Thường Hy ngơ ngác nhìn Tiêu Vân Trác, thực ra thì nàng đã sớm biết hắn là loại người gì rồi. Mấy lần gặp nhau cũng xác định hắn chính là cái dạng lãnh huyết vô tình, nhưng nàng vẫn muốn cố thử một lần, cố gắng để cho hắn cứu vãn cái mạng của nàng, bây giờ nhìn lại thật là một chuyện nực cười.
Thường Hy chậm rãi cụp mắt xuống, lông mi dài như cánh bướm hơi run rẩy, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Tiêu Vân Trác đang bức nàng phải chọn, sinh mạng cùng tôn nghiêm, nhất định chỉ được chọn một cái.
Nàng không muốn chết, chỉ cần có hy vọng sống sót thì nàng vẫn không muốn chết, nhưng muốn để nàng dùng tôn nghiêm trao đổi, đây không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng tàn khốc.
Cha nàng từng nói, thà phải chết đứng chứ tuyệt không sống quỳ… Có thể không ngông nghênh, nhưng không thể không có ngạo khí!
Cha nàng còn nói, hảo hán phải chịu được cái thiệt trước mắt… Lùi một bước trời cao biển rộng, phàm là người đều sẽ phải chịu khổ chịu sở…
Cha nàng nói như thế tuy mâu thuẫn nhưng lại là những câu có lý. Thường Hy không biết một khắc này nàng nên lựa chọn ngạo khí hay nhẫn nại, bất kể bên nào, nàng đều phải hy sinh.
Vô cùng đau khổ, vô cùng đau đớn, Thường Hy chỉ hận giá như nàng chưa bao giờ xuất hiện tại nơi này. Nhìn ánh mắt Tiêu Vân Trác không có một tia nhượng bộ, môi đỏ mọng mím thật chặt nói cho người trước mắt biết nàng đang tức giận, nàng đang giãy dụa. Nhưng là Tiêu Vân Trác không có một chút ý tứ muốn thu hồi lời vừa nói ra, Thường Hy biết người này là luôn luôn giữ lời, huống chi còn là trước mặt Tiêu Vân Triệt, hắn lại càng không thể thay đổi quyết định rồi.
Tiêu Vân Triệt nhìn cục diện hai người giằng co, than nhẹ một tiếng: “Tứ đệ, đệ cần gì phải làm khó nàng? Nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ thôi, nàng làm sao có thể đấu được với một Lương đễ. Nếu đệ để nàng đi, chỉ sợ sau này thu được tin tức vong mạng thôi, đây mới thật là thứ đệ muốn nghe thấy sao?”
Nam tử sinh trưởng ở hoàng cung, từ nhỏ đã thấy được tranh đấu hậu cung, ở giữa những nữ nhân kia cong cong quẹo quẹo cũng hiểu được ít nhiều. Nữ nhân xinh đẹp trong hậu cung chỉ có hai con đường, hoặc là trở thành người trên vạn người, kẻ khác không có cách nào động tới, tỷ như Mị phi, hoặc là sẽ trở thành khách qua đường vội vã đến vội vã đi, trong nháy mắt hồn tan thành khói, kẻ yếu thì không có cách nào sinh tồn ở chốn này.
Tiêu Vân Trác nghe Tiêu Vân Triệt nói, thần sắc càng phát ra âm lãnh: “Nhị ca, huynh hôm nay quản được quá nhiều! Đi về trước đi, ngày mai ta lại tìm huynh bàn tiếp công chuyện!”
Tiêu Vân Trác trực tiếp hạ lệnh trục khách, Tiêu Vân Triệt cũng không tiện nhiều lời, chẳng qua là nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cho Thường Hy một ánh mắt tự cầu phúc rồi xoay người rời đi. Dù sao cũng là chuyện của Đông cung, hắn nhiều lời cũng vô ích.
Tiêu Vân Trác tiến lên một bước ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, chậm rãi nói: “Nữ nhân có thể đứng bên cạnh ta phải là cường giả!” (nữ nhân mạnh mẽ)
Thường Hy sửng sốt, này có ý tứ gì?
Thấy Thường Hy thần sắc mê mang, Tiêu Vân Trác không vui nói: “Ngu ngốc! Chờ cô suy nghĩ thông suốt thì đến gặp ta!”
Nữ nhân có thể đứng bên cạnh ta nhất định phải là cường giả…Thường Hy từ từ lặp lại từng chữ, đứng bên cạnh hắn? Thường Hy chợt ngẩng đầu lên nhìn phương hướng Tiêu Vân Trác biến mất, ý tứ của hắn là?… Muốn nàng đứng bên cạnh hắn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...