Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tên đầu trọc ngước mắt nhìn đầu hẻm bên kia, chỉ nhìn thấy một bóng người cao ngất đi tới, mục tiêu hiển nhiên là chỗ bọn họ, dường như đến có chuẩn bị.
Mẫn cảm phát hiện không đúng, đứng lên nói: “Đi mau!”
Đám người nhanh chóng chạy trốn hướng cửa ra bên kia.
An Hảo vùng vẫy muốn từ dưới đất đứng lên, nhưng đã hoàn toàn không còn sức lực.
Không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, người nọ cởi âu phục trên người xuống, đắp lên người cô đã sắp đông lạnh, đồng thời ôm ngang cô lên.
Ánh mắt An Hảo hoảng hốt, sững sờ nhìn Tả Hàn Thành đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mình.
“Anh… Làm sao…” Cô kinh ngạc.
Sắc mặt Tả Hàn Thành âm trầm, không lên tiếng, chỉ ôm chặt cô vào ngực, ôm cô xoay người đi ra bên ngoài.
Lúc An Hảo ngơ ngác tựa vào anh không biết rốt cuộc là tình huống gì, bỗng nhiên nghe đầu hẻm bên kia có tiếng đánh nhau và tiếng kêu thét, từng tiếng thê lương, không biết Tả Hàn Thành tột cùng kêu ai, dùng thủ đoạn gì đối phó bọn họ.
Bây giờ cô rất mơ hồ, nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ hay không.
Mùi hương mát lạnh trên người người đàn ông khiến cô mơ màng buồn ngủ, càng cảm thấy trầm ổn thực tế, giống như cả trái tim trong nháy mắt rơi xuống đất.
Tiểu nha đầu trong ngực mơ màng.
Nóng như lửa, trên mặt tái nhợt cũng vì sốt cao mà có hai vết đỏ ửng, Tả Hàn Thành không nói nhảm với cô, trực tiếp ôm cô vào trong xe, Mạc Bạch ngồi ghế tài xế nhìn thấy Tả tổng ôm ột cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh lên xe, rất hoài nghi, nhưng không dám hỏi.
Trước mắt An Hảo dần biến thành màu đen, nhưng biết Tả Hàn Thành ôm cô lên xe, cảm giác an ổn khiến cô mơ màng buồn ngủ, nghe anh nói chuyện bên tai, giọng trầm lãnh: “Mạc Bạch, đến bệnh viện.
”
Dọc theo đường đi, An Hảo chỉ cảm thấy mình tựa vào trong lồng ngực ấm áp, cho dù biết người này là Tả Hàn Thành, nhưng không biết tại sao lần đầu tiên quyến luyến ấm áp người đàn ông này mang cho cô.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng được ôm vào bệnh viện, cô cũng vì liên tục sốt cao hai ngày mà không kiên trì nổi, hoàn toàn ngủ mê man.
…
Dáng ngủ của An hảo thật sự làm người ta đau đầu.
Tả Hàn Thành từ bên ngoài đi vào phòng bệnh, y tá cầm bình nước và ki nói: “Tả tiên sinh, cô gái anh đưa tới thật sự khó giải quyết cho xong, đã liên tục sốt cao mấy ngày, cứ sốt đến mức không còn sức lực mà vẫn có thể cuộn người lại, làm sao cũng không có cách bắt cô ấy xoay mình, tư thế ngủ này của cô ấy, sao tôi chích cho cô ấy được…”
Y tá vừa trách móc tư thế ngủ không bình thường của An Hảo vừa chú ý sắc mặt Tả Hàn Thành.
Mỗi lần nhìn thấy vị Tả tiên sinh này đều sẽ không nhịn được mà đỏ mặt tim đập, lần này vì chích không thuận lợi liền gọi anh đi vào, ít nhiều vẫn có chút tư tâm của mình.
Tả Hàn Thành nhìn An Hảo trên giường bệnh.
Sau khi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tiểu nha đầu bị nhiễm siêu vi trùng, cũng vì lạnh làm cho bệnh tình nặng thêm, bác sĩ tạm thời đề nghị chích hạ sốt cho cô.
Hạ sốt như vậy và giám sát nhiệt độ cơ thể hai ngày, không chỉ không có dấu hiệu hạ sốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí thỉnh thoảng mê sảng.
