy không có lý do gì để biến một con ngườicó xu hướng tình dục đồng giới (gay hay les kể cả bisexuality) trở thành mộtngười có hành vi tình dục khác giới như mọi người vẫn tuyên truyền, mong đợivà, nhiều nhà tâm lý học hiện đại còn chứng minh rằng, việc thay đổi một xu hướngtình dục không hề đem lại hiệu quả như mọi người nghĩ mà thậm chí có hại nhiềuhơn có lợi, bởi việc thay đổi này còn được hiểu là cả một sự thay đổi về cảm xúc, cảm nhận bản thân giới tính của chính con người ấy.
Có một kỷ niệm buồn về một tình yêy đồng tính đã làmcho Yên Thảo nhớ mãi, thậm chí là nàng khâm phục mối tình ấy và không hiểu saotrong đáy sâu tâm hồn mình nàng lại ao ước nếu giả như có một tình yêu như thếthì nàng sẵn sàng sống chết hết mình cho tình yêu ấy.
Sau khi tốt nghiệp lấy bằng Master xong, Yên Thảo đượccấp học bổng làm tiếp luận án tiến sỹ và nàng cũng tìm được một việc bán thờigian tại Viện nghiên cứu Cơ học Pháp. Phụ trách phòng thí nghiệm của Viện nơiYên Thảo làm việc là một phụ nữ người Anh đứng tuổi có tên Grazia Deladda, thậtra bà ấy vốn là người nước Ý nhưng đã sang Pháp sống từ nhỏ. Đó là người đàn bàtrầm lặng, ít nói với vẻ mặt khắc khổ và một dáng người to đậm nhưng đi lại rấtnhẹ nhàng. Mis.Deladda là người nghiêm nghị, cẩn thận đến kỹ lưỡng trong côngviệc nên nhân viên trong phòng rất ngán bà, Yên Thảo dĩ nhiên cũng vậy. Cũngtình cờ phòng làm việc củaa Yên Thảo sát phòng làm việc của bà nên thỉnh thoảngnàng được nghe sếp của mình nói chuyện qua điện thoại với ai đó bằng một giọngnói cực kỳ dịu dàng, âu yếm trong điện thoại và, nàng hiểu rằng bà ấy đang nóichuyện với người yêu. Bởi chỉ có với người yêu thì mới có thể có những âm thanhdịu ngọt trìu mến ấy. Khi đó Yên Thảo rất tò mò và nàng không thể tưởng tượngra nổi một người đàn bà khô khan Deladda mà lại có thể yêu được và người yêu củabà là ai, tuy chưa gặp mặt nhưng cứ nghe giọng nói của bà qua điện thoại vớingười kia thì nàng hiểu rằng bà yêu, yêu lắm. Khi nghe nàng bày tỏ điều này,vài nhân viên trong phòng chỉ nhìn nàng cười cười ý nhị nhưng lắc đầu từ chốicâu hỏi của nàng rằng nguời yêu của Deladda là ai. Cho đến một lần làm việc vềkhuya, từ thang máy ra đến cổng thì bất ngờ Yên Thảo bắt gặp một người phụ nữtrẻ tuổi đang âu yếm ôm hôn Deladda một cách rất tình tứ trước khi cùng vào xeôtô. Yên Thảo trố mắt nhìn và bị sốc. Sáng hô sau bất ngờ Deladda cho gọi YênThảo vào phòng làm việc, nhìn nàng và hỏi: “Chắc hôm qua cô đã thấy?”, Yên Thảobối rối thanh minh là mình không cố ý, Deladda cười cởi mở, “tôi là người đànbà đồng tính nữ, lesbian và chuyện này ở đây ai cũng biết. Người phụ nữ hôm quacô đã thấy, đó là Pearl Morrison, vợ tôi”. Deladda nhắc chữ vợ một cách đầy âuyếm tự hào. Bà ta cho biết họ chung sống với nhau đến nay đã được mười mấy nămrồi và rất hạnh phúc. