Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, không vui hỏi: “Tại sao?”
Thường Hy hít sâu một hơi, cố đè nén khuynh hướng bạo lực trong lòng xuống, đơn giản treo lên một nụ cười nhạt nói: “Hồi bẩm Thái tử gia, nếu ngài thực sự hưng sư động chúng, chẳng phải rất rõ ràng nói cho người khác biết bọn họ động tay động chân bị chúng ta phát hiện? Này há lại khiến ta rơi vào bị động? Nô tỳ biết Thái tử gia có lòng nghĩ cho nô tỳ, như vậy là đủ rồi, chuyện này giao cho nô tỳ tự mình đi làm, Thái tử gia chỉ cần phân cho nô tỳ hai người bơi lặn giỏi là được!”
Thần sắc Tiêu Vân Trác dần dần thả lỏng, không còn bén nhọn như vừa rồi nữa, từ từ nói: “Phụ hoàng đem chuyện này giao cho cô cùng Tam hoàng tử phi, buổi tối ngày mai là tổ chức thất tịch yến rồi, về lý mà nói thì ta và Tam ca cũng phải theo ra đó nhìn một chút mới phải. Cô không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta hạ triều rồi cùng đi!”
Thường Hy biết Tiêu Vân Trác đã quyết cho nên cũng không phản bác nữa, chỉ đành phải cúi đầu lên tiếng: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Thần sắc Thường Hy nghiêm chỉnh lại, chậm rãi nói: “Nếu không có phân phó gì khác vậy nô tỳ xin phép cáo lui, Thái tử gia cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút!”
Thường Hy xoay người muốn đi. Kể từ sau khi nghe được tin tức Mạnh Điệp Vũ vào cung nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng lại thấy mình lấy thân phận gì mà không thoải mái, hơn nữa theo như lời Lệ Bình nói, nàng đối với vị Mạnh tiểu thư này phải cực kỳ coi chừng, nhưng là càng như vậy lại càng tức giận!
“Ngu Thường Hy, đứng lại!” Tiêu Vân Trác đột nhiên đứng lên, đi đến chặn Thường Hy lại.
Thường Hy bị hù dọa giật mình, theo bản năng liền lùi về phía sau hai bước, giữa lông mày mang theo một tầng thẹn quá hóa giận, không tự chủ hỏi: “Thái tử gia còn có chuyện gì?”
Tiêu Vân Trác cảm thấy rất không quen Thường Hy như vậy, nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng hỏi tới: “Trước kia cô ở cùng một chỗ với ta cũng không có xa lạ như vậy!”
“Đó là nô tỳ tuổi trẻ khinh cuồng, không tự biết mình có bao nhiên phân lượng. Đa tạ Thái tử gia đại nhân đại lượng không cùng nô tỳ chấp nhặt nên nô tỳ mới có thể kéo dài hơi tàn đến hôm nay!” Nội tâm Thường Hy khẽ động, trong lòng không khỏi nổi lên một ý nghĩ cổ quái, vì vậy nói chuyện cực kỳ khắc bạc, không phải khắc bạc đối với người khác mà là khắc bạc đối với chính mình. Nàng có một cảm giác kỳ quái, Tiêu Vân Trác nghe được mấy lời này sẽ vô cùng tức giận.
Quả nhiên Tiêu Vân Trác nghe vậy thì bắt lấy tay Thường Hy, cả giận nói: “Cô nói cái gì? Cô có phải hay không nghe được người khác nói cái gì?”
Thường Hy thầm thả lỏng một hơi trong lòng, mặc dù vẫn có chút không hiểu tại sao Tiêu Vân Trác lại tức giận như vậy, nhưng là nếu hắn tức giận mà nàng sau này lại có đường lớn thênh thang để đi, thì nàng cũng không tiếc cung kính, nhẹ nhàng hất tay Tiêu Vân Trác ra, thản nhiên nói: “Thái tử gia lo lắng nhiều rồi, nô tỳ cái gì cũng không nghe qua. Sáng mai Thái tử còn phải vào triều, sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Thường Hy muốn đi ra ngoài, chỉ tiếc Tiêu Vân Trác vẫn như cũ không chịu nhường đường, nói tiếp: “Cô nếu không đem sự tình nói rõ ràng thì đừng mơ tưởng đi ra ngoài. Thường Hy, bản tính của cô không phải vậy, đây không phải là người ta biết, cô tại sao lại đem mình biến thành như vậy? Tại sao lại làm bộ dáng cứng nhắc như vậy? Cô trước kia cũng không phải như thế này!”
Thường Hy sửng sốt trong lòng, này có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn thích nàng ở trước mặt hắn lại giống như nữ nhân chanh chua? Thật ra thì Thường Hy cũng không thích câu thúc như thế này, nhưng mà lý tưởng của nam nhân ở chuyện kinh bang tế thế, tâm tư của nữ nhân lại đều đặt trong hậu viện, vì để mình có thể sống mà xuất cung, nàng đành chỉ có thể tiếp tục diễn trò nói: “Thời điểm trước kia sẽ không có người đặt chân đến Doanh Nguyệt điện, trong thư phòng lại càng không có người không thông báo trước mà đi vào, cho nên nô tỳ ở trước mặt Thái tử gia lộ ra bản tính gì cũng không đáng sợ…”
Nói tới chỗ này Thường Hy nhẹ nhàng dừng lại, thấy Tiêu Vân Trác nhíu mày hiển nhiên không hiểu ý của nàng, mân mân khóe môi, lại nói tiếp: “Mạnh tiểu thư ngày mai sẽ tiến cung, nàng cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, biểu huynh biểu muội, thư phòng này tự nhiên cũng không phải là cấm địa, nói đến là đến. Nếu như nô tỳ một dạng càn rỡ giống như trước kia, ngộ nhỡ bị Mạnh tiểu thư trông thấy…” Nói tới chỗ này Thường Hy không có giải thích rõ mà chỉ thở dài: “Mặc dù nô tỳ có chút nghịch ngợm nhưng quy củ vẫn hiểu rõ. Huống chi nô tỳ cũng nghe Chu tổng quản nói rồi, Mạnh tiểu thư tương lai có thể trở thành chính thê của Thái tử gia, nô tỳ cũng không dám chọc đến Thái tử phi tương lai, nô tỳ còn muốn giữ cái mạng này xuất cung, cho nên, nô tỳ vẫn nên thu liễm vào là tốt nhất!”
Tiêu Vân Trác như có điều suy nghĩ nhìn Thường Hy, không đúng lắm, hắn biết Ngu Thường Hy không phải là dạng trước sợ sói sau sợ hổ, nhưng nàng tại sao lại nói như vậy?
“Cô sợ biểu muội hiểu lầm cho nên mới như vậy hay sao? Hả?” Tiêu Vân Trác đem chữ hả cuối cùng kéo ra thật dài, cho nên có thêm vài tia hài hước. Trong lúc bất chợt hắn có chút minh bạch, chẳng lẽ bé ngốc này là đang ghen sao? Nhưng là nhìn cũng không giống lắm! Nhất thời Tiêu Vân Trác có chút không hiểu được hành động của Thường Hy rồi.
Thường Hy hé miệng cười cười, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Mạnh tiểu thư là Thái tử phi tương lai. Còn Thái tử gia ngài chính là nam tử hán luôn nghiêm túc, không nói cười tùy tiện, đừng bảo chỉ là một cô nương nho nhỏ, ngay cả một đại nam nhân cũng không dám cao giọng nói chuyện trước mặt ngài. Nhưng là nô tỳ lại cứ cùng Thái tử gia quá mức quen biết, quá mức càn rỡ, nào chỉ là người người ghi hận, chính là người ta muốn mạng của nô tỳ cũng không quá đáng. Ai chẳng muốn có được Thái tử gia ưu ái, nào có thể để cho một nô tỳ nho nhỏ làm càn, điểm này nô tỳ vẫn phải tự mình biết rõ!”
Tiêu Vân Trác cẩn thận nhìn thần sắc Thường Hy, trong lúc nhất thời đoán không ra tiểu hồ ly giảo hoạt này muốn làm cái gì. Nhưng là Tiêu Vân Trác hắn lớn lên từ trong thâm cung, nghe người khác thêm mắm dặm muối đủ mọi chuyện tình mà trưởng thành, có một chút hắn có thể khẳng định, Thường Hy đây là đang dùng Mạnh Điệp Vũ thử dò xét hắn. Tiểu nha đầu này đủ giảo hoạt, hắn thiếu chút nữa là rút lui rồi, nhưng nếu như nàng có một chút quan tâm, có phải hay không đại biểu cho hắn ở trong lòng nàng cũng không giống với những người khác?
“Điệp Nhi là người tri thư đạt lễ, làm việc có quy củ, cô như thế ngộ nhỡ bị Điệp Nhi nhìn thấy đúng là có chút không tốt. Ta thấy cô nói rất đúng, về sau cứ như vậy đi!”Tiêu Vân Trác đột nhiên thay đổi giọng điệu, từ hoài nghi lập tức biến thành khẳng định. Thường Hy im lặng, nhanh như vậy liền che chở biểu muội rồi hả? Còn buồn nôn gọi là Điệp Nhi… Trong lòng nàng càng phát nổi giận, tên khốn kiếp đáng chết, tốt nhất ngươi nên cầu cho biểu muội ngươi đừng có chọc ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...