Thường Hy nhìn Vãn Thu không hiểu hỏi: “Bây giờ? Thái tử gia đã dậy?”
Vãn Thu gật gật đầu nói: “Đúng vậy a! Chu tổng quản nói với muội là Thái tử gia đang tìm tỷ. Tỷ mau tới đi, một hồi nữa Thái tử gia còn phải vào triều đấy!”
Thường Hy bất đắc dĩ gật đầu một cái, vốn là không muốn gặp hắn nhưng hắn lại cư nhiên tới trước tìm nàng, nàng lại không thể từ chối, ai kêu nàng là nô tỳ a, chỉ đành phải mặc xiêm áo thật tốt rồi bước đi.
Vào thư phòng, khiến Thường Hy không ngờ là Liệt Phong cũng ở đây, cười gật đầu đối với hắn một cái, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Vân Trác. Này vừa nhìn đến hắn một cái lại nhớ tới suy nghĩ đêm qua của mình, nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Liệt Phong vừa nhìn thấy Thường Hy, theo bản năng liền đứng thẳng, mắt trực tiếp nhìn chằm chằm mũi chân, tựa như đầu gỗ giống nhau, chỉ trái tim đang đập bùm bùm mới cho biết hắn là đang còn sống.
Tiêu Vân Trác nhìn hai người, một mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn đối phương, một xấu hổ co quắp nhìn chằm chằm mũi chân, thấy thế nào cũng cảm giác rằng có vấn đề. Nhất là Thường Hy, thời điểm nhìn thấy hắn, sắc mặt liền có chút cứng ngắc, chẳng nhẽ tiểu nha đầu này động lòng với Liệt Phong? Càng nghĩ càng thấy có vấn đề, trong chốc lát sắc mặt của Tiêu Vân Trác cũng đen lại, hắn là tuyệt đối không cho phép Thường Hy đi thích nam nhân khác. Xem ra hắn nên đặc biệt để Liệt Phong đi làm mấy chuyện ngoài cung là tốt nhất, về sau cũng không cần tiến cung, hai người này chỉ cần không thấy mặt thì cũng không có cái gì để mà lưỡng tình tương duyệt nữa!
Thường Hy không nhìn thấy sóng nổi mãnh liệt trong mắt Tiêu Vân Trác, chẳng qua là hơi cúi đầu xa lánh nói: “Thái tử gia gọi nô tỳ tới có chuyện gì phân phó?”
Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng xa lánh của Thường Hy, trong lòng hơi đau. Đây là có chuyện gì xảy ra, tối qua rõ ràng còn tốt, thế nào chỉ trong một đêm lại trở nên như vậy rồi hả? Trước mắt hắn không có thời gian cùng Thường Hy khai thông, chờ hắn vượt qua đoạn thời gian này, nhất định sẽ đem nàng nói cho rõ ràng mới có thể an tâm, nhìn Thường Hy nói: “Thứ cô muốn đã lấy được rồi.”
Vừa nói liền đưa cho Thường Hy một trang giấy. Thường Hy kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, hắn cư nhiên liền trong một đêm mà hoàn thành xong chuyện này, tốc độ như vậy thực khiến cho người ta kinh hãi. Đưa tay ra tiếp nhận tờ giấy, Thường Hy liếc mắt một cái, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thản nhiên, lập tức quên ngay chuyện phải cách xa Tiêu Vân Trác một chút, cười nói: “Lần này tốt lắm, vốn tôi còn tưởng chuyện này phải trong mấy ngày mới có thể làm xong, định nhờ Tam hoàng tử phi lôi kéo Dương tuyển thị, không cho nàng ta tiếp xúc với người khác một thời gian. Nhưng là bây giờ không cần nữa, tôi lập tức đến Linh Đinh các, thời gian này cũng đến lúc Dương tuyển thị dùng bữa rồi, vừa vặn!”
Tiêu Vân Trác cả đêm đem chuyện này làm xong chính là sợ có người nhân cơ hội nhanh chân đến trước, không nghĩ tới thậm chí điểm này Thường Hy cũng đã nghĩ tới, thật làm cho hắn cảm thấy an tâm. Bên kia Liệt Phong tựa hồ quên mất chuyện phải xấu hổ, trợn tròn mắt nhìn Thường Hy, không thể tin được lời như vậy có thể xuất phát từ miệng một nữ nhân. Tối hôm qua thời điểm nhận nhiệm vụ này, hắn muốn làm cho nhanh miễn phát sinh biến cố mới dùng một chút thủ đoạn đối với vị thái y kia đem khẩu cung tra ra, không nghĩ tới bên này Thường Hy đã có đối sách.
Lại nói một chiêu này của Thường Hy quả thật vô cùng hữu dụng. Trong số các cô con dâu của Hoàng thượng, thích nhất chính là Thẩm Phi Hà trầm ổn, Lệ Bình thẳng thắn, ngay cả con trai mình có chút sợ vợ cũng không đi truy cứu, thậm chí cũng không thèm chất vấn một câu. Lúc này nếu như Lệ Bình có qua lại với Dương tuyển thị thì mọi người cũng cho rằng Lệ Bình quan tâm đến bệnh tình của Hoàng thượng mà không liên tưởng đến chuyện khác. Ý định kín đáo như vậy lại phát ra từ trong miệng một tiểu cô nương mới có mười mấy tuổi, Liệt Phong làm sao không kinh ngạc, vì vậy trong ánh mắt càng thêm tìm tòi nghiên cứu.
Tiêu Vân Trác thấy ánh mắt nhìn chằm chằm Thường Hy của Liệt Phong có chút không thoải mái, người này thế nào không sợ thẹn? Ngăn chặn phiền não trong lòng, hắn nhìn Thường Hy nói: “Vậy cô mau đi đi, tránh để lâu không tốt.”
Thường Hy gật đầu một cái, nhìn Tiêu Vân Trác trịnh trọng nói: “Tôi cần một cam kết của Thái tử gia đối với đứa bé trong bụng Dương tuyển thị!”
Tiêu Vân Trác đã sớm nghĩ tới Thường Hy sẽ hỏi vấn đề này, cho nên gật gật đầu nói: “Được.”
Thường Hy cười gật đầu một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Tiêu Vân Trác nhìn Liệt Phong nói: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi hãy ở bên người Ngu Thụy Lân. Gần đây Ngu Thụy Lân có hành động liên tiếp, chỉ sợ sẽ gây chú ý của Sở gia. Sở Tự Nguyên chuyện gì cũng dám làm, ngươi phải đảm bảo an toàn cho Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần.”
Liệt Phong vội vàng hai tay ôm quyền nói: “Xin Thái tử gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện gì.” Đừng bảo là Thái tử gia phân phó, vì Thường Hy hắn cũng sẽ đảm bảo cho người nhà nàng an toàn.
***
Thường Hy đem bản cung khai kia cất kỹ trong người xong liền ra khỏi Đông cung, đi qua kiền môn, một đường xuyên qua Lân Chỉ cung. Lân Chỉ cung vẫn sạch sẽ huy hoàng như trước, giống hư Hoàng hậu chưa từng rời khỏi đây. Nghe nói tiên Hoàng hậu rất thích sạch sẽ, nơi bà ở phải giống như không nhiễm bụi trần. Từ xa xa đi tới, trước cửa Lân Chỉ cung ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có, cung nhân hàng ngày quét dọn vô cùng sạch sẽ. Thường Hy nhìn vậy thì thở dài một tiếng, khi còn sống không đối xử tốt, đến khi chết đi những thứ này còn ý nghĩa gì? Nhưng là dầu gì cũng được coi là một phần kính trọng của Hoàng thượng đối với tiên Hoàng hậu, hai người có tình cảm sâu đậm như vậy, Hoàng thượng coi như không thích Thái tử nhưng khi nhìn đến phần tình cảm này cũng không dễ dàng phế bỏ, vì vậy tình thế trong triều là cực kỳ phức tạp.
Thường Hy đi qua Lân Chỉ cung, tiếp nữa là Cảnh Tuyên điện, theo hồ Thiên Hà một đường đi về phía nam. Linh Đinh các ở vị trí phía nam, cũng không phải là một địa thế tốt, hơi có vẻ hoang vu. Di Hòa cung, Loan Minh cung, Lưu Hoa cung còn có Xuyết Hà cung so với nơi này quả thực là một trời một vực. Như vậy có thể thấy được ngay cả khi Hoàng thượng sủng ái Dương tuyển thị cũng không có bị váng đầu, không lập tức ban cho nàng quá nhiều khiến người ta sinh ra vọng niệm.
Thường Hy đi tới lặng lẽ, tránh không để cho người khác biết hành tung, miễn sinh bất trắc.
Thời điểm Thường Hy tới cũng vừa vặn Dương tuyển thị trở về Linh Đinh các, vừa nghe Thường Hy đến thế nhưng tự mình ra đón. Điều này làm cho Thường Hy sợ hết hồn, này có điểm không ổn thỏa, một chủ tử một cung tỳ, thế nào lại thành ngược lại vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...