Thạch lâm đột nhiên rung lắc dữ dội, bụi đất tung bay, gió cuốn từng cơn, cát đá xông tới đập thẳng vào mặt mũi từng người. Mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh mà bây giờ đã mây đen giăng đầy, âm phong từng trận.
Sắc mặt Thường Hy trắng bệch, bất an nói: “Trong trận này nhất định là có cơ quan khác, người trong trận ắt hẳn không cẩn thận mà chạm phải cơ quan đó, nếu không cũng sẽ không xảy ra biến hóa như thế.
Tiêu Vân Trác mặc dù cách nàng rất gần nhưng lại không có nghe rõ, vì vậy lớn tiếng hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác lớn tiếng nói trở lại: “Anh mau vào trong doanh trướng, không nên đứng ở bên ngoài!” Nói xong cũng kéo theo các ca ca của mình lần lượt đi vào doanh trướng. Lệ tướng quân đã sớm mang theo thị vệ thủ hộ bên người Tiêu Vân Trác, chẳng qua là gió quá mạnh, ngay cả chân cũng không đứng yên mà cứ bị xô đẩy theo chiều gió, chỉ có túm được vào vật gì đó mới không bị gió cuốn đi.
Quân lính tay nắm tay, vai gánh vai, xếp kín thành một bức tường người, mọi người lui vào bên trong, trên mặt mỗi người dính đầy bụi bặm, cơ hồ nhìn không ra hình dáng ban đầu.
“Làm sao lại biến thành như vậy?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy hỏi, mới vừa rồi rõ ràng còn không có chuyện, thế nào trong lúc bất chợt lại biến thành hung hiểm thế này, nếu không phải tự bản thân mình trải qua thì chỉ sợ cũng không dám tin tưởng.
Lệ Trung Dũng tiếp lời nói: “Theo mạt tướng thấy thì sợ rằng trong trận có người chạm phải cơ quan. Bình thường loại trận đồ nhỏ tinh xảo kiểu này chắc chắn sẽ bày một số loại cơ quan bên trong khiến cho người khác không thể dễ dàng công phá.”
Thường Hy gật đầu một cái, vô cùng mệt mỏi nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là lúc này ai sẽ ở trong đấy?”
Thường Hy vừa nói vừa đưa mắt nhìn về các ca ca của mình. Ngu Thụy Lân quét mắt nhìn qua một vòng, đột nhiên thần sắc đại biến nói: “Trước khi Thái tử gia đến đây, Chương Tứ Thần bảo là muốn đi chung quanh xem một chút có hay không lối đi khác, đến bây giờ còn chưa có trở về, chẳng lẽ người trong trận là huynh ấy?”
“Tứ Thần ca?” Thường Hy lên tiếng kinh hô, dậm chân một cái nói: “Cái gì cũng không biết lại dám xông vào trận, huynh ấy không muốn sống nữa sao?”
“Mạt tướng sẽ lập tức dẫn người đi cứu hắn!” Lệ Trung Dũng nhìn ra được quan hệ của tiểu thái giám này với Thái tử là không bình thường, cho nên hắn đương nhiên phải vì chủ tử phân ưu giải lo, ngay cả đánh cược tính mạng cũng phải làm.
“Không được!” Thường Hy như chém đinh chặt sắt nói, nhìn Lệ Trung Dũng: “Đa tạ Lệ tướng quân đã có lòng tương cứu, nhưng là Bát quái kim tỏa trận trải qua sự kích thích lần này đã có thay đổi rất lớn, theo cách ta vừa mới an bài chưa chắc đã vào được. Huống chi còn có trận trong trận, tướng quân không thể vào, vào cũng là trắng trắng dâng mạng.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chương công tử khó bảo toàn tính mạng!” Lệ Trung Dũng gấp gáp nói, tựa hồ ấn tượng đối với Chương Tứ Thần rất tốt.
Thường Hy nghĩ rồi nói ra: “Hay là ta đi, trong số mọi người không có ai quen thuộc đối với Bát quái kim tỏa trận như ta, nếu như có biến thì ta cũng có thể ứng phó.”
“Không được!” Huynh đệ Ngu gia cùng với Tiêu Vân Trác trăm miệng một lời, thần sắc cực kỳ khẩn trương, tình hình như vậy sao có thể để Thường Hy ra ngoài, đây chính là đi tìm cái chết!
“Tiểu muội, hay là để huynh đi, huynh cũng có am hiểu một chút!” Ngu Thụy Lân hạ quyết tâm, hắn không thể bỏ mặc Chương Tứ Thần, cũng không thể để Thường Hy một mình mạo hiểm, cho nên chỉ có thể tự mình đi.
