Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Thời điểm Thường Hy xuất cung thì sắc trời cũng hửng sáng hơn, nhưng cả Vân Đô vẫn bị bao phủ trong một tầng sương mù, mê mê mang mang, có chút trong trẻo lạnh lùng, chỉ cần thở nhẹ một hơi là có thể thấy được một làn khói mỏng màu trắng trước mặt mình từ từ tản đi.

Chỗ Mạnh Điệp Vũ chỉ cũng không có xa, ở phía tây hoàng thành, đi qua ba con phố, cách một tòa viện dài. Tiểu viện kia nằm ở cuối một con hẻm nhỏ. Nàng không có thuê xe ngựa, giờ phút này đã đổi một thân nam trang, tóc búi lên thật cao, dùng một cây trâm gỗ cố định lại. Nàng mặc trường bào bằng gấm màu lam, cổ áo kéo lên thật cao che lại việc không có hầu kết, lỗ tai cũng dùng giấy dán màu da người che lại.

Lông mày Thường Hy cũng được sửa chữa qua, dùng bút vẽ thành mày kiếm của nam tử, hơi thô, màu sắc có vẻ đậm, đuôi lông mày sắc bén như dao. Xa xa nhìn lại, thật là một công tử mặt mày tuấn tú, tao nhã a!

Qua một con đường cái, Thường Hy cũng không theo lời Mạnh Điệp Vũ trực tiếp đi thẳng về phía trước, ngược lại rẽ vòng một đường xa. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Thường Hy không phải là phòng bị Mạnh Điệp Vũ mà là sợ đám kẻ xấu kia ngay cả chỗ này cũng tra ra được. Thường Hy không biết chính vì cẩn thận như vậy lại cứu nàng một mạng.

Thêm một lúc lâu nữa, người trên đường từ từ nhiều hơn, người bán hàng rong ven đường cũng dần dần lớn tiếng rao hàng, thanh âm vô cùng hỗn độn, bánh tiêu, nước đậu xanh, bánh bao… Từng thanh âm một to khỏe, rõ ràng, mùi cơm chín xông vào mũi, thật khiến cho tâm tình của người ta cũng trở nên vui vẻ.

Đi về phía trước một chút là đến tiểu viện mà Mạnh Điệp Vũ nói tới. Thường Hy nhìn sắc trời đã sáng, cũng không dám mạo hiểm đường đột xông vào. Nàng quan sát mấy quán hàng đồ ăn chung quanh, lựa chọn một quán bánh hấp tương đối ít người, đi thẳng tới.


Chủ quán này là một cụ ông, phụ việc cũng là một cụ bà dáng người nhỏ, vừa nhìn liền biết ngay là vợ chồng. Mặc dù quán không phải quá lớn nhưng dọn dẹp lại rất sạch sẽ, mặt bàn lau bóng đến nỗi có thể soi gương. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Thường Hy trước quyết định tìm hiểu một chút tin tức rồi mới đi tiếp. Nếu như muốn thăm dò chuyện thì lựa chọn người già so với người trẻ vẫn là độ tin cậy cao hơn. Người già trải qua nhiều chuyện, đối với vùng này cũng hiểu tương đối cặn kẽ, hơn nữa người già thì thường trung hậu, là một phương án không tồi để lựa chọn.

Sau khi Thường Hy ngồi xuống, cụ bà liền đi đến, ý cười đầy mặt nói: “Vị công tử này muốn ăn chút gì? Nơi này của chúng tôi có bánh hấp giòn, xốp, nước đậu xanh thơm thơm. Ăn một miếng bánh hấp, uống một hớp nước đậu xanh, đúng là không còn gì tuyệt hơn rồi!”

Thường Hy còn chưa có ăn nhưng nghe đến như vậy thì nước miếng cũng muốn túa đi ra. Khuôn mặt tươi cười của cụ bà này thật khiến cho người ta cảm thấy an tâm, vì vậy cười nói: “Bà à, cho cháu hai bánh hấp, một chén nước đậu xanh, hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Không nhiều lắm, không nhiều lắm, sáu đồng thôi.” Cụ bà cười nói, xoay người rời đi, một lúc sau đã quay trở lại, trong tay bưng theo một chén nước đậu xanh tỏa khói nghi ngút, tay kia thì bưng một đĩa nhỏ đựng hai chiếc bánh hấp. Chỉ thấy khói trắng nhẹ nhàng bốc lên từ hai chiếc bánh, mùi thơm xông vào mũi, thật khiến người ta động lòng.

Thường Hy đưa tay nhận lấy, rồi móc ra một mẩu bạc vụn, ước chừng khoảng hai văn tiền đưa cho cụ bà. Cụ bà có chút khó xử nói: “Công tử, chúng tôi là nhà buôn bán nhỏ, bạc này đưa thì không có tiền trả lại a!”

Thường Hy sảng khoái cười một tiếng, cố ý đè thấp thanh âm xuống, nói: “Không cần trả lại, chẳng qua là ta có chuyện cần thỉnh giáo cụ, không biết cụ có thời gian nói vài câu cùng ta hay không?”


Cụ bà kia có chút ngại ngùng nhận lấy thỏi bạc nhỏ, ngồi xuống phía đối diện với Thường Hy, nói: “Khách quan có điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi, bây giờ cũng không bận lắm, đợi lát nữa bận rộn liền không tiếp được.”

Thường Hy cắn một miếng bánh hấp, lại uống một hớp nước đậu xanh, khen: “Thơm giòn ngon miệng, quả nhiên là đồ tốt!”

“Đây cũng không phải là bà già này khoe khoang, hai lão nhân chúng tôi bày bán ở đây cũng đã được mấy thập niên, bánh hấp này nổi tiếng xa gần. Đậu xanh này do ông bạn già nhà tôi tự mình xay nghiền, có bí quyết gia truyền, dĩ nhiên là hương vị khác với những nhà còn lại…” Cụ bà vừa nhắc tới mấy chuyện thế này là lại thao thao bất tuyệt. Thường Hy rất có kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa theo đôi lời, không khí giữa hai người ngày càng dung hợp.

Từ ăn đến mặc, từ mặc rồi lại nói đến ở, rất tự nhiên đề tài được chuyển đến mấy ngôi nhà. Thường Hy thấp giọng mà nói ra: “Tiểu sinh gần đây nhìn trúng một ngôi nhà, chẳng qua là nơi này hàng năm không người ở, cũng tìm không thấy chủ nhà, không biết lão bà bà có biết nhà kia là của ai hay không?”

“Công tử nói phòng ốc nào, nếu là trong khu vực này thì đúng là lão bà tử này không cái nào không biết cả, nhưng nếu không phải ở đây thì cũng không dám nói.” Cụ bà cười nói, nhìn bát nước đậu xanh của Thường Hy đã thấy đáy liền nhanh chóng đi lấy thêm một bát mới. Thường Hy vội vàng cám ơn, lúc này mới nói tiếp: “Chính là tiểu viện tận cùng trong ngõ nhỏ trước mặt đó.”

Cụ bà nghe vậy thì thần sắc căng thẳng, hướng chung quanh nhìn một chút, lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Ai u, công tử a, cậu cũng đừng có chọn nhà đó, gần đây nháo quỷ đâu rồi, dọa chết người a!”


Thường Hy nghe đến đó thì thân thể cứng đờ, làm ra bộ dáng sợ hãi, nuốt nước bọt nói: “Nháo quỷ? Tại sao lại nói như vậy? Tòa nhà tốt như vậy tại sao lại có quỷ? Bằng hữu của ta thời điểm mấy ngày trước cũng không có nói đến chuyện này a. Sang năm tiểu sinh tham gia thi hội rồi, muốn mua một căn phòng yên tĩnh để tiện học hành, chọn tới chọn lui liền chọn trúng chỗ này, thế nào lại nghe đến nháo quỷ, thật không thấy ai nói a!”

Cụ bà nghe được Thường Hy nói như vậy liền vỗ tay nói: “Thật may là công tử gặp được ta a, nếu không đã uổng phí tốn tiền. Nhà ta cũng ở trong cũng ngõ hẻm đó. Gia nhân nhà này đã sớm mang đi, ai, cũng đã từng hiển hách một thời gian, hôm nay lại cảnh còn người mất, thật là suy tàn a…”

Thường Hy âm thầm suy nghĩ trong lòng, Mạnh gia phát đạt cùng với có Hoàng hậu chống lưng thì dĩ nhiên là vô cùng hiển hách. Sau cha mẹ của Mạnh Điệp Vũ lại mất sớm, Hoàng hậu cũng qua đời, còn không phải là bị lụn bại sao? Có thể thấy được lời của cụ bà này nói cũng có điểm thật.

