Ngày hôm sau, tang lễ được tiến hành. Mọi người đều thương tiếc cho một sinh mệnh đã ra đi. Mẹ cô thẫn thờ nhìn chiếc quan tài, bên trong là thi hài của đứa con gái. Suốt từ lúc tỉnh dậy, hay được tin dữ, người phụ nữ sốc nặng. Không khóc, không xót, không nói, không biểu lộ cảm xúc, chỉ là một khuôn mặt thờ ơ. Bố cô chỉ có thể an ủi Phạm Ngân và đón người tới dự. Bên nhà Lý tâm trạng nặng nề không kém. Bố mẹ Lý nhìn đứa con dâu nhỏ ngủ yên, lòng nặng trĩu. Với tấm lòng của một người mẹ, mẹ Kim Lăng cũng khóc. Hai người ông nội như nén chịu nỗi đau, chuẩn bị nghi thức. Còn về phía Kim Lăng... Cậu ta... như kẻ không còn linh hồn... vô thức và trống rỗng. Thỉnh thoảng cậu lại lầm bầm:
- Nhiên Nhiên, không chơi nữa, em ra đi...
- Nhóc con, tôi chịu thua, đừng ngủ nữa, chúng ta cùng nhau đi chơi nào...
- Trưa rồi, em mau dậy đi, đồ ngốc...
.........
- - - Tôi là ngăn cách đau buồn bi thảm - - -
Đến giờ, tất cả bắt đầu nghi thức. Tất cả mọi người đều khóc: kẻ tiếc thương, kẻ thấy tội cho một nhân tài,.... Cuối cùng, tới phần quan trọng nhất: hỏa thiêu. Chiếc quan tài trắng êm như lông vũ ngày càng tới gần ngọn lửa đỏ. Nỗi đau thương đè nén của người mẹ như bùng lên. Cả mẹ Lý và mẹ Cẩm Nhiên đều chạy tới giữ chiếc quan tài, chặn lại:
- Không cho,.... tôi không... cho phép mấy người làm bỏng hay đau con tôi. Nó đang ngủ... chỉ là ngủ thôi... Anh... anh là bố con bé, em cầu xin anh, hãy cứu con... nó còn sống mà... Phạm Ngân gào lớn, cố gắng cầu xin. Con gái bà, chắc chắn nó còn sống.
- Phải đó... tên họ Lý... anh không cứu con dâu nhỏ.... tôi thề anh đừng hòng sống... Kim Lăng, nó dù sao... cũng giống như em gái con... con cứu con bé đi... Ba... Bác trai, con và mẹ Cẩm Nhiên cầu xin mọi người. Mẹ Kim Lăng cũng giống mẹ cô bé, khóc van nài.
Kim Lăng từ đầu tới cuối đều im lặng chợt đi tới quan tài, an ủi.
- Mẹ... mẹ vợ... hai người hãy để Cẩm Nhiên yên nghỉ... đừng để cô ấy thêm đau khổ nữa...
- Nhưng con trai... - Hai người mẹ ngửng lên, định bào chữa nhưng không kịp nữa. Kim Lăng tới gần quan tài, nhìn Cẩm Nhiên, cúi đầu:
- Cẩm Nhiên, ngàn lần xin lỗi,... mong em hãy yên nghỉ...
Nói xong, cậu ra lệnh cho người đưa chiếc quan tài đến gần lò thiêu. Đúng lúc đó, khói từ đâu tỏa đầy căn phòng. Trong không gian tối mịt, Kim Lăng thấy một bóng người có hành động kì lạ. Kim Lăng đuổi theo, chỉ một chút nữa thì tới nơi. Nhưng rồi,....cậu ngất đi. Khói cũng hết, chiếc quan tài đã nằm trong lửa. Họ phát hiện Kim Lăng đã ngất. Mọi người lắc đầu, đưa Kim Lăng vào bệnh viện, thực hiện nghị thức.
8 năm sau,
Tại sân ba Nội bài, có một tiểu mỹ nữ xuất hiện. Khuôn mặt trắng bóc, ngũ quan cân đối, mỹ miều. Mái tóc màu vàng cắt ngắn tới vai, đánh rối trong rất cá tính. Cơ thể của cô cao 1m50, body khá chuẩn. Cô mặc chiếc áo crotop, quần bò màu xanh, đi giày thể thao nổi tiếng. Nhan sắc của cô tuy không thật sự nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng đủ để làm nổi bật lên trước bao nhiêu người. Đang loai hoay không biết nên làm gì, chợt cô phát hiện ra một người, cô quyết định đi hỏi:
- Xin hỏi, bên ngoài có taxi không?
Người đó ngửng mặt lên, nhìn cô, bỗng nhiên đờ người ra. Cô gái thì đang sốt ruột bỗng nhiên có người chạy tới:
- Nhi Nhi, em biết mọi người đang cuống cuồng tìm em không? Sao xuống rồi không chịu gọi cho anh? Còn nữa, em đang nói chuyện với...
- Hán Đường? - Kim Lăng chính là người nói chuyện cùng cô gái
- Kim Lăng... anh... sao lại... ở đây...
- Tôi đang đón mẹ. Người yêu của cậu à? Trông rất giống... Cẩm Nhiên... - Lăng trả lời, đem theo hiếu kì hỏi.
- HAHA... anh đây thật biết đùa, tôi là em gái Hán Đường, tên Hán Nhi. - Cô gái chỉnh lại câu nói của Kim Lăng
- Ồ. Vậy thì ngạc nhiên đấy. Tôi có việc rồi, đi trước. - Kim Lăng tạn biệt, bỏ đi. Hán Đường cùng Hán Nhi cũng trở về dinh thự họ Hán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...