Nếu như đã để Tam hoàng tử đi làm thì Thường Hy cũng chưa vội nhắc đến chuyện này với Tiêu Vân Trác, chờ sau khi tra được rõ ràng chân tướng mới nói thì tốt hơn, tránh cho nàng uổng làm tiểu nhân.
Vậy mà tin tức Thường Hy nhận được cũng không phải là tin tốt. Mười năm trước cục lưu trữ trong cung đã xảy ra một cuộc hỏa hoạn, tất cả giấy tờ đều bị thiêu hủy, trong đó có cả lai lịch của Vân Thanh. Nói cách khác ngoại trừ việc biết Vân Thanh hơn mười năm trước được phân về Đông cung ra thì chuyện gì cũng không biết.
Tam hoàng tử còn cố ý hỏi Hoàng quý phi xem có biết chuyện tình của Vân Thanh không, Hoàng quý phi lại bảo trước kia chưa từng chú ý đến nhân vật Vân Thanh này, điều này cho thấy trước kia Vân Thanh không hề có tiếng tăm gì, ngay cả Hoàng quý phi cũng không biết đến nàng.
Nhưng là nàng làm thế nào để ngồi lên chức quản sự cô cô của Đông cung đây? Thường Hy thật là trăm mối không có cách giải. Nếu là trước kia, Vân Thanh không có đi cấu kết cùng người ngoài thì Thường Hy cũng sẽ không động đến nàng ta, nhưng bây giờ…
Nhưng bây giờ Vân Thanh cư nhiên lui tới chỗ Sở Tu nghi, đây là chuyện không hề bình thường chút nào, Thường Hy không thể không cẩn thận.
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đã ngẩn người hơn một canh giờ rồi, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thường Hy bị tiếng ho khan của Tiêu Vân Trác kéo trở về thần trí, nghĩ rồi nói ra: “Thái tử gia, đối với Vân Thanh anh có hiểu biết gì không?”
Tiêu Vân Trác khẽ nhíu mày, không hiểu hỏi: “Thế nào lại hỏi cái này?”
Thường Hy nhẹ nhàng cười một tiếng, che giấu nói: “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi. Rốt cục là anh có biết hay không?”
Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc Thường Hy, tựa hồ có chút hiểu, cân nhắc nói: “Thời điểm ta vào Đông cung Vân Thanh đã là quản sự cô cô ở đó rồi. Mấy năm nay làm việc đều là chăm chỉ cẩn thận, đem Đông cung trông coi đâu ra đấy.”
Lòng Thường Hy hơi trầm xuống, xem ra Tiêu Vân Trác vẫn còn rất tin tưởng Vân Thanh, đây thật là phiền toái. Nếu Vân Thanh thật sự là người hai mặt thì nguy cơ này cũng không nhỏ đâu.
Trong lòng Thường Hy có chút phiền não, nhưng là chuyện chưa có kết luận rõ ràng liền không muốn nói ra làm cho Tiêu Vân Trác phân tâm, sợ hắn sinh nghi, vì vậy cố ý nói sang chuyện khác: “Cũng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi tòa núi hoang còn chưa điều tra ra được gì, thật sự là có mạch ngọc hay không?”
Tiêu Vân Trác nghe vậy thì cười nhạt, cố ý thử dò xét hỏi: “Sao lại hỏi cái này? Sợ ta không cấp đủ đồ cưới cho nàng hay sao?”
Nghe Tiêu Vân Trác nói vậy, Thường Hy liền đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Vân Trác một phen: “Tôi mới không thèm sợ, trong phòng này tùy tiện một món đồ cũng là bảo vật, đến lúc đó tôi cầm theo mười mấy hai mươi món cũng đủ hồi vốn rồi!”
Tiêu Vân Trác nghe vậy thì không nhịn nổi, trên mặt lộ ra một nụ cười thật to nói: “Nàng nghĩ thật hay lắm, trong phòng này của ta một cái bình cũng trị giá mấy ngàn lượng.”
“Tất nhiên, buôn bán lỗ vốn tôi chưa bao giờ làm, nếu không đêm đó tôi cũng sẽ không đánh cuộc cùng Hoàng thượng. Tôi vốn cá rằng Hoàng thượng sẽ đem ngọc mạch này cho anh, kết quả tôi thắng.” Thường Hy đắc ý nói, mặc dù nàng chưa từng buôn bán nhưng là đầu óc vốn rất nhanh nhạy, biết có bỏ mới có được.
Nói đến chỗ này thần sắc Tiêu Vân Trác trở trịnh trọng, nhìn Thường Hy hỏi: “Nàng cam lòng đem mạch ngọc này tặng không cho ta, tại sao?”