“Mấy năm nay phòng này rất bình thường, thường ngày cũng không có người đến. Nhưng là mấy ngày trước, trong phòng này lúc nửa đêm lại xuất hiện những tiếng động rất kỳ quái. Có người còn nói thỉnh thoảng lại thấy được bóng trắng lượn qua, đem mọi người dọa sợ tới mức nửa đêm cũng không dám ra khỏi cửa. Chúng ta còn bàn với nhau tìm một đạo sĩ tới đây trừ tà, siêu độ siêu độ, nếu không về sau làm sao có thể sống, nếu như ngày nào cũng tiếp tục như vây, người nào có thể chịu được? Công tử a, cậu muốn mua nhà hay là tìm chỗ khác đi, tuổi còn trẻ như vậy, cũng không nên trêu chọc những thứ đồ này…”

Thường Hy nghe vậy thì thầm nghĩ, nàng không tin quỷ thần, nhưng những thân ảnh màu trắng kia thì giải thích thế nào đây? Tiêu Vân Trác nếu đến cũng chỉ có một người, huống chi hắn vì bảo vệ tính mạng cũng sẽ không lấy những thân ảnh màu trắng kia ra dọa người… Nghĩ tới đây, nhìn cụ bà hỏi: “Bà à, các người thật sự nhìn thấy có thân ảnh màu trắng bay qua?”

Thường Hy tăng thêm âm điệu, cụ bà vội vàng gật đầu, nói: “Đúng là vậy đó? Nếu không phải ma quỷ thì ai mà sợ chứ? Chỉ có quỷ mới có thể bay được nha! Còn không chỉ một lần, chúng ta là thấy được những năm sáu lần. Lão bà ta sống lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy được nháo quỷ ầm ĩ như vậy. Thật muốn tìm đạo sĩ siêu độ một phen mới được, nếu không chỗ đó cũng không dám ở nữa, chỉ có thể dọn nhà… Ai muốn rời xa chỗ ở của mình a, thật là làm bậy mà…”

“Phòng ốc này của nhà ai vậy? Cụ bà, vì sao mấy người không tìm chủ nhà đến xem một chút?” Thường Hy muốn chứng thực đến tột cùng có phải là sản nghiệp Mạnh gia hay không, đến lúc này mới nói bóng nói gió.


“Công tử mua nhà chẳng lẽ lại không biết của nhà ai hay sao?” Cụ bà có chút kỳ quái hỏi, nhưng cũng không hoài nghi gì.

“Ta là từ nơi khác đến, nghe bằng hữu nói đến căn nhà này thì cứ tới xem trước một chút, nhưng là bằng hữu của ta cũng không biết nhà này của ai, chỉ biết rằng nhiều năm không có người ở rồi, cho nên lúc này mới thỉnh giáo.”

“Hóa ra là như vậy a. Cũng đúng, nhà này nào chỉ mấy năm không có người ở, chính là vài chục năm không có ai ở rồi!” Nói tới chỗ này cụ bà lại cẩn thận nhìn ra phía ngoài, lúc này mới thấp giọng mà nói ra: “Chủ nhân nhà này chính là Tấn vương của tiền triều!”

Tấn vương? Thường Hy sửng sốt, lập tức hỏi: “Không đúng, cụ không phải nói nhà này chủ nhân ở là người bình thường a? Tấn vương là thiên hoàng quý trụ, làm sao có thể?”

“Cậu cũng không biết, có thời điểm Tấn vương bị giáng làm thứ dân, phòng này chính là nơi ngài ấy ở lúc đó. Người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy ông già bà già chúng ta còn rõ thôi, mấy năm tiếp theo chỉ sợ cũng không còn ai biết tới nữa rồi!” Cụ bà rất là cảm khái, sắc mặt đầy vẻ tiếc hận.

Thường Hy nghe được tin này thì khiếp sợ không thua gì gặp động đất. Mạnh Điệp Vũ nói tiểu viện này là của nhà nàng ta, thế nhưng cụ bà này lại nói là của Tấn vương. Nhìn bộ dáng cụ bà này thì xem ra không biết lai lịch của nàng, càng sẽ không ác ý lừa gạt nàng, nói như vậy thì người nói láo chính là Mạnh Điệp Vũ rồi. Nhưng là Mạnh Điệp Vũ đến tột cùng tại sao lại muốn lừa gạt nàng? Nàng ta tại sao lại có chìa khóa cửa nhà Tấn vương? Tiêu Vân Trác rốt cục là có ở trong nhà kia hay không?

Thường Hy trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sau lưng treo lên một tầng mồ hôi lạnh. Thật may mắn là nàng nhiều lời hỏi một câu, nếu không lại trực tiếp xông vào tiểu viện kia mà nháo “quỷ”, không biết chờ đợi nàng trong đó là cái gì nữa? Mạnh Điệp Vũ… Cô đến tột cùng là muốn làm cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui