Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Liệt Phong hoài nghi nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mặt trời vàng rực phủ kín cả vùng đất, đoán chừng tối nay ánh trăng tương đối sáng ngời. Gió không lớn, trăng không mờ, thế nào bắt kẻ thông dâm? Bắt kẻ nào thông dâm? Đây là vấn đề rất lớn, có muốn hỏi một câu hay không? Thế nhưng đề tài này thật khó có thể mở miệng, bắt kẻ thông dâm đấy… Hắn vẫn còn muốn mặt mũi, thôi tốt nhất là không nên hỏi.

Mạnh Điệp Vũ cảm thấy hợp tác chung với Thường Hy cũng có lý. Dương Lạc Thanh kia lá gan không nhỏ, dã tâm cũng thật lớn, xem ra thật là muốn đi theo vết xe đổ của Tần Nguyệt Như. Vì vậy nàng gật gật đầu, nói: “Được, ta quyết định hợp tác cùng ngươi. Kế tiếp nên làm thế nào?”

Thường Hy nhìn Liệt Phong, nói: “Liệt thị vệ, Mạnh tiểu thư sẽ không đi, huynh yên tâm buông tay ra đi. Nếu như nàng thật sự bỏ chạy, ta sẽ khẩn cầu Thái tử gia nói với Hoàng thượng phát lệnh truy nã toàn quốc, thế nào?”

Liệt Phong suy nghĩ một chút, rất trịnh trọng gật đầu một cái rồi mới buông lỏng tay ra. Khuôn mặt Mạnh Điệp Vũ rơi đầy vạch đen nhìn Thường Hy, nàng cảm thấy răng nanh hơi đau một chút.

Thường Hy đứng dậy, nói: “Dương Lạc Thanh võ công cao cường, thân thủ nhanh nhẹn cho nên ta sợ mình chọc giận nàng ta sẽ bị hạ độc thủ, vì thế xin nhờ hai vị bảo hộ an toàn cho mẹ con ta. Bây giờ là buổi chiều, cách buổi tối không có mấy canh giờ, xem chừng Thẩm Phi Hà cũng nên tiến cung, chúng ta trước đến Hương Chỉ cung một chuyến.”

Minh Sắt dĩ nhiên là đồng ý, Mạnh Điệp Vũ cũng không phản đối. Thường Hy sai Vãn Thu lấy ra hai bộ trang phục cung nữ cho các nàng thay. Cùng lúc đó Thường Hy thừa dịp bọn họ thay quần áo muốn từ miệng Liệt Phong cạy ra chút thông tin, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng. Nhưng nàng sai lầm rồi, Liệt Phong thật ra cũng rất giảo hoạt, không đợi nàng hỏi xong đã giống như mỡ bôi đế giày, vèo phát biến mất. Chỉ hận nàng nghiến đến đau răng. Năm rộng tháng dài, còn nhiều thời gian, ngươi chờ đó cho ta!


Hai người kia đổi một thân cung y màu hồng cũng thật có phong cách. Minh Sắt vốn đã xinh đẹp vô song, Mạnh Điệp Vũ tuy rằng dịch dung nhưng cũng không biến mình thành xấu xí, lại thêm bản thân Thường Hy chính là đại mỹ nhân danh tiếng vang dội cho nên đoạn đường đi tới Hương Chỉ cung thật khiến nhiều người phải ghé mắt.

Cung nữ ở Hương Chỉ cung thấy Thường Hy tới liền chia ra một nhóm trở về báo tin, một nhóm tới thỉnh an. Thường Hy phất tay nói: “Đứng lên đi. Lạc phi có ở đây không?”

“Nương nương có nhà, chẳng qua là…” Tiểu cung nữ có chút khó xử nhìn Thường Hy, hy vọng nàng có thể hiểu ý mà trở về.

Nhưng Thường Hy lại cứ không thức thời, làm bộ như nghe không hiểu, nói: “Thì ra là có ở nhà, vậy thì tốt, tránh cho ta một chuyến đi tay không. Ngươi đi bẩm báo với chủ tử của các ngươi nói bổn cung đưa quà tặng đến.”

Tiểu cung nữ có chút kinh hoảng nhìn Thường Hy một cái. Ký ức lần trước Thường Hy đại náo Hương Chỉ cung vẫn còn như mới, bọn họ cũng vì thế mà bị phạt một trận, lúc này trông thấy Thường Hy trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng người ta tới để đưa lễ vật, cũng không thể chặn lại ngoài cửa, lại không thể can ngăn, lúc này chân mày tiểu cung nữ cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thường Hy mặc kệ tiểu cung nữ nghĩ như thế nào, nhấc chân liền đi vào. Tiểu cung nữ kia vội vàng nói: “Thái tử phi xin cho nô tỳ đi thông báo một tiếng.” Nói xong liền nhấc chân chạy như một làn khói.

Minh Sắt ở bên người nàng nói: “Ngươi là con cọp sao? Người nhìn người sợ!”

Thường Hy cười nhạt nói: “Đối với một số kẻ thì phải biến mình thành cọp. Đi thôi.”

Thường Hy một đường đi vào, còn chưa đến cửa điện thì Dương Lạc Thanh đã đi ra, bên cạnh nàng quả nhiên là Thẩm Phi Hà. Thường Hy cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt thì vẫn vô cùng sáng lạn, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Sinh nhật của nương nương sắp đến rồi, bổn cung muốn bày tỏ một phen tâm ý. Hôm nay sắc trời thật tốt, cứ đi vòng một chút liền tới đây. Đông Lăng vương phi cũng ở đây, thật là khéo!”


Dương Lạc Thanh nhìn Thường Hy một cái, lại nhìn về phía Minh Sắt và Mạnh Điệp Vũ, xem xét cẩn thận một hồi rồi mới lên tiếng: “Thái tử phi suy nghĩ quả thật chu đáo, bổn cung thụ sủng nhược kinh, thế nhưng làm sao lại dám khiến ngài vất vả đi lại một chuyến!”

“Rảnh rỗi không có việc gì làm liền ra ngoài đi lại một chút cũng tốt. Thái y nói phải hoạt động nhiều, tương lai lúc lâm bồn cũng thuận lợi.” Thường Hy hé miệng cười cười, nhấc chân bước lên bậc thềm.

Thẩm Phi Hà mặc dù là vương phi nhưng so với Thường Hy vẫn thấp hơn một tầng, chỉ đành phải khom người thỉnh an. Thường Hy cao hứng nói: “Vương phi cần gì phải khách khí như vậy, mau đứng dậy đi. Vương gia gần đây có khỏe không? Nghe nói vương gia sai người làm ngọc quan? Ngươi nói xem ngày đó bổn cung cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới vương gia thật sự lại để ý, đúng là khiến bổn cung cảm thấy có lỗi.”

Thẩm Phi Hà tức giận muốn bộc phát trong lòng nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ đành phải nói: “Thái tử phi suy nghĩ nhiều rồi, ngọc quan vốn chính là thiếp thân đã nghĩ tới từ trước, chỉ là thời điểm làm có chút trùng hợp thôi.”

Thường Hy hé miệng cười cười, cũng không phản bác, chuyện đến tột cùng là thế nào tất nhiên trong lòng nàng hiểu rõ.

Vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Thường Hy liền bảo Mạnh Điệp Vũ dâng lên một pho tượng phật ngọc, cười nói: “Đều nói Như Lai phổ độ chúng sinh, ta cũng không có ý gì mới mẻ, đành chỉ đưa một pho tượng phật ngọc, hy vọng Lạc phi có thể làm người lương thiện.”


Dương Lạc Thanh bộp một tiếng trong lòng, cảm giác lời nói của Thường Hy có ngụ ý nhưng vẫn sai cung nhân bên cạnh tiến lên nhận, nhàn nhạt nói: “Hai vị cung nữ này nhìn rất lạ mắt, Thái tử phi mới cất nhắc?”

Thường Hy đắc ý cười cười, nhìn Dương Lạc Thanh có thâm ý khác, nói: “Đúng vậy, bên cạnh càng lúc càng cần dùng nhiều người, hơn nữa phần lệ của Đông cung cũng chưa đầy, lần này tiện thể bổ túc. Hai người này do ta nhìn trúng, như thế nào, xinh đẹp chứ?” Nói tới chỗ này Thường Hy dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh một cái rồi mới lên tiếng: “Lại nói cũng thật khéo, nha đầu này cùng họ với nương nương đấy, họ Dương.” Nàng lại quay sang nhìn Mạnh Điệp Vũ, hỏi: “Cẩm Phượng, còn không mau thỉnh an nương nương?”

Mạnh Điệp Vũ cố nén cười trong lòng, tiến lên một bước cung kính hành lễ, từng chữ từng chữ nói: “Nô tỳ Dương Cẩm Phượng thỉnh an Lạc phi nương nương.”

Cả người Dương Lạc Thanh run lên, kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ, chỉ cảm thấy đôi tròng mắt kia giống như đã từng quen biết. Nàng quan sát một hồi lâu, quả thật không biết người trước mắt, nhưng tên của nàng ta… Trước khi nàng tiến cung cũng gọi là Dương Cẩm Phượng, hôm nay nghe lại danh tự này chỉ cảm thấy giống như đã trải qua mấy đời. Nàng do dự nhìn Mạnh Điệp Vũ hỏi: “Ngươi tên là Dương Cẩm Phượng? Ngươi ở nơi nào?”

“Nô tỳ là người Vân Đô, cha mẹ đều đã mất mới vào cung làm nô tỳ.” Mạnh Điệp Vũ chậm rãi nói. Dương Lạc Thanh nghe được mấy chữ cha mẹ đều mất, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhìn lại Mạnh Điệp Vũ, thế nào cũng thấy cặp mắt kia rất quen thuộc, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui