Doãn Tư Hàn khuôn mặt không lộ rõ cảm xúc, anh lúc nào cũng ý vị nhàn nhạt như thế, dù là lần trước hay lúc này: "Xin chữ ký của tôi?"
"...Vâng, có thể,...!có thể xin chữ ký của anh không?" Không hiểu sao cô lại lắp bắp.
"Chữ ký, thì không được." Anh xoay ly rượu trong tay.
"..."
Doãn Tư Hàn nhếch mép, cười như không cười:
"Nhưng Wechat thì có thể."
Nói rồi tay lấy từ trong túi áo móc điện thoại ra, đưa tới trước mặt cô.
Cô tròn mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ hết khép lại mở, không biết nên nói gì.
Đãi ngộ này hình như hơi lớn rồi.
Cô lật đật mở túi xách tìm điện thoại nhanh chóng quét mã với anh.
Một màn này của hai người rất im lặng, đám người xung quanh cũng không chú ý thấy.
Rượu lên liên tục, bầu không khí trên bàn ăn ngày một sôi sục.
Đám đàn ông rượu vào lời ra, hô hào đủ khẩu hiệu.
Nào là "Mộ Thần vô địch!", nào là "Chúng ta mãi là đồng đội!", ồn ào khoa trương.
Mấy anh chàng từ bàn bên số một cũng sang phía này chúc rượu.
Có một tên áo hoodie xám đi đến phía sau Kha Hằng, tay đặt sau lưng ghế, vươn người ra phía trước giơ tay chúc rượu:
"Lão Lục, chúc mừng cậu! Tứ gia, Ngũ gia, em cũng kính hai anh."
"Cảm ơn." Mấy người đàn ông cụng chén.
Áo hoodie xám lắc lắc chiếc ly trước mặt Kha Hằng: "Mỹ nữ, cùng nâng ly chúc mừng Mộ Thần của em chứ?"
Kha Hằng nghiêng người sang một bên, ghé về phía Tô Bạch Lan.
Cô cầm ly rượu, cụng nhẹ với hắn rồi nhấp môi uống một ngụm nhỏ.
Sau khi anh ta rời bàn, cô mới có thể ngồi ngay ngắn trở lại.
Thế nhưng lại có thêm mấy người nữa cũng chuẩn bị đứng dậy đi sang bên đây, lòng Kha Hằng càng thêm khẩn trương.
Doãn Tư Hàn ngồi bên cạnh thần sắc mệt mỏi.
Hôm nay anh tới công ty giải quyết công việc từ sáng sớm, vừa tan họp liền đi thẳng tới đây.
Anh ngả người dựa vào lưng ghế, tay phải vươn ra vắt sang thành ghế phía sau cô, uể oải cầm ly rượu lắc lắc theo vòng tròn.
Rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh.
Đám tuyển thủ trông vậy thì không kính rượu anh nữa, đi về phía khác, đi tới bên cạnh Doãn Tư Mộ cụng chén.
Kha Hằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thầm cảm thấy may mắn vì hành động vô tình của anh đã giúp cô ngăn chặn mấy tên đàn ông muốn tiến tới đụng chạm mình, cũng không tiếp tục ép rượu cô nữa.
Mấy tuần rượu trôi qua, mọi người cũng không tiếp tục uống nữa.
Bọn họ biết chừng mực, hôm sau còn phải luyện tập, bắt đầu ăn uống nói chuyện phiếm.
Trong lúc ấy, tay của Doãn Tư Hàn vẫn như cũ không rời đi.
Điều nhỏ nhoi này đã khiến Kha Hằng âm thầm rung động.
Cô cảm thấy người đàn ông này mang mị lực quyến rũ khác biệt hẳn so với những người trong phòng bao này.
10h tối, tiệc tàn.
Đám đông rời khỏi phòng bao xa hoa.
Bọn họ đều có men say trong người, không thể lái xe.
Doãn Tư Mộ sắp xếp xe đưa đồng đội về câu lạc bộ, quay sang hỏi Kha Hằng: "Fan nhỏ, để tài xế của anh đưa em về nhé?"
Cô nhìn Tô Bạch Lan đang đứng bên Doãn Tư Vũ, kéo kéo tay cô ấy, trả lời: "Mộ Thần, không phiền anh nữa ạ.
Chúng em tự gọi xe về được."
Tô Bạch Lan cùng chung ý kiến, cô ấy đã đặt một chiếc taxi 4 chỗ tới rồi.
Doãn Tư Vũ nhắc nhở cô ấy: "Về đến nhà gọi điện cho anh."
Kha Hằng cũng lịch sự chào tạm biệt bọn họ.
Ba anh em Doãn gia vẫn đứng đó.
Xe taxi tới, đợi chiếc xe chở hai cô gái nhỏ chuyển bánh, bọn họ mới trở về xe của chính mình rời khỏi hội sở.
—————
Trên taxi, Kha Hằng ngà ngà say đang dựa vào người Tô Bạch Lan lim dim ngủ.
Trong đầu cô mông lung hình ảnh trong bữa tiệc.
Người đàn ông tây trang đen cao ngạo ngồi cạnh khiến tim cô rộn ràng không thôi.
Hình ảnh khớp ngón tay mảnh khảnh vươn ra gõ điện thoại, hình ảnh cánh tay gác hờ hững phía sau lưng ghế cứ quay mòng mòng trong tâm trí, lắc đầu mấy lần cũng không tan.
Một vài tiểu tiết nhỏ, nhưng rung động đến tận tâm can.
Suy nghĩ miên man cho đến tận khi được Tô Bạch Lan lôi xuống xe, kéo về nhà, ném lên giường quấn chăn tắt điện.
Sau đó, bất tỉnh nhân sự.
—————
Sáng hôm sau, khi Kha Hằng tỉnh giấc đã là giữa trưa.
Cô ngồi dậy, tay day day chiếc đầu nhức ong ong.
Rượu hôm qua thật nặng, sau này không uống nữa.
Lê chiếc dép bông tới phòng khách, lại lượn qua phòng bếp, cô pha một ly trà mật ong giải rượu.
Uống xong, ngồi nghỉ một chút rồi mới đi tắm.
Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ cô sẽ có một ngày nghỉ ngơi.
Nhưng vì đang ấp ủ một kế hoạch trong mơ của mình, thế nên sau khi tắm xong, Kha Hằng ôm laptop bắt đầu công việc.
Mãi đến khi trời tối sẩm mới hoàn thành công việc hôm nay, Kha Hằng vẫn chưa thấy Tô Bạch Lan trở về.
Cô tự mình đặt đồ ăn bên ngoài vậy.
Cầm điện thoại lên, như nhớ ra một việc, cô vào Wechat, bấm vào tài khoản của người bạn mới thêm ngày hôm qua.
Avatar là một chữ "Tứ" màu đen trên nền trắng, không thể đơn điệu hơn.
Cô chắc mẩm, do anh để avatar như vậy nên mọi người mới gọi anh là "Tứ ca"? Nghe mấy anh bạn của Mộ Thần gọi anh là "Tứ gia", hay anh là con thứ tư trong nhà? Thời buổi kế hoạch hoá dân số, gia đình họ sinh lắm vậy ư?
Lại lướt xuống trang cá nhân, trống trơn, một bài đăng cũng không có.
Người đàn ông này sao có thể nhàm chán như vậy chứ.
Cuối cùng cô thoát trang cá nhân của anh, bấm vào khung chat.
Trăng sáng trên trời đêm: [Doãn tiên sinh, chào anh:)]
Vài phút sau, đối phương mới trả lời: [Ừm.]
Vô vị.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, đồ ăn cô đặt đã giao tới.
Kha Hằng không quan tâm đến anh nữa, chạy ra cửa nhận đồ.
Hôm nay cô đặt Malatang, không nghĩ cửa hàng này có tâm như vậy, hộp đồ ăn rất lớn, đồ ăn kèm cũng rất chỉn chu.
Kha Hằng ngồi ngâm nghê mãi vẫn không ăn hết nổi.
Cuối cùng vì no quá mà bỏ cuộc.
Tô Bạch Lan vẫn chưa về, có lẽ hôm nay có tiệc xã giao.
Kha Hằng quyết định không đợi cô ấy nữa, đi tắm rửa rồi về phòng.
Từ phòng tắm ra, cô lấy một chiếc khăn bông dày lau tóc.
Mái tóc này nuôi đã 4 năm chưa cắt, hiện tại đã dài quá lưng, cô quyết định hôm nào đó sẽ đi tỉa lại một chút.
Cầm điện thoại lên, thấy một loạt thông báo gửi đến, là từ nhóm chat chung trong công ty.
Kha Hằng bấm vào xem.
AC là tôi: [Các chị em, tin mới nhất.
Công ty chúng ta đổi chủ rồi!]
Một loạt [?] được gửi tới.
Kha Hằng khó khăn lướt một đoạn dài mới thấy "AC là tôi" nhắn tiếp.
AC là tôi: [Hôm nay tôi tới phòng giám đốc nộp báo cáo, nghe thấy ông ấy cùng chủ toà soạn chúng ta nói chuyện, tập đoàn Danh Thần đã đồng ý thu mua lại công ty xuất bản sách Trung Lục rồi, vừa ký hợp đồng sáng nay.]
