Lần này tham gia tuyển tú, gia thế của Lệ Bình cũng không phải là rất lớn, nhưng đối với Thường Hy mà nói thì là đã quá cao rồi. Phụ thân của nàng là quan thái phó tam phẩm, chuyên quản ngựa chiến cho quân đội. Mặc dù chức quan này cũng không có gì hiển hách, nhưng đối với vương triều Đỉnh Nguyệt, lấy võ làm trọng, thì chức quan này cũng làm cho bao kẻ phải ao ước rồi.
Lệ Bình tuy con nhà quan nhưng lại rất thẳng tính, Thường Hy rất thích được nói chuyện phiếm cùng nàng. Lệ Bình cũng không giống với các nữ nhân khác, bình thường ghen tức dung nhan xinh đẹp của Thường Hy, ngược lại có lúc còn lôi lôi kéo kéo tay của Thường Hy mà nói: “Trên đời này làm sao lại có người xinh đẹp như ngươi chứ?” Làm hại Thường Hy da mặt mỏng, mỗi lần như vậy lại đỏ mặt không thôi.
“Mama tìm ta có việc gì vậy Bình nhi?” Thường Hy vừa đi vừa hỏi, trên mặt còn mang theo nụ cười xinh đẹp, chiếu rọi vào đó là ánh mặt trời sáng lạn, giống như nụ cười của nàng tất cả đều được dát ánh vàng, cực kỳ chói mắt.
“Ngươi óc heo a? Không phải đã sớm nói với ngươi, mấy vị nương nương muốn xem chúng ta thêu thùa! Ngươi nha thêu xong chưa? Cả ngày cũng chỉ biết giống như con khỉ chạy loạn xung quanh, chờ đến lúc có chuyện ngươi thở cũng không nổi đâu!” Lệ Bình to miệng mà dạy dỗ Thường Hy.
Thường Hy bĩu môi, không thèm để ý nói: “Ta mới không thèm quan tâm. Với gia thế của ta đừng bảo là tiến nhập hậu cung, ngay cả mấy ngươi bên cạnh các vị hoàng tử cũng với không được nữa là. Huống chi, lần này ta tiến cung chủ yếu là hoàn thành tâm nguyện của cha ta. Lão nhân gia ông ấy nằm mơ cũng hy vọng ta tiến cung, hôm nay cũng coi như đáp ứng tâm nguyện của ông ấy rồi.”
Nói đến việc này, Lệ Bình cũng than nhẹ một tiếng: “Ta cũng không ngăn cản được ngươi nghĩ gì, vào cung nơi nào có thể không vì mình mà tính toán. Huống chi đây cũng không phải là vì bản thân mình, mà còn vì gia tộc, chỉ là nha…” Nói tới chỗ này lệ Bình cẩn thận nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai mới dán lại lỗ tai của Thường Hy: “Ta cũng không nguyện ý làm tần phi của Hoàng đế, cũng già như vậy rồi, rất ghê tởm đấy!”
Thường Hy nhất thời sợ ngây người, chợt quay đầu nhìn Lệ Bình, cười xấu xa nói: “Tốt lắm, nhìn ngươi thẳng tính như vậy không ngờ cũng có hoa tâm, xem ta phải đi cáo trạng ngươi mới được!”
“Ngươi dám! Ngươi mà đi xem ta có xé rách miệng ngươi hay không? Ngươi đứng lại đó cho ta, đứng lại!”
Trong Vĩnh Hạng cung quanh quẩn hiện lên tiếng cười giòn giã của hai tiểu cô nương, cho đến khi thân thể uy vũ của quản sự mama chợt bất ngờ hiện ra, hay người lập tức quy củ, rất cung kính xuôi tay đứng xếp hàng, làm gì còn bộ dáng càn rỡ lớn mật ban nãy.
“Ngu Thường Hy, đi theo ta, có người muốn gặp ngươi!” Thanh âm quản sự mama lại mang theo chút run rẩy mơ hồ, Thường Hy cũng phát hiện được điều này, không khỏi cảm thấy trái tim ba ba rung động, vội hỏi: “Mama, là ai muốn gặp ta?”
“Lắm mồm, quy củ ngươi học thế nào? Bảo ngươi đến thì cứ ngoan ngoãn mà đến, phí lời làm gì?” Quản sự mama hung tợn nói, ánh mắt nhìn Thường Hy cực kỳ dữ dằn.
Lệ Bình bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Mama, cung quy cũng không có điều nào ngăn cản chúng ta hỏi tên họ người muốn gặp. Mama dàn xếp một chút, chúng tỷ muội bọn ta cũng biết mà không tiết lộ ra ngoài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...