Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác nằm ở trên giường, sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng bỗng dưng có cỗ lửa giận cứ thế mà trào ra, quay đầu nhìn Ngũ Hải, cắn răng nghiến lợi nói: “Chu tổng quản, người nào đã hạ thủ?”
Ngũ Hải bây giờ đã trấn định lại rồi, ban đầu còn có chút hoảng loạn trong lòng nhưng sau khi nhìn thấy Thường Hy liền từ từ bình phục lại. Nghe được câu hỏi của Thường Hy, lắc đầu nói: “Tiểu cung nữ dâng trà độc đã cắn lưỡi tự vẫn, đầu mối bị cắt đứt rồi!”
Giờ phút này ngay cả hơi sức để mà tức giận Thường Hy cũng không có, bởi vì nàng sớm đã nghĩ đến kẻ địch nếu đã dám động thủ thì sao có thể lưu lại người sống. Thế nhưng những người này ban mày ban mặt dám hạ độc Tiêu Vân Trác, đây cũng quá là lớn mật, ác độc rồi!
Thật may Tiêu Vân Trác chẳng qua mới chỉ huống một hớp nhỏ, thật may là hắn đã sớm phát giác có gì không đúng, thật may là hắn có thể chống chịu cho đến khi Ngũ Hải phong tỏa tin tức… Nhưng là càng nói, càng nghĩ, Thường Hy lại càng cảm thấy đau lòng. Một người ở dưới tình huống như thế lại có thể an bài đến giọt nước cũng không lọt, có thể thấy được hắn đã thời thời khắc khắc chuẩn bị cho việc bị người ta ám hại. Nghĩ tới đây, hai nắm tay của nàng bất giác cũng co lại thật chặt!
Tiêu Vân Trác vẫn còn hôn mê, thái y nói ít nhất một ngày nữa hắn mới tỉnh lại. Nhưng là một ngày Tiêu Vân Trác chưa tỉnh lại, nàng nên làm cái gì bây giờ? Hoàng thượng lâm bệnh, Thái tử giám quốc, hôm nay ngay cả Thái tử cũng ngã xuống, chỉ sợ đám côn trùng rắn rết kia cũng không còn an phận nữa rồi!
Mặc dù là nói đã phong tỏa tin tức nhưng Thái tử trúng độc là chuyện lớn, muốn lừa gạt chỉ sợ cũng không lừa gạt được. Trung thu chỉ còn ba ngày nữa là đến, nếu là đến đêm rằm thân thể Hoàng thượng còn không có khởi sắc, Thái tử lại bị ngoài ý muốn, thiên hạ này thật là muốn loạn!
Đêm rằm trung thu phải tổ chức yến tiệc cùng bách quan vui vẻ, Tiêu Vân Trác nhất định là phải lộ diện. Hoàng thượng có thể không ra mặt nhưng Thái tử giám quốc trách nhiệm nặng nề nhất định phải xuất hiện.
Trong phút chốc, đầu Thường Hy thoáng qua vô số khả năng, càng nghĩ sắc mặt càng trắng, càng nghĩ thân thể càng phát run, càng nghĩ càng cảm thấy mình quả thật chịu không nổi trách nhiệm nặng nề này. Nàng ngẩng đầu nhìn Ngũ Hải, lúc này Ngũ Hải đã trấn định lại, lộ ra vô cùng kiên định, dù sao cũng là người của tiên Hoàng hậu, cũng đã trải qua không ít phong ba.
Tầm mắt hai người vừa đụng nhất thời cũng có chút hiểu rõ, đồng thời lộ ra một cái mỉm cười. Ngũ Hải nói: “Ngu Thượng nghi là nữ tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp qua, dưới tình huống như thế còn có thể trấn định, xem ra Thái tử gia đã không nhìn lầm ngươi, lão nô cũng cảm thấy xấu hổ.”
“Quan tâm sẽ bị loạn. Tổng quản là do quá quan tâm Thái tử gia rồi!” Thường Hy dùng sức thở ra một hơi, gạt ra phiền muộn trong lòng, đè nén trái tim đang đập loạn, tiếp tục nói: “Tình thế hiện giờ chỉ sợ là không ổn rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng, chuyện Thái tử gia bị trúng độc tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài, nếu không hậu quả này cả ngài và tôi cũng không thể gánh nổi!”
Ngũ Hải dĩ nhiên là hiểu chuyện này có bao nhiêu hệ trọng, thậm chí hơn cả Thường Hy nghĩ nhiều. Hắn chỉ là có chút kinh ngạc Thường Hy có thể nhanh như vậy mà nghĩ tới điều này, đây cũng không phải thứ mà một nữ tử có thể nghĩ đến được, vì vậy đối đãi với Thường Hy ngày càng khác trước, thậm chí còn có ý tứ xem nàng là chủ tử rồi.
Thật ra thì Thường Hy cũng không biết đến tột cùng nàng nên làm thế nào, nhưng là nàng biết đoạn thời gian Tiêu Vân Trác còn chưa tỉnh nhất định sẽ không thể an ổn mà trôi qua.
Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn Ngũ Hải nói: “Tổng quản ở trong cung đã nhiều năm, kiến thức so với Thường Hy là sâu rộng hơn, kính xin tổng quản chỉ thị tiếp theo nên làm như thế nào?”
Có thể không cậy tài khinh người, có thể không kiêu căng không nóng nảy, có thể dưới tình huống như thế không cậy mạnh ra mặt khiến người ta chán ghét, Ngũ Hải thầm than mình lớn như vậy còn không có được bằng Thường Hy, càng tỏ ra hài lòng với nàng, trịnh trọng nói: “Ta biết rõ Ngu Thượng nghi là người có chính kiến, chuyện hôm nay nếu để chúng ta an bài chỉ sợ sẽ không được thỏa đáng, chúng ta chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu. Bên chỗ Thái y ta đã phân phó rồi, chỉ cần Thái tử còn chưa tỉnh thì không cho phép ra khỏi Đông cung nửa bước, Trịnh Thuận tự mình đi giám sát việc sắc thuốc, miễn sinh bất trắc!”
Thường Hy gật gật đầu một cái, gừng càng già càng cay, nàng còn chưa có nghĩ tới thì Ngũ Hải đã chuẩn bị xong, nàng cũng học được không ít thứ rồi!
“Chúng ta vẫn nên sinh hoạt như mọi ngày bình thường, đừng làm cho người khác cảm thấy Đông cung có cái gì không ổn, hư hư thực thực như vậy khiến kẻ địch cũng không dễ dàng hạ thủ với chúng ta!” Thường Hy kiên định nói, trước đây thời điểm nàng dùng thủ đoạn cũng là một dạng như vậy, tổng có thể hù dọa cho kẻ địch sửng sốt, sững sờ. Cái này xác định ai diễn trò cao minh hơn rồi!
Ngũ Hải vui mừng gật gật đầu, thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một lớp so với một lớp lại cao hơn. Chỉ tiếc thân phận Thường Hy thấp kém, nếu như Thái tử gia thật thích nàng mà thu nàng bên người sẽ trở thành trợ lực thật lớn. Người thông minh như vậy thực không thấy nhiều a, quan trọng là tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết tiến biết lùi, thật là rất hiếm thấy!
Thường Hy tự mình uy thuốc cho Tiêu Vân Trác, đem màn kéo xuống, nhìn hô hấp vững vàng của hắn lúc này mới yên lòng lại. Ngũ Hải đã đi ra ngoài bắt đầu an bài, Thường Hy cũng không biết một mình nàng lại có thể đối mặt với nhiều thời điểm gian nan như vậy. Trước đây cho dù có khó khăn hơn nữa nhưng cũng chưa bao giờ hoảng hốt qua, hoặc giả trong tiềm thức biết được luôn có người lặng lẽ đứng sau mình, cảm giác mình còn có đường lui. Nhưng là bây giờ không có, thật sự là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn rồi*!
(*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể)
Thường Hy nhìn khuôn mặt bình tĩnh đang ngủ của Tiêu Vân Trác, nhẹ nhàng thở dài một hơi, yên lặng nói: “Anh yên tâm, cho dù như thế nào thì nhất định chúng ta cũng sẽ vượt qua khoảng thời gian này. Tôi và Chu tổng quản sẽ liều chết bảo vệ, sẽ không để cho bất luận kẻ nào miệt thị tôn nghiêm của anh, chà đạp lên một tấc đất của Đông cung!”
Người trên giường vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì. Thường Hy dịch góc chăn cho hắn, lộ ra ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng nói: “Có người dám hạ độc tự nhiên sẽ biết được tình huống của Đông cung, cũng biết được anh không thể ra mặt. Nếu như không ngăn được, cùng lắm thì liều chết là được, trong lúc đó anh phải nhanh chóng tỉnh lại một chút. Chỉ cần anh tỉnh lại, bất kể thứ gì mất đi cũng có thể lấy lại được!”
Thường Hy vừa nói vừa buông sa trướng nhưng không có nhìn thấy ngón tay Tiêu Vân Trác lộ ngoài chăn đã hơi động đậy. Vừa mới bước ra ngoài, Triêu Hà đã bước đến nói: “Ngu tỷ tỷ, Nhị hoàng tử vừa tới, nói là muốn gặp Thái tử gia, làm thế nào bây giờ?”
Thường Hy cả kinh, thế nào cũng không nghĩ tới người đầu tiên đến là Tiêu Vân Triệt, nhớ đến lời nói của Dương tuyển thị, trong chốc lát tâm cũng thắt chặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...