Tô Tố: [Gì vậy? Sao tập đoàn lại thu mua công ty chúng ta? Tôi nhớ trước đây Danh Thần chưa từng đầu tư vào lĩnh vực xuất bản mà?]
....
Rất nhiều tranh cãi nổ ra.
Có người rất sáng suốt bày tỏ:
[Có lẽ giám đốc của chúng ta cũng thấy được nếu hoạt động riêng thì căn bản không đấu lại với các công ty khác, nên đã tới Danh Thần xin góp vốn.
Chỉ là không ngờ được, Chủ tịch người ta không muốn làm cổ đông, mà muốn thu mua luôn cả công ty.]
Lại có người thức thời: [Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nghĩ, từ khi công ty chúng ta chuyển văn phòng tới đây, thì đã biết trước sẽ có ngày này à?]
[Đúng, chẳng tự dưng chúng ta có đãi ngộ tốt vậy, được hẳn một lầu của toà nhà, điều kiện vật chất tốt như vậy.
Văn phòng cũ tệ hại đến mức nào cơ chứ!]
[Vậy giờ chúng ta là nhân viên của Danh Thần hả?]
...
Kha Hằng đọc đến ngơ.
Cái gì vậy? Công ty bọn họ cứ vậy mà bị thu mua hả? Cái vị tầng 28 kia thừa tiền vậy sao, thấy người ta đi kêu gọi vốn làm ăn, vậy mà không nể tình húp trọn cả công ty luôn?
Kha Hằng đã làm việc ở Trung Lục được 2 năm.
Từ khi tốt nghiệp đại học, cô đã tới đây báo danh.
Trước đây cô không quan tâm lắm đến việc công ty thuộc sở hữu của ai, bởi cô chỉ là một nhân viên bình thường, chức vụ nhỏ, lại cũng không thuộc bộ phận quản lý.
Phòng thu mua bọn họ chỉ chịu trách nhiệm trong việc mua bản quyền sách và đàm phán với tác giả, những vấn đề khác không thuộc phạm vi cô quan tâm.
Nhưng hiện tại để ý một chút.
Trung Lục trước đây là công ty độc lập, cấu trúc bộ máy lao động rất đơn giản.
Có tổng giám đốc, chủ toà soạn, các trưởng phòng bộ phận và nhóm nhân viên từng phòng.
Kha Hằng căn bản chỉ có ba người là cấp trên.
Chuyên ngành của bọn họ là ngành xuất bản, các sếp lớn đều tuổi trung niên, chuyên môn nghiệp vụ không cần bàn cãi.
Kha Hằng rất thích môi trường và quy cách làm việc ở đây.
Nhưng bây giờ thì khác! Danh Thần thu mua lại Trung Lục, tức là cô sẽ có nhiều hơn 3 sếp lớn! Tập đoàn lớn, phong thái làm việc cũng khác.
Chắc chắn công ty bọn họ sẽ có nhiều thay đổi trong tương lai, ít nhất thì cơ cấu tổ chức cũng sẽ bị thay đổi.
Hơn nữa, Danh Thần trước nay chưa từng đầu tư ngành xuất bản, bây giờ đột nhiên thu mua, lại chỉ thu mua công ty cô.
Bọn họ căn bản đâu có am hiểu ngành này.
Nghĩ tới việc trên đầu mọc ra thêm một tên sếp lớn không hiểu chuyên môn, Kha Hằng chán nản không thôi.
Cô không hiểu tại sao công ty lại bán cho bọn họ, cũng không hiểu được vị cao tầng tầng 28 nghĩ gì.
Kẻ có tiền, một tay che trời.
Ném điện thoại, cô không quan tâm nữa.
Công ty của ai thì cô cũng làm việc đúng trách nhiệm của mình là được, việc lớn không đến lượt cô quản.
Dù sao, tương lai của cô cũng không hoàn toàn đặt vào Trung Lục.
—————
Gần khuya, Doãn Tư Hàn về chung cư.
Hôm nay anh có tiệc xã giao, tới tận bây giờ mới được nghỉ ngơi.
Trước tiên phải tắm rửa rồi vào thư phòng xử lý mail, công ty bên nước ngoài đang đợi anh giải quyết.
Tiếng thông báo Wechat ting ting liên hồi.
Là tin nhắn từ nhóm Bắc Thành Hoa Thiếu.
Doãn Tư Mộ: [Mai tôi tổ chức tiệc giải nghệ, ai tham gia thì bỏ phiếu, tôