Thường Hy nghe đến đó liền nhấc chăn lên, xuống giường xỏ giày. Nàng không thể để cho Triêu Hà vì nàng mà đắc tội với Vân Thanh. Nàng biết Vân Thanh là quản sự cô cô trong Đông cung này, đắc tội nàng, cuộc sống sau này nhất định không dễ chịu.
Sửa sang lại quần áo, vấn sơ búi tóc, Thường Hy khập khiễng chịu đựng đau đớn từ chân truyền đến, đưa tay mở cửa. Hai người đang cãi vã nghe được tiếng mở cửa, nhất thời không nói nữa. Thường Hy nhìn thấy Vân Thanh liền cúi mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vân Thanh cô cô! Mong cô cô đừng nên tức giận, Triêu Hà cũng chỉ là lo lắng cho nô tỳ, kính xin cô cô không cần để ở trong lòng, Thường Hy bây giờ sẽ đến Triêu Huy điện hầu hạ!”
“Ngu tỷ tỷ!” Triêu Hà mở miệng nói: “Thương thế của tỷ còn chưa khỏi mà, cứ như thế đi ngộ nhỡ sơ ý mà vấp ngã thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó lại chọc cho Thái tử gia tức giận, Thái tử gia chắc chắn sẽ lại phạt tỷ. Tỷ không cần phải đi, để muội đến nói một tiếng với Thái tử gia!”
“Mặt mũi của Triêu Hà cô nương cũng thật lớn, Thái tử gia chẳng lẽ lại là người mà chỉ bởi đôi lời của cô nương mà thay đổi quyết định sao?” Vân Thanh gần như khắc bạc nói, ánh mắt nhìn Triêu Hà mang theo nồng đậm châm chọc.
Triêu Hà một hồi cứng họng, nhưng là vẫn như cũ nói: “Bất kể có được hay không nô tỳ cũng phải thử một lần, không thể giống một dạng lãnh huyết vô tình như cô cô được!”
Triêu Hà nói xong vừa muốn đi, Thường Hy đưa tay kéo nàng lại: “Triêu Hà, muội không cần phải kích động. Muội xem ta đã không sao rồi, có thể tự mình đi lại rồi!” Thường Hy vừa nói vừa cố ý đi lại trước mặt hai người vài bước, cố nén đau nhức từ đầu gối truyền xuống, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười nói: “Ta không sao! Muội xem, ta đều có thể đi bộ, đừng lo lắng, không có chuyện gì!”
Nghe được lời Thường Hy, Triêu Hà còn muốn nói gì nữa, Vân Thanh lại lên tiếng: “Đã như vậy thì đi thôi, Thái tử gia sẽ lập tức trở về Triêu Huy điện!”
Nhìn bóng lưng Vân Thanh, Triêu Hà dậm chân một cái, lạnh lùng nói: “Có cái gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là quản sự cô cô sao? Chó cậy gần nhà! Chờ ngày nào đó muội sẽ trị thật đẹp nàng ta cho coi!”
Thường Hy nghe vậy đưa tay kéo Triêu Hà, nói: “Triêu Hà, muội không nên tức giận, không cần thiết đúng không? Làm nô tỳ chính là phải như vậy! Đi thôi, chớ chậm chễ, đừng để người ta nói ra khỏi miệng!”
Triêu Hà đưa tay đỡ Thường Hy đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngu tỷ tỷ, tỷ cần phải coi chừng một chút, muội xem Thái tử gia dường như có ấn tượng xấu gì với tỷ. Ngày trước cũng không thấy Thái tử gia trực tiếp phạt nô tỳ, bình thường chuyện như vậy đều do Vân Thanh cô cô xử lý, cũng khó trách Vân Thanh cô cô không cao hứng!”
Thường Hy nghe Triêu Hà nói vậy, mở miệng thử dò xét: “Triêu Hà, Thái tử gia là người rất khó phục vụ sao?”
Triêu Hà nghe vậy liền nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngu tỷ tỷ không cần phải sợ, thật ra Thái tử gia cũng là người rất tốt, chỉ là tính khí có chút cổ quái, không thích người khác nhiều lời, cũng không thích có người trêu chọc thị phi. Chỉ cần an phận, Thái tử cũng sẽ không làm khó dễ tỷ!”
Thường Hy nhìn Triêu Hà, có chút hoài nghi kia thật sự là Tiêu Vân Trác mà nàng biết sao? Nàng biết tên kia là một kẻ độc địa, nói chuyện không chừa cho người khác một chút lối thoát, hơn nữa hành động cực kỳ khiến người ta muốn phát điên, còn hẹp hòi mượn việc công mà trả thù, chính nàng không phải bị phạt quỳ cả đêm sao? Thường Hy cảm thấy, Triêu Hà nhất định là bị người khác lừa, Tiêu Vân Trác kia chính là một con hồ ly giảo hoạt, chẳng qua là cái đuôi của hắn trùng hợp bị nàng thấy được, người khác không biết cho nên mới thấy hắn tốt đẹp. Tối nay không biết hắn lại muốn chỉnh nàng cái gì, nếu như hắn thật sự quá đáng, nàng cũng không ngại cùng hắn trở mặt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...