Lần hỏi ngược lại này làm Thường Hy sửng sốt. Đúng vậy a, tại sao chứ? Nàng biết là mình thích Tiêu Vân Trác, so với thích còn nhiều hơn một chút, nhưng là Thường Hy vẫn được chăng hay chớ không chịu đi đối mặt với phần tình cảm này, bởi vì nàng không muốn gánh trên lưng quá nhiều, có lúc đứng xa xa chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc khổ sở.
Khổ sở so với thương tâm tuyệt vọng thì tốt hớn rất nhiều, cho nên Thường Hy có chút e sợ không dám bước tới. Vì vậy khi nghe được Tiêu Vân Trác hỏi, nàng cố ý nói: “Tôi không phải là kẻ ngốc, đạo lý hoài bích kỳ tội (người mang ngọc có tội) vẫn là hiểu rõ đấy. Tôi không muốn vì một tòa ngọc mạch mà hủy diệt cả Ngu gia, đem mạch ngọc này dâng cho Hoàng thượng còn khiến ngài có suy nghĩ tốt về Ngu gia, biết chúng ta không phải là gian thương hám lợi, biết Ngu Thường Hy không phải là người tham tài mà liều mạng. Tôi cũng biết rõ Hoàng thượng là một minh quân, tuyệt đối sẽ không để cho Ngu gia chịu thua thiệt. Sang năm ca ca của tôi sẽ tham gia thi hội rồi, tôi dám khẳng định chỉ cần ca ca tôi đề tên bảng vàng thì con đường bước vào sĩ đồ của Ngu gia không còn xa nữa, cần gì phải so đo tòa mạch ngọc đòi mạng này.”
Tiêu Vân Trác nghe đến đó thì trong lòng có chút thất vọng, cảm giác buồn bực không nói rõ, giống như trái tim bị đè ép một khối đá lớn, nhìn Thường Hy chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Thường Hy cảm thấy nhịp tim đập có chút mau, theo bản năng lui về phía sau một bước, thấp giọng mà nói ra: “Dĩ nhiên… Chỉ có vậy thôi, còn có thể làm sao?” Suy nghĩ thêm lại tăng thêm một câu: “Trong lòng tôi tiền trình của Ngu gia là quan trọng nhất!”
Tiêu Vân Trác nắm thật chặt hai tay, hắn thật ra rất muốn hỏi Thường Hy, ở trong lòng nàng có vị trí của hắn không? Nhưng là hắn lại sợ tiểu nha đầu quật cường này một mực cứng đầu nói ở trong lòng nàng hắn cái gì cũng không phải, đến lúc đó mặt mũi của hắn để vào đâu?
Hắn cũng không tin tiểu hồ ly Ngu Thường Hy này thật sẽ nghĩ như vậy. Nếu thực như lời nàng nói, nàng cần gì phải quanh đi quẩn lại khiến mạch ngọc này rơi vào tay hắn? Mới đầu hắn cũng cho rằng những lời nàng vừa nói là thật, thế nhưng tiểu nha đầu này cuối cùng lại nói trong lòng nàng tiền trình của Ngu gia là quan trọng nhất, vô duyên vô cớ lại cường điệu một câu như vậy, thật là giấu đầu lòi đuôi.
Tiêu Vân Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, sải bước đi tới trước mặt của Thường Hy, cúi đầu hỏi: “Vậy nàng muốn tìm một vị hôn phu như thế nào? Nói ra nghe một chút, không chừng bản Thái tử có thể giúp một tay, cho nàng đồ cưới hậu hĩnh là vẫn có thể!”
Tiểu nha đầu, tốt nhất nàng nên nói thật, nếu như dám nói nàng thích mẫu người như Chuyên Tôn Nhạc Đan, nàng chết chắc!
Thường Hy sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau một bước, không nghĩ tới vừa lui lại chạm phải vách tường, cảm nhận được một mảnh lạnh như băng cách y phục truyền tới, để cho lòng nàng đang nhảy bang bang lại càng thêm bất định.
Đáng chết Tiêu Vân Trác, hỏi cái này bảo nàng làm sao trả lời? Chẳng lẽ để cho nàng đối với hắn nói, tôi thích chính là anh? Anh đi chết đi, đánh chết nàng cũng không nói, sau này còn muốn gặp người khác nữa không hả? Nhưng là khi nhìn đến hai trong mắt phiếm u quang của Tiêu Vân Trác, trong lòng nàng thậm chí có chút sợ hãi, muốn nói láo một phen mà không thể nào ra khỏi miệng. Lần này thật chết chắc rồi, nên nói thế nào a? Lão thiên gia, ngài mau đánh chết tên khốn kiếp này đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...