Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe
Phần41
Hắn ôm chầm lấy cô từ phía sau... Hai tay hắn ôm chặt lấy eo cô... Hắn vùi đầu vào mái tóc cô hít một hơi sâu của hương thơm từ mái tóc cô phát ra hắn nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn thật ấm áp chứa đầy tình yêu thương...
Cô cọ quậy trong vòng tay hắn nói
"Nhược Quân bỏ em ra đi... Em đang nấu ăn mà... Đừng có hư nữa mau lại bàn ngồi đi..."
"Không thích... cả ngày hôm nay anh nhớ em lắm đấy... Cho anh ôm em thêm chút nữa đi" giọng hắn nài nỉ cô
"Không được.... Em đang bận mà... " cô kiên quyết
"Thôi được rồi... Tạm tha cho em đấy anh sẽ ngồi ngoan ở đây nhìn ngắm em..." nói xong hắn buông tay ra khỏi eo của cô đi lại bàn ngồi
"Vậy mới ngoan" cô nói
Hắn cười tít mắt... khi thấy cô khen hắn
15 phút sau cô chuẩn bị hoàn tất một bữa ăn thịnh soạn mang ra bàn cho hắn...
"Woa... Thơm quá" mắt hắn sáng lên khi trông thấy đồ ăn cô tự nấu
"Nè....! Anh mau ăn đi..." cô gắp liên tục đồ ăn vào chén cho hắn
Hắn bỏ vào miệng nhai nhai mà không nói gì... cô thấy hắn không hề hấn gì nên cất giọng hỏi hắn
"Sao thế....? Đồ ăn không ngon sao... không phải chứ em đãvhọc kĩ lắm rồi mà..."
"Ngon lắm... Nhưng có điều tất cả món ăn này không thể so với thịt em được" mặt hắn gian xảo nói
"Nè...! Anh lại tính dở trò biến thái với em nữa hả... Hôm nay không được trong người em không được khỏe..." cô cười nói
"À... Hàm Nhi" hắn nhìn qua cô nói
"Sao nữa..."
"Hôm nay em đi khám bác sĩ nói gì..." hắn hỏi bằng giọng lo lắng
"À... Chuyện đó..." cô ngập ngừng...cô không muốn cho hắn biết là cô đã mang thai con hắn được 1 tuần rưỡi rồi... Cô không muốn vì cô mà tình cảm bà cháu của hắn rạng nứt... Bà hắn đã nói vậy thì cô cũng không thể mặt dày phá hoại sự nghiệp của hắn được
"Sao vậy... Có gì không tốt sao..." hắn vội bỏ bũa xuống nắm tay cô hỏi với ánh mắt sợ hãi
"Không... Bác sĩ nói em không sao chỉ tại em lo học quá nên mới dẫn đến kiệt sức thôi... tịnh dưỡng vài ngày sẽ hết..." cô cười nói cho qua chuyện
Hắn nghe vậy cười nhẹ nhõm nói
"Vậy thì được... anh còn lo em bị gì..."
"Em sao có thể bị gì chứ anh suy đoán lung tung không à" vừa nói cô vừa véo nhẹ tai hắn
"Đúng vậy Hàm Nhi sao có thể bị gì được chứ... Em còn phải nấu ăn cho anh ăn mỗi ngày còn phải lấy anh sinh con cho anh nữa.... Anh sẽ chói chặt em không cho em rời xa anh" hắn nói bằng giọng hạnh phúc
Còn cô nghe xong không kiềm được nước mắt cứ chảy cả ra... Tim cô đau lắm... nó thật sự rất đau... nó như đang rỉ từng giọt máu trong tim cô... Cô lần đầu tiên trong cuộc đời có một người con trai yêu cô đến vậy... Nhưng cô lại không thể ở bên... Cũng bỏi vì cô không xứng với hắn
"Em sao thế... Sao nước mắt lại rơi.?.. em đau ở đâu sao không khỏe hả... hay anh làm em không vui" hắn lau nước mắt cho cô hỏi bằng giọng trìu mến
Cô nhìn hắn mà không thể kiềm được nước mắt... Giữ chặt tay hắn trên má mình cười trong nước mắt nói
"Không... Tại em vui quá thôi... Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc của em "
Hắn cười tay kia đưa lên xoa xoa đầu cô nói
"Hàm Nhi của anh đã lớn thật rồi..."
Cô cười không nói gì nước mắt vẫn cứ rơi vì đau đớn xen lẫn vui sướng vì thời gian qua được ở bên hắn giờ cô nên rời đi thôi về mà nơi cô chưa từng biết anh...
"Hàm Nhi chúng ta kết hôn đi,.." hắn vừa nói vừa cười rạng rỡ
"Hả..." cô ngạc nhiên nhìn hắn
"Em đợi anh hoàn thành xong dự án này... Rồi anh sẽ dẫn em về nhà ra mắt bà anh... Hai chúng ta lúc đấy sẽ chính thức được ở bên nhau..." hắn nắm chặt tay cô nói
"Được... Hai chúng ta lúc đấy sẽ kết hôn..." cô cười nhạt nói
HẾT PHẦN41:
●Truyện kết He.. Nên mấy bạn cứ yên tâm
● Cho mình xin một nút sao bên dưới khi bạn đọc xong truyện nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...