Q1 - Chương 6: :Sau một đêm nghỉ ngơi đầy đủ thì sáng hôm sau, tất cả các môn sinh đều lấy lại tinh thần, không còn uể oải như ngày hôm trước, đi thêm một đoạn thì mọi người dừng ở chân núi Càn Khung, ở đây bày biện một gian hàng đơn giản bán nước chè giải khát cho mấy người dân lên rừng, bọn họ dừng chân ở đó nghỉ chân"Đúng là mấy công tử thế gia, đi được một đoạn đã dừng chân, ta thấy các ngươi ở trong phái lười biếng tập luyện, lần này trở về ta bẩm báo với các tông chủ xem xét, rèn luyện lại thể lực" Trấn Anh vắt vẻo trên ghế, nhìn đám môn sinh, lớn giọng quát"Trấn sư huynh à, thật sự bọn ta rất mệt nha, đường lên núi cheo leo hiểm trở, đã vậy còn rất khó đi, huynh thương tình mà che chở cho bọn ta đi a" một trong số đám môn sinh lên tiếng, người này tên Ngọc Vũ, là đệ tử Hồng Hoà Chu thị, nói xong còn không quên nhét vào tay Trấn Anh một trái táo"Ngọc Vũ, mồm mép ngươi không tệ, nhìn đi, Trương Quân cùng Lam nhị công tử, cả ta nữa, đều đi cùng các ngươi đó, còn kêu ca"Ngọc Vũ nhanh chóng đáp lại "Còn không phải mấy người các huynh đều tài giỏi à, mấy ai sánh được?"Trấn Anh ném quả táo về phía Ngọc Vũ "Còn cãi, ta thấy sức ngươi còn nhiều, mau mau, đứng dậy tiếp tục xuất phát, mấy người đằng sau đứng dậy, ta xem có ai dám lười nhác""Trấn sư huynh à, thật sự bọn ta đi hết nổi rồi huynh đại ân đại đức cho chúng ta ngồi thêm lát nữa đi" mấy môn sinh đằng sau biểu tình, tiếp đó là mấy tiếng hô "đúng đó, đúng đó" Trấn Anh tức đỏ mặt quát "Các ngươi còn dám biểu tình, xem ta đây" nói rồi đứng dậy, lao về phía đám môn sinh ra sức đấm, đám môn sinh cười đùa né tránh, náo nhiệt cả gian hàng.
Lam Thanh Bạch nhíu mày, tay đặt sau lưng nhìn đám môn sinh, nói "Ồn ào" sau đó quay mặt bỏ đi.
"Được rồi, còn không mau nghiêm chỉnh, ta thấy các ngươi là không có gia giáo" Trương Quân đen mặt quát, bỗng từ phía Trấn Anh, một quả táo nhỏ bay đến, đáp thẳng vào mặt Trương Quân"Trấn Anh, tên xú tiểu tử nhà ngươi" sau đó, cũng lao vào nô đùa loạn xạ, bọn họ cười rất vui vẻ, Trấn Anh rất biết cách làm không khí náo nhiệtSau khi được Lam Thanh Bạch nhắc nhở, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại việc đánh đấm, chỉnh trang lại y phục.
Sau khi xong xuôi bọn họ tiếp tục uống trà, ăn chút đồ lót dạ, từ xa xa truyền đến những tiếng bước chân cùng tiếng gào khóc, khiến đám người bọn họ chú ýĐám người kia gồm vài tên trai đinh đang cầm gậy gộc đuổi theo một cô gái, cô gái đó khóc lóc thảm thiết chạy đến chỗ bọn họ cầu cứu, núp sau lưng Trấn AnhTrấn Anh lại là một tên biết thương hoa tiếc ngọc, thấy một tiểu cô nương khóc không kiềm được lòng mà dỗ dành vài câu.
