Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Thường Hy đang trong lúc cao hứng nên nhất thời không nhận ra thanh âm của Tiêu Vân Trác, cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Đi Minh Khải quốc a! Nhạc Đan nói nơi đó có vô cùng nhiều hoa sen, nghĩ đến cảnh tượng trời xanh ngắt, lá sen xanh ngắt ta liền thật muốn đi!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nâng lên nụ cười vô hại, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử điện hạ cũng tới. Không nghĩ tới Thường Hy lại yêu thích nước như vậy. Ở Minh Khải quốc nhiều nhất là sông nước, đợi đến khi Thường Hy xuất cung cũng là thời điểm ta trở về, hai người cùng nhau làm bạn đường rất tốt!”

Hai người làm bạn? Nói thật là mập mờ! Tiêu Vân Trác lạnh lùng nói: “Minh vương điện hạ thật là hăng hái, chỉ sợ đến lúc đó Ngu Thượng nghi chưa chắc đã đi được!”

Thời điểm Thường Hy nghe được Chuyên Tôn Nhạc Đan nói đến Thái tử điện hạ liền xoay người lại, vừa nhìn thấy Tiêu Vân Trác thì treo lên bộ mặt tươi cười đi tới, một khi muốn cầu cạnh thì phải hạ mình cho nên nàng đưa tay kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, mang theo âm điệu ngọt như mật nói: “Thái tử gia, đến lúc đó nếu như anh có thời gian thì hãy đi cùng tôi a, chèo thuyền du ngoạn, uống rượu ngắm hoa rơi, cười nhìn xuân sắc muộn, tiêu dao ở trên đời, chẳng phải là vô cùng sung sướng?”

Trong nháy mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan có một chút mất hồn, không nghĩ tới Thường Hy lại cư nhiên nói ra những lời thân mật cùng Tiêu Vân Trác như vậy. Tiêu Vân Trác cũng là ngoài ý muốn, nhìn nét mặt cực độ hưng phấn của nàng cũng không nỡ cự tuyệt, theo bản năng nói: “Được!”


Lời vừa ra khỏi miệng cũng có chút sửng sốt. Thường Hy tựa hồ còn chưa phát hiện ra dị thường của Tiêu Vân Trác, nhẹ nhàng lay động ống tay áo của hắn, nói: “Tôi nhớ kỹ rồi nha, không cho anh về sau lại chối, Minh vương điện hạ là người làm chứng đấy!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ một tiếng trong lòng, xem ra địa vị của Tiêu Vân Trác trong lòng Thường Hy là chắc chắn vô cùng, hiện tại Thường Hy đối với hắn chẳng qua là thương hại mà thôi. Đối với Tiêu Vân Trác, ngay cả Thường Hy cũng chưa phát hiện ra tình cảm đó, nhưng là Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn ra được, hai người đã không còn là quan hệ bình thường giữa nô tỳ và chủ tử nữa.

Thử hỏi Tiêu Vân Trác đã từng để một nữ nhân đến gần hắn như vậy bao giờ chưa? Làm sao lại không thèm để ý chút nào để cho nàng nắm ống tay áo của hắn? Lại càng không thấy Tiêu Vân Trác kiên nhẫn đối với một ai như vậy! Chuyên Tôn Nhạc Đan ở Đỉnh Nguyệt quốc này đã mười năm rồi! Mười năm, có rất nhiều chuyện hắn biết quá rõ ràng!

“Dạ, tiểu vương sẽ vì Thường Hy làm chứng, Thái tử điện hạ sẽ không nuốt lời chứ?” Chuyên Tôn Nhạc Đan làm như cố ý vô tình mà trực tiếp gọi tên Thường Hy, trong lời nói thật là vô cùng thân mật!

Tiêu Vân Trác ngước mắt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại quét qua gương mặt vẫn còn hưng phấn của Thường Hy, trong lúc bất chợt có chút hiểu, Ngu Thường Hy nữ nhân ngu ngốc này vẫn còn chưa biết Chuyên Tôn Nhạc Đan là có ý với nàng. Mà Chuyên Tôn Nhạc Đan này lại cố ý gọi thân mật tên của nàng trước mặt hắn, chắc hẳn là đang muốn xác định thái độ của hắn đối với Thường Hy!

Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Trác khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày, trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Quân vô hí ngôn, đến lúc đó còn nhờ Minh vương điện hạ làm người dẫn đường cho chúng ta, thế nào?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan thầm thở dài trong lòng một tiếng, Tiêu Vân Trác thật đúng là một nhân vật không tầm thường, trong chớp mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn, còn phản lại một quân. Nếu có thể cùng hắn hợp tác thì cơ hội soán vị của hắn càng thêm chắc chắn, chẳng qua là Thường Hy… Nghĩ tới đây lại thở dài thêm một lần, anh hùng khí đoản nữ nhi tình trường! (đại ý là một khi vướng bận vào tình yêu nam nữ thì ý chí phấn đấu của người đàn ông cũng tiêu tan).

“Đương nhiên, tiểu vương nguyện ý, dù sao Minh Khải quốc cũng vô cùng hiếu khách!” Giờ phút này Chuyên Tôn Nhạc Đan ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt một chút thì khí thế cả người cũng không hề thua kém Tiêu Vân Trác.


Thường Hy kinh ngạc nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, cảm thấy lúc này đây hắn vô cùng xa lạ. Ở trước mặt nàng, Chuyên Tôn Nhạc Đan luôn là một dạng làm cho người ta cảm thấy ưu thương, nhưng là đối diện với người khác, hắn luôn là sống lưng thẳng tắp, chí khí cao ngạo, cái này nàng cũng có chút hiểu!

Chuyên Tôn Nhạc Đan mặc dù là con tin nhưng vẫn là Hoàng tử của Minh Khải quốc, hắn đại diện cho Minh Khải quốc, không thể để cho người khác coi thường hắn. Cho nên trong mọi hoàn cảnh, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình. Chuyên Tôn Nhạc Đan này càng làm cho Thường Hy cảm thấy thương tiếc rồi!

Nhưng là khi nghe đến Tiêu Vân Trác đáp ứng sẽ cùng nàng đi Minh Khải quốc, phần tâm tình này chậm rãi tan biến, nháy đôi mắt to sáng ngời nói: “Tôi nhưng nhớ lúc này anh đã đồng ý với tôi đấy. Chờ thời điểm xuất cung chúng ta nhất định phải đi, đến lúc đó không cho phép anh kiếm cớ không đi!”

Tiêu Vân Trác nghe được lời nói bá đạo như vậy của Thường Hy thế nhưng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đây mới là Ngu Thường Hy mà hắn quen thuộc, gật gật đầu nói: “Sắc trời không còn sớm, nên trở về rồi!” Nói tới chỗ này lại quay đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan: “Minh vương điện hạ, bản Thái tử cáo từ trước. Ngày khác nếu có thời gian xin mời đến Đông cung, chúng ta nói chuyện tiếp!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cười nhẹ một tiếng, nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh, ngày khác nhất định tới thăm!”

Thường Hy cũng không nói gì nhiều, dù sao giữa Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan, lớn thì là việc hai nước giao bang, nhỏ thì là chuyện giữa các vương tử, một nô tỳ nho nhỏ như nàng không thể chen miệng vào. Nếu là tán gẫu lẫn nhau nàng còn có thể nói đôi câu, nhưng mà tình huống hiện tại là cái gì thế này?


Tiêu Vân Trác cảm thấy rất chói tai. Trong lòng hắn đã cảm thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đáp ứng sảng khoái như vậy nhất định là vì Thường Hy, vì vậy lại có điểm hối hận mình nhanh miệng, đang tự nhiên lại mời hắn làm cái gì, nếu như tùy tiện gặp mặt ở chỗ khác còn được. Nghĩ tới đây trong lòng buồn bực mấy phần nhưng là vẫn lễ độ cáo từ.

Thường Hy cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan chào tạm biệt xong liền theo sau người Tiêu Vân Trác đi về. Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng ở chỗ đó, cứ như vậy nhìn thân ảnh bọn họ từ từ biến mất ở khúc quanh. Hắn thấy rõ ràng bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Thường Hy thỉnh thoảng quay đầu, nụ cười sáng rỡ của nàng dưới ánh trăng mông lung kia dường như đã khắc sâu vào đáy lòng hắn!

Dịch Dương từ trong bóng tối đi ra, nhìn con ngươi tĩnh mịch của của Chuyên Tôn Nhạc Đan, nói: “Thiếu chủ, chúng ta trở về đi. Trời lạnh, cẩn thận thân thể của ngài!”

“Dịch Dương, ta hình như đã thích nàng…” Chuyên Tôn Nhạc Đan như có chút mất mát nói, khuôn mặt lộ ra chút dịu dàng, lại không giấu nổi bi thương nhàn nhạt…

Toàn thân Dịch Dương cứng đờ, khẽ cắn răng nói: “Thiếu chủ, ngài vẫn nên chặt đứt ý niệm này, đối với nàng hay đối với ngài đều tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui