Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng chỉ tản mát ra một chút xíu kinh hỷ! Hừm, chẳng lẽ nàng không được thích lão đầu tử kia một tý nào sao? Được rồi, thật ra thì Hoàng đế cũng không già, cũng chỉ là bốn lăm, bốn sáu tuổi. Chẳng qua là hàng năm đều trầm mê nữ sắc nên thân thể có chút mục ruỗng, cho nên nhìn qua liền thấy có vẻ già yếu.
Thường Hy vẫn là cảm thấy nên đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, suy nghĩ một chút liền nhìn Mị phi, nói: “Nô tỳ cám ơm thâm tình hậu ý của nương nương, chẳng qua là nô tì cũng không muốn vào hậu cung. Nếu như nương nương thật thương tiếc nô tì thì hãy cho nô tì một đường lùi, nô tì vô cùng cảm kích!”
Mị phi nghe vậy đầu lông mày liền nhảy lên, cười nhìn Thường Hy nói: “Ngươi đã không nguyện ý tiến cung thì nhất định muốn ra vào cung điện của các vương tử rồi. Nếu như ngươi trả lời không phải, bổn cung sẽ cảm thấy ngươi quá dối trá, nếu như không vì danh lợi ngươi cần gì phải dấn thân vào chốn thâm cung này? Bổn cung đã cho người điều tra, ngươi xuất thân thương nhân, tuy nói hiện tại cũng nắm một chức điển sử nho nhỏ (quan ghi chép sử sách), nhưng để dung nhập chân chính vào thế gia đại tộc e rằng cũng còn cách quá xa! Phụ thân ngươi trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào hậu cung, chỉ sợ trách nhiệm hưng vinh gia tộc đều rơi cả vào vai ngươi. Bổn cung nghe nói ngươi còn có ba ca ca đúng không?”
Thường Hy vẫn cho rằng Mị phi là dạng người không có đầu óc, chữ “Mị” này khiến cho người ta tưởng tượng đến nhiều thứ, cho nên không thể oán Thương Hy lấy chữ xem người. Nhưng là không thể phủ nhận Mị phi người này thật sự là thông minh ngoài dự đoán của nàng, nói một câu có thể điểm trúng tâm sự của nàng.
Thường Hy cũng không có ý định giấu diếm, có một số việc ngươi càng giấu diếm thì càng không phải là chuyện tốt.
“Nương nương nói không sai, nô tì vào cung quả thực gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, nhưng là nô tì đang trẻ tuổi…” Thường Hy cúi đầu kiên định nói, lời còn chưa dứt nhưng ý tứ kia cũng đủ làm cho Mi phi hiểu.
Mị phi cẩn thận dò xét Thường Hy. Bàn về ngoại hình, trong số những người thuộc nhóm tú nữ không ai có thể vượt qua nàng. Ngu Thường Hy này đúng là thiên sinh lệ chất, đợi hai ba năm nữa phong vận của nàng ta thành thục hơn một chút, chỉ sợ là ngay cả mình cũng không bì kịp nổi nàng, nói không ghen tị cũng chỉ là giả. Không có một nữ nhân nào không ghen tị vớ kẻ khác xinh đẹp hơn mình.
Nhưng là, Ngu Thường Hy mới vừa rồi rất rõ ràng, nàng ta đang trẻ tuổi, Hoàng thượng cũng đã già rồi, nàng nhất định là vì con trai của mình mà mưu tính. Ngu Thường Hy mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng điểm quan trọng nhất là nhà nàng có tiền. Bác nhi nếu muốn lên ngôi Hoàng đế sẽ phải lôi kéo chúng triều thần, đây cũng không phải là một khoản chi nhỏ…
Nghĩ tới đây Mị phi cười, nhìn Thường Hy càng phát ra hòa ái nói: “Ngươi không muốn vào hậu cung cũng được. Hoàng thượng có năm hoàng tử, ngươi nghĩ muốn đi theo vị nào, bổn cung có thể thay ngươi làm mấy chuyện nhỏ này!”
Thường Hy nghe thế trong lòng lại càng thêm cảnh giác. Mị phi này đúng là không phải đèn cạn dầu, tùy tùy tiện tiện hỏi một câu cũng là thăm dò nàng. Ngũ hoàng tử quả thực không tệ, nhưng đi theo Thái tử là có tiền đồ nhất, danh chính ngôn thuận Thái tử chi quốc, ai không nguyện ý đi theo a? Nhưng cố tình Ngũ hoàng tử lại là con ruột của Mị phi, xui xẻo hơn còn là nhỏ nhất, xui xẻo hơn nữa chính là nếu hắn muốn ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn sẽ phải đạp đổ bốn vị ca ca. Đi theo Ngũ hoàng tử cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì!
Nhưng làm thế nào cùng Mị phi nói điều này đây? Thường Hy có chút do dự rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...