Thường Hy vừa nghe liền nóng nảy, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Đại ca, tuyệt đối không được! Huynh không thể đi, tài nghệ của huynh còn không bằng được Lệ tướng quân, huynh đi vào sẽ vô cùng hung hiểm. Để muội đi đi!”
Lệ Trung Dũng khi nghe đến hai chữ tiểu muội liền hoàn toàn hóa đá, thì ra tiểu thái giám này là nữ! Một cô nương cư nhiên hiểu được kỳ môn độn giáp, chẳng lẽ Mộc Quế Anh tái thế? Phiến Lê Hoa trọng sinh? Thật không thể tưởng tượng nổi, quả thực làm cho người ta không tiếp nhận ngay được, khiến cho một đại nam nhân như hắn thật cảm thấy xấu hổ a!
Ngu Thụy Lân kéo Thường Hy lại quát: “Ta là đại ca của muội, muội phải nghe lời ta. Ta đi, muội ở lại!”
Thường Hy giận, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác ngắt lời nói: “Nàng không thể đi, mặc dù nàng có thể am hiểu những thứ này nhưng là theo lời nàng nói, trận thế đã thay đổi rất lớn, đến tột cùng có mấy phần sống quay trở về nàng cũng không dám khẳng định, cho nên hãy ở yên nơi này, để ta đi.”
“Mấy người thật điên rồi!” Thường Hy không nhịn được nữa, chỉ vào trước mắt bọn họ nói: “Lúc này tính cái gì anh hùng? Mấy người một là Thái tử của Đỉnh Nguyệt quốc, trên vai trọng trách nặng ngàn cân; một người là trưởng tử của Ngu gia, còn chưa làm tròn nghĩa vụ quang tông diệu tổ, so với ta quan trọng hơn nhiều lắm. Huống chi nếu như ta vào trong vẫn còn có cơ hội đi ra ngoài, mấy người mà vào nhất định không ra được. Không cần tranh cãi nữa, còn tranh cãi thì đừng đi, Tứ Thần ca đoán chừng cũng không cứu được nữa.”
Thường Hy nói xong liền quay người bỏ chạy ra ngoài, chớp mắt một cái liền biến mất trong gió lốc. Mấy huynh đệ Ngu Thụy Lân sắc mặt đại biến, nhấc chân muốn bước ra ngoài đuổi theo nhưng Tiêu Vân Trác đã một bước lao ra trước bọn họ.
Binh lính đứng ngoài cửa mặc dù kết thành hàng nhưng vẫn không chịu nổi bị gió mạnh quật vào người mà xô đẩy lẫn nhau. Thường Hy đã sớm không nhìn thấy thân ảnh, Tiêu Vân Trác không kịp suy nghĩ gì nhiều mà hướng theo phía thạch lâm chạy đi. Mảnh vụn đá bén nhọn đánh vào trên người đau nhói khiến cho hắn bước từng bước vô cùng khó khăn. Bầu trời âm u như muốn nổi bão, nhìn ai cũng không thấy rõ. Tiêu Vân Trác lớn tiếng gọi tên Thường Hy nhưng không nghe được bất kỳ một tia hồi âm nào, trong lòng càng phát sốt ruột, bước chân vì vậy mà càng gia tăng tôc độ.
Thường Hy thật ra thì cũng không có đi xa, nàng nghe được thanh âm của Tiêu Vân Trác, không nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên bỏ qua an nguy của mình mà đuổi theo nàng, trong lúc nhất thời hốc mắt ê ẩm, bây giờ nàng có không ra khỏi được nơi này cũng không có gì tiếc nuối.
Thường Hy không trả lời, nàng không muốn Tiêu Vân Trác theo mình đi vào. Nàng sẽ không để Tiêu Vân Trác vào được trận đồ này, bởi vì nàng quyết định ở cửa trận sẽ động thủ không để cho Tiêu Vân Trác hay các ca ca của nàng dâng mạng một cách vô ích.
Thường Hy đưa tay lau nước mắt còn vương trên mặt, chuyển thân vòng qua đỗ môn, thương môn, đi đến sinh môn, từ nơi này vào sẽ rất an toàn. Sinh môn vượng ở bốn mùa, hòa với hạ, nghỉ với thu, tù ở đông, chết bởi xuân.
Thường Hy đi vào sinh môn yên lặng tính toán phương hướng, muốn một đường tới được trung tâm mới là thượng sách, nghĩ tới đây là trận định phong. Không rằng bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ đâu bổ nhào tới người nàng.
Thường Hy cả kinh, bão cát che chắn tầm mắt căn bản không trông thấy được người tới là ai cho nên không kịp tránh né. Hai người bị ngã nhào xuống đất, đồng thời chạm phải một tảng đá lớn sau lưng. Thường Hy bị đau, không nhịn được mà hô lên một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...