Đám trai đinh kia chạy đến,nhìn bọn họ với ánh mắt dè chừng, biết bọn họ thân phận không tầm thường, nhưng một tên không sợ chết lao ra đòi người"Mấy vị này, thỉnh trả người ?" Trấn Anh che chắn trước mặt cô gái, đáp "Nếu ta nói, ta không trả thì sao?" Một tên trai đinh khác lao đến, chỉ thẳng mặt Trấn Anh mà quát "Tên tiểu tử thúi, đừng có không biết tốt xấu, tin ta đánh chết ngươi không? Đánh đến cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi"Trấn Anh cười gằn, đáp "Ồ? Vậy ta xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã" sau đó mấy tên kia lao về phía hắn, hắn ung dung đẩy tiểu cô nương về phía Trương Quân, còn bảo bọn họ lùi ra xa chút, sau đó từ trong tay áo hắn, phóng ra vài kim châm, chuẩn xác bắn vào huyệt đạo của đám trai đinh kia, mấy gã đau đớn ngã xuống"Mấy cây kim này có tẩm qua một chật đọc gọi là Đoản Tử, sau khi bị đâm trúng, các ngươi sẽ có cảm giác tê liệt chân tay, 2 khắc sau nếu không có thuốc giải, các ngươi sẽ chết" Trương Quân cùng mấy môn sinh quay mặt cười trộm, họ biết tỏng là Trấn Anh nói dóc, trên đời này làm gì có loại độc như vậy?"Sao nào, có phải tay chân các ngươi căng cứng, tê liệt đúng không?" Đám trai định kia khó khăn cử động nhưng toàn thân đều đau nhức, xin hắn tha mạng"Công tử, công tử tha mạng, ta có mắt như mù, chọc phải người, mong người tha lỗi cho ta, ta cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi, ở nhà bọn ta còn mẹ già con thơ, mong công tử đại ân đại đức tha mạng" đám trai đinh liều mạng xin tha, Trấn Anh cười trộm, sau đó hắng giọng"Nói, sao đám người các ngươi lại đuổi theo một tiểu cô nương?" Đám trai đinh bèn kểTrên núi Càn Khung có một con yêu tinh tác oai tác quái, tên của nó là Cửu Vĩ Xà, là một con rắn 9 đuôi thành tinh, nơi sinh sống của nó là các hang sâu động lớn, không cố định ở một chỗ, trước đây nó thường quấy phá, giết gà vịt, sau đó giết trâu bò, tệ hại hơn là nó bắt đầu ăn thịt người, để có thể yên ổn làm ăn sinh sống, người dân nơi đây phải lập cho nó một miếu thờ nho nhỏ, ngày ngày cung phụng hương hoả, mỗi năm người dân phải hiến tế cho nó một cô gái trẻ còn trinh tiết, nếu không nó sẽ giết cả làng, mà cô gái núp sau kia Nhĩ Ái, năm nay đến lượt nàng nên bọn họ phụng lệnh tới bắt nàng đi, nhưng nàng lại cứng đầu không chịu, trưởng làng cũng thật hết cách mới gọi bọn họ đến đưa nàng đi, nàng lại chạy loạn đến chỗ này.
Đám Trấn Anh chăm chú nghe, nghe hết mà lấy làm lạ ? "Người giân không thỉnh tiên môn thế gia tới ứng cứu sao?"Đám trai đinh nọ tiếp lời "Có, chúng ta có thỉnh, nhưng tiên môn trấn giữ núi Càn Khung chỉ là một nhánh nhỏ, không đánh lại con yêu quái, nó lại xảo quyệt tinh ranh, hại bọn họ mất rất nhiều tinh lực, lại lẩn trốn khó tìm, bọn họ nói người dân cố gắng chịu đựng, đợi bọn họ khôi phục nhân lực, sẽ đến thu phục giúp chúng ta"Trấn Anh nghe xong cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó dùng nội lực rút kim châm trên người đám trai đinh, như được giải thoát, bọn họ nhanh chóng đứng dậy, cảm tạ hắn"Phiền các vị gọi trưởng làng đến nơi này một chút, bọn ta là đệ tử của các tông môn thế gia, lần này ra ngoài săn đêm rèn luyện, tiện tay giúp đỡ các vị trừ khử mối đe doạ, phòng trừ hậu hoạ cho đời sau" Trấn Anh phất tay nói, nói xong đám trai đinh như vớ được vàng, nhanh chóng quỳ xuống cảm tạ, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về bẩm báo, 1 khắc sau, đám người đó dẫn theo một người đàn ông tứ tuần, ăn mặc không quá sang trọng nhưng trông gọn gàng, đẹp đẽ hơn người dân, tiến đến hành lễ với đám người bọn họ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...