Một phen này của Phùng Thư Nhã khiến Mị phi tức giận đến trắng mặt. Thần sắc Minh tông không rõ, nhìn Phùng Thư Nhã một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Lời ngươi nói là thật?”
“Tần thiếp dám lấy đầu mình ra đảm bảo!” Phùng Thư Nhã chém đinh chặt sắt nói.
Mị phi không đợi Minh tông hỏi đến mình liền tự động đứng dậy quỳ xuống nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là có nỗi khổ tâm. Yến hội trung thu vốn là chuyện gấp, Hoàng quý phi tỷ tỷ lại đem chuyện phân chia phần lệ các cung giao cho thần thiếp, trong lúc nhất thời thần thiếp khó tránh khỏi có chút sai sót. Lần trước thời điểm Phùng Lương đễ đến hỏi, nội đình phủ quả thực chưa có làm xong, sau lại có nhiều chuyện xảy ra khiến thần thiếp nhất thời quên mất, kính xin Hoàng thượng thứ tội!”
Khóe miệng Thường Hy nâng lên một tia mỉm cười châm chọc, cái cớ như vậy cũng có thể nói ra. Nếu vội thì tất cả mọi người đều vội, cũng không thấy người khác vì bận rộn mà quên mất chuyện tình quan trọng như vậy. Chỉ tiếc Hoàng quý phi cũng điên rồi, biết Mị phi có cừu oán với nàng mà lại cư nhiên phân cho bà ta nhiệm vụ như vậy, đây rõ ràng là kế sách một mũi tên hạ hai con chim, không may là chỉ bắn trúng Mị phi, nàng lại may mắn đào thoát!
Phùng Thư Nhã vừa nghe thấy thì giận đến không nhẹ, trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng đã đắc tội với Mị phi, cho dù có thêm một chút nữa cũng không ảnh hưởng gì, cho nên khẽ cắn răng ủy khuất nói: “Đúng vậy a, Mị phi nương nương quả thật là vô cùng bận rộn. Ngày đó tần thiếp đi cầu kiến ngài đứng chờ ở bên ngoài ước chừng phải ba canh giờ, sau mới biết được chưởng quản ti y cục (nơi làm quần áo) tự mình đến chỗ Mị phi nương nương đo đạc kích cỡ, không trách được y phục của Mị phi nương nương hôm nay lại cực kỳ tinh xảo như vậy, quả là không phí một phen công phu!”
Mị phi thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức, đang muốn giải thích, Minh tông lại mở miệng nói: “Mị phi, trẫm luôn luôn yêu thương sủng ái nàng, nhưng trẫm cũng đã nói quy củ của hậu cung vẫn phải giữ. Lúc trẫm còn sống nàng còn dám khinh thị người của Đông cung như vậy, nếu là những ngày khác…” Nói tới chỗ này Minh tông dừng lại, sắc mặt của mọi ngườitrong đại điện cũng đã thay đổi, đều hiểu ý tứ nửa câu sau, Minh tông lại tiếp tục: “Vậy thì sẽ ra sao?”
“Thần thiếp biết tội rồi, thần thiếp biết tội rồi!” Mị phi thật sự có chút luống cuống, không nghĩ tới lần này Minh tông cư nhiên lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Thời điểm trước kia bà trong tối hay ngoài sáng khidễ người của Đông cung, chỉ cần không đến tai hắn thì Hoàng đế biết cũng làm bộ coi như không biết, dần dần lá gan của bà liền lớn. Ai biết lần này Phùng Thư Nhã lại dám làm như vậy, thật là thất sách!
Tiêu Vân Bác cùng La Thúy Yên lúc này cũng đến sau lưng Mị phi mà quỳ xuống, vội vàng cầu cạnh: “Phụ hoàng, mẫu phi cũng không phải cố ý, thời điểm đó quả thực là rất bận rộn. Kính xin phụ hoàng nhìn mẫu phi ngày thường quản lý hậu cung cẩn thận mà tha cho mẫu phi lần này!”
La Thúy Yên cũng khấu đầu nói: “Phụ hoàng khai ân, phụ hoàng khai ân, mẫu phi thật là vô tâm sơ suất, xin phụ hoàng minh giám!”
Quả nhiên là mẹ con tình thâm, chỉ tiếc thời điểm bọn họ muốn ám hại Tiêu Vân Trác tại sao lại không nghĩ tới lương tâm của mình? Thường Hy cực kỳ khinh thường trong lòng, liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác một cái, lại thấy thần sắc Hoàng thượng có chút do dự, nếu tiết mục tiếp theo còn không ra sân thì chuyện hôm nay chỉ sợ là sấm lớn mà mưa nhỏ rồi!
Chuyên Tôn Nhạc Đan từ đầu đến cuối tựa hồ không có chút hứng thú nào đối với chuyện này, chỉ là một người cô đơn buồn bực ngồi uống rượu, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng cho thấy sự hiện diện của hắn. Nhưng là ánh mắt của hắn không có một khắc rời khỏi Thường Hy, chonên thời điểm khi Thường Hy nhìn về phía Tiêu Vân Trác, mí mắt của hắn tự nhiên giật một cái, trong lúc bất chợt ý thức được yến hội tối nay thực ra là võ đài của hai bọn họ, đám người còn lại chỉ là phụ gia, không tự chủ được mà phối hợp diễn trò cùng với hai bọn họ thôi!
Chuyên Tôn Nhạc Đan cúi đầu nhàn nhạt hớp một ngụm rượu. Tiêu Vân Trác càng mạnh thì càng tốt, giá trị của Thường Hy lại càng lớn, tỷ lệ thành công của hắn lại càng cao. Đã nhiều năm như vậy, hắn không còn là một tiểu nam hài dễ dàng bị bắt nạt nữa rồi, thứ thuộc về hắn, hắn sẽ nhất định đòi lại bằng hết!
Chuyện của Chuyên Tôn Nhạc Đan đương nhiên sẽ không có người hiểu được. Giờ phút này Thường Hy cũng không để ý đến hắn, tất cả tinh thần đều tập trung trên người Mị phi, mắt thấy Hoàng đế đã bắt đầu có ý tứ buông tha, nếu như không thêm chút sức thì tất cả những gì tối nay nàng làm đều là công cốc.
Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy nóng nảy, thấp giọng nói: “Đừng gấp gáp, sẽ hỏng việc, theo canh giờ thì chuyện cũng đã nên đến!”
Thường Hy nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cắn răng nói: “Đánh rắn không chết sẽ bị cắn ngược trở lại, chúng ta không phải là muốn đẩy Mị vào chỗ chết, chỉ là muốn tự vệ mà thôi. Tôi nhìn bà ta đã sớm không thoải mái, nữ nhân này lòng dạ rắn rết!”
Tiêu Vân Trác nhìn tình hình trong đại điện, sắc mặt hiện đầy âm ai, đột nhiên mở miệng nói: “Nàng nói tối nay sẽ là kết cục dạng gì?”
Thường Hy sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một tia cười khổ, thành thực nói: “Phân chia hai phần năm-năm đi, chúng ta dùng hết toàn lực đánh ra chỉ sợ cũng chỉ khiến cho bà ta gần chết!”
Những lời này của Thường Hy cũng không phải là không có căn cứ. Thế lực của Mị phi ở trong cung thâm căn cố đế, nhà mẹ cũng lớn, ngay cả việc Sở Tự Nguyên chiếm đất, chỉ cần Anh quốc công đánh chết cũng không chịu nhận thì Hoàng thượng cũng không thể trị tội. Anh quốc công không ngã thì Mị phi cũng sẽ không đảo, chỉ cần như vậy nhất định sẽ có một ngày Mị phi ngóc đầu trở lại, đây là chuyện mà cả hai người đều hiểu được, chẳng qua là không muốn nói ra thôi. Có một số việc trong nội tâm minh bạch rõ ràng là được rồi, chết cũng không được nói ra miệng.
Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau, Thường Hy thản nhiên cười. Tiêu Vân Trác ở trước mặt mọi người luôn là thần thái lạnh như băng, nhưng là giờ phút này sâu trong ánh mắt cũng lóe lên một nụ cười dịu dàng.
Bởi vì Ngũ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử phi cầu cạnh, thần sắc Minh tông mới hòa hoãn một chút, đang muốn nói chuyện, Vạn Thịnh lại vội vội vàng vàng tiến vào, ở bên tai Minh tông thấp giọng nói mấy lời, chỉ thấy sắc mặt của Minh tông đại biến. Mọi người ngoại trừ Tiêu Vân Trác và Thường Hy ra đều không rõ chân tướng, không hiểu là có chuyện gì xảy ra?
Chuyên Tôn Nhạc Đan âm thầm thở dài, nắm bắt thời cơ thật là tốt!
Tiêu Vân Triệt có chút hồ nghi quét qua mặt của Tiêu Vân Trác, nhưng là rất nhanh lại cúi đầu xuống. Tiêu Vân Dật không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có Tiêu Vân Thanh và Lệ Bình là có thần thái nhẹ nhõm, thỉnh thoảng thấp giọng nói mấy lời, ấm áp dung hòa.
Minh tông quét ánh mắt qua Mị phi, lại nhìn Tiêu Vân Bác một cái, lúc này mới thản nhiên nói: “Dẫn người tới, tối nay trẫm muốn ngự thẩm!”
Vạn Thịnh không dám trì hoãn, vội vàng ứng thanh nói: “Nô tài tuân mệnh!”
Chỉ cần không phải là kẻ ngu khi nghe được câu này liền hiểu tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì trọng đại, mà lại có liên quan đến nhà mẹ của Mị phi. Vì vậy mọi người ngược lại càng cảm thấy thú vị, chỉ là không nghĩ tới chuyện này cư nhiên lại có quan hệ cùng Ngu gia, vì vậy số người nhìn về phía Thường Hy cũng không phải là ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...