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Yên Thảo nhưng nàngtế nhị nói rằng không có gì rồi rút lui. Sau đó nhiều ngày dần dần Yên Thảocũng biết thêm được những mối quan hệ giữa Deladda với người phụ nữ kia,Deladda tướng tá cao lớn, giọng nói ồ ề, cử chỉ mạnh mẽ trong khi P.Morrison mềmmại nữ tính, khỏi phải nói cũng hiểu vai trò ai là vợ chồng trong mối quan hệ đồngtính này. Ở viện này ai cũng biết và mọi người tôn trọng quyền lựa chọn của họ.Một thời gian sau, Yên Thảo dần thân với Deladda hơn và nàng cũng hiểu tình cảmcủa hai con người này nhiều hơn. Pearl Morrison là người Mỹ, và từng là học tròcủa Deladda, khi bà qua đấy giảng dạy cách đây gần hai mươi năm trước, họ gặplà yêu nhau liền. Tuy nhiên về phía P.Morrison gặp nhiều trắc trở phản đối từphía gia đình. Cứ y như phim, đến đúng ngày cưới chồng thì P.Morrison đã tuyênbố hủy hôn lễ, cho biết mình là người đồng tính và thu xếp công việc, bay sangAnh để sống với Deladda, đến nay họ đã có hơn mười năm hạnh phúc. Trong cuộctình ấy cũng có những lúc hiểu lầm, tranh cãi, buồn phiền, thậm chí là từngchia tay nhau nhưng tất cả rồi vẫn gắn kết họ lại với nhau, tất cả chỉ vì haichữ tình yêu. Sau này khi chuyển sang làm việc nơi khác nhưng Yên Thảo vẫn giữliên lạc với Deladda và thỉnh thoảng cùng bà và người bạn của bà đi uống trà hoặcăn tối đâu đó. Cho đến cách đây mấy năm, một lần Deladda gặp Yên Thảo vẻ mặt bơphờ và cho biết P.Morrison bị ung thư, thời gian của P.Morrison sắp hết. Yên Thảonghe bàng hoàng. Khi P.Morrison trở bệnh nặng, mặc dù còn cơ hội thăng tiến nữanhưng Deladda vẫn xin nghĩ việc để vào bệnh viện chăm sóc P.Morrison bởi khôngcó y tá hay hộ lý nào của bệnh viện có thể phục vụ được, P.Morrison hay khóclóc, sợ hãi… mê thì thôi nhưng tỉnh thì liên tục hỏi Deladda đâu và chỉ khi cóDeladda bên cạnh thì chịu ăn uống, ngủ.
“P.Morrison đã đi rồi, đi một cách bình yên trong hạnhphúc bởi những giây phút cuối cùng luôn có tôi bên nàng. Có lẽ chỉ có tôi khira đi mới cô đơn thôi”. Tiếng của Deladdda trong máy điện thoại báo tin buồnnghe cứ xa vời vợi. Yên Thảo vội vã đến chia buồn. Tại nghĩa trang, trong bộ đồđen, Deladda cô đơn đứng một mình với bó hoa trắng trên tay đợi Yên Thảo đến,bà siết tay nàng nói lời cảm ơn vì đã đến chia buồn. Khi nghe Yên Thảo hỏi từnay bà sẽ sống như thế nào, Deladda trả lời bà được chính phủ trả lươn hưu sauhơn ba mươi năm phục vụ, với số tiền ấy bà đủ sống đến cuối đời. “Từ đây mỗichiều tôi sẽ đến đây đọc sách cho nàng nghe và vào trại trẻ tế bần, nơi nànglàm việc trước kia, làm nốt những công việc còn lại dở dang của nàng, tất cả chỉthế thôi, cuộc đời tôi hết ý nghĩa rồi”. Yên Thảo rất muốn hỏi bà rằng, thật ramối tình đồng tính của bà là gì, nó hạnh phúc thật không? Dường như hiểu nhữngđiều nàng nghĩ trong đầu, người đàn bà nở nụ cười buồn, hãy yêu đi em ạ, tìnhyêu dù nó mang màu sắc gì và là tình yêu gì, đồng tính hay dị tính thì một khiyêu, yêu bằng cả trái tim mình thì em sẽ cảm nhận được hạnh phúc của nó. Nóinhiều thành ra nói thừa, nhưng tôi muốn nói với em, trong tình yêu thì tình yêuđồng tính luôn mang một sắc thái riêng biệt của hạnh phúc. Có đau đớn và có hạnhphúc trong sự đau đớn ấy, mãi mãi là vậy.
- Chị ạ, nhìn người đàn bà đứng lặng lẽ một mình giữarừng thánh giá chập chùng trong khu nghĩa trang, chiều chậm xuống, từng bôngtuyết rơi nhè nhẹ trắng xóa, vẳng đâu đây tiếng chuông nhà thờ vời vợi, em đã bậtkhóc.
“Tôi không cô đơn, tôi không buồn, cuộc đời tôi là củatôi và tôi hạnh phúc vì tìm về được chính bản chất thật của mình, tôi hạnh phúcvì tôi tìm được tình yêu của tôi”. Đấy là những lời nói cuối cùng của Deladdakhi chia tay tiễn em về Việt Nam . Nhiều năm nay em luôn bị ám ảnh về mối tìnhđồng tính ấy. Thậm chí sau này em còn ao ước giá như mình có được một mối tìnhnhư vậy, đối với em bây giờ dù là tình yêu đồng tính hay dị tính đều không quantrọng. Đúng như Deladda nói, quan trọng là yêu và được yêu, sống hạnh phúc thìphân biệt đồng tính hay dị tính làm gì hả chị.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Yên Thảo khi nói, Kiều Thumĩm cười. Vuốt ve bờ vai tròn nàng thì thầm, chị sẽ giới thiệu với em một nơinày, sẽ có rất nhiều điều đặc biệt và hy vọng qua đấy bíêt đâu sẽ giúp tìm đượcnhững điều em muốn.
QUÁN CÀ PHÊ “QUỲNH HƯƠNG” – CU LẠC BỘ GIRL FRIEND
Quán nằm sâu trong một hẻm nhỏ trên đường Hồ VănHuê, đây là một quán cà phê kinh doanh theo mô hình sân – vười – ao cá có thảhoa sen, hoa súng, một khung cảnh yên tĩnh, thanh tịnh kiểu đồng quê dân dã. Vìthế, chỉ sau một thời gian ngắn mở cửa thì quán khá đông khách. Nhiều nhất lànhững cặp tình nhân muốn trốn thế giới ồn ào hỗn tạp bên ngoài của thành phốvào đây để tìm một chút gì hương đồng gió nội mà thì thầm tình tự.
Tuy nhiên quán có một điều đặc biệt mà ít ai có thểbiết đến nếu như không phải là người sành điệu, hay nói đúng hơn phải là ngườitrong giới mới biết: đây là nơi sinh hoạt của một nhóm chị em trong cộng đồnggiới lesbian (đồng tính nữ, thường được gọi tắt là les) của thành phố. “QuỳnhHương” không hẳn là nơi sinh hoạt nhộn nhạo cho tất cả giới les và ai muốn tớicũng được. Nơi này chỉ dành đón tiếp những lady, tức những quý bà, những conngười danh giá, có ăn học đàng hoàng, có vị trí, danh tiếng trong xã hội, thậmchí là nhiều tiền. Tất cả bọn họ cùng có một đam mê là chỉ yêu người cùng giớitính với mình. Họ mong muốn tìm và được làm bạn tình của nhau, vì thế mà họ tìmđến nhau để tâm sự, chia sẽ những điều thầm kín mà những gã đàn ông “vô tích sự”– theo lời của Kiều Thu – chẳng bao giờ có thể hiểu nổi, biết nổi.
Thế gian bên ngoài, chấp làm quái gì ệt.
Với những con số thống kê chưa được chắc chắn lắm củamột vài tổ chức nước ngoài đã tiến hành điều tra trong thời gian qua thì ở ViệtNam có khoảng 1 -2 % trong tổng số dân số là những người đồng tính luyến ái nóichung, trong đó đồng tính nam (gay) khoảng 2 -3% (?) và nữ giới (les) khoảng1-2% (?). Đấy là con số những người đồng tính thật sự, là những con người đãtrưởng thành về cả thể xác lẫn tâm lý nhưng có những nổi đam mê mãnh liệt vớingười cùng giới, tất nhiên không phải chỉ có tình dục mà còn bao hàm cả yếu tốtình cảm trong đó nữa. Thật ra với hơn tám mươi triệu dân số thì rất khó có thểxác định được con số thật ở Việt Nam có bao nhiêu phần trăm người đồng tính luyếnái bởi hiếm có người nào chịu thừa nhận sở thích tình dục thật của mình, nhấtlà với những người đồng tính lại luôn sống trong tâm trạng sợ bị xã hội khinhghét lên án ruồng bỏ. Vẻ bề ngoài xù xì của một phụ nữ nào đó nhìn rất giốngles lẫn vẻ bóng bẩy của một người đàn ông nào đó nhìn rất giống gay, thế nhưngtất cả những biểu hiện bề ngoài ấy không khẳng định được rằng đấy là những biểuhiện đặc trưng của người đồng tính luyến ái thật. “Hãy đánh giá và nhận xét vềngười đồng tính phải từ bề sâu bên trong tâm hồn của một con người”, dược sỹ KiềuThu đã trao đổi với thạc sỹ Yên Thảo như vậy trước khi đưa nàng đến giới thiệulàm quen với câu lạc bộ Girl Friend của nhóm chị em les tại quán cà phê QuỳnhHương, mà nàng và một người bạn bỏ vốn làm chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...