Anh vừa về nước liền ở bệnh viện với nha đầu này hai ngày, tư thế ngủ không bình thường kia cũng là anh mở mang kiến thức.
Chỉ thấy vào lúc này, An Hảo co cả người ở trong chăn, giống như là một tư thế tự bảo vệ mình, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hai tay cũng gắt gao che ngực, tựa như tư thế này là tư thế an toàn nhất, nhưng chân mày luôn nhíu lại chứng minh giấc mộng của cô không ổn định lắm.
“Tả tiên sinh, vì đã nhiều ngày nhiệt độ cơ thể của Cố tiểu thư cũng không được khống chế, chúng tôi sợ cô ấy sẽ sốt biến chứng, cho nên phải truyền nước cho cô ấy trước hai ngày, bây giờ tư thế ngủ này của cô ấy, thật sự không thể chích được…” Y tá lại lẩm bẩm.
Tả Hàn Thành liếc mắt y tá kia, không nói hai lời đi tới bên giường bệnh vén một góc chăn của An Hảo nằm trên giường lên, trực tiếp ngồi xuống mép giường, cánh tay dài vươn ra bế lên thân thể co rúc nằm nghiêng của An Hảo.
Nhưng tiểu nha đầu này rõ ràng sốt tới yếu ớt như vậy, nhưng ngay cả lúc ngủ cũng cố chấp, duy trì tư thế co rúc, cho dù bị ép buộc dựa vào ngực anh, cũng cong người lại.
Chân, mặt dán vào trước ngực anh, hai mắt nhắm nghiền.
Cách ôm bá đạo của người đàn ông lọt vào mắt y tá, y tá nhìn mà đỏ mặt, không nhịn được lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này lâu hơn.
Đàn ông đẹp trai như thế! Cô gái nhỏ trên giường rốt cuộc có phúc mấy đời mới có thể quen biết một người đàn ông như vậy! Đúng là khiến người ta hâm mộ!
“Còn đứng đó làm gì?” Tả Hàn Thành kéo hai tay An Hảo ôm chặt ngực xuống, đưa cho y tá chích: “Tiêm đi.
”
“A…à…” Y tá đỏ mặt, lúng túng vội vàng treo bình nước lên, cẩn thận cúi đầu chích cho An Hảo.
Nhưng vì người đàn ông này nhìn chằm chằm động tác cô chích trong khoảng cách gần, y tá khẩn trương không thôi, liên tục chích sai hai lần, An Hảo bị đau mê sảng kêu một tiếng, theo bản năng muốn rút tay lại, giọng khàn khàn than phiền: “… Đau…”
An Hảo nhắm mắt mơ hồ kêu đau, như còn có ý muốn khóc, Tả Hàn Thành nhất thời lạnh lùng liếc y tá kia: “Tiêm cho tốt, nếu cô không làm được thì đổi người.
”
Y tá vểnh môi, không dám nhìn người đàn ông trước mặt nữa, sợ mình càng khẩn trương, nghiêm túc chích, rốt cuộc chích đúng mạch máu, xử lý xong, lúc này mới lui về sau, thoát khỏi tầm mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia, cảm giác như chết qua một lần.
“Tả tiên sinh, thuốc này tổng cộng có ba bình, truyền khoảng hai tiếng.
” Y tá nói.
“Ừ.
” Tả Hàn Thành giữ chặt tay An Hảo trong tay, ôm cô nằm lên chân ình, lại nhẹ nhàng vỗ người cô, thanh âm tẻ nhạt.
Đến khi y tá tan nát cõi lòng xoay người đi ra phòng bệnh, Mạc Bạch vừa vặn cầm văn kiện đi tới, đẩy cửa ra liền thấy boss nhà mình đang ngồi ở mép giường, ôm lấy tiểu nha đầu ngủ mê man đó thật lâu, lại ôm cô chích.
Mạc Bạch nhìn thấy mà giật mình, kể từ năm ấy sau khi tiểu thư rời đi, đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không thấy được Tả tổng chủ động tiếp cận một người phụ nữ, bao nhiêu năm không thấy Tả tổng kiên nhẫn với một người phụ nữ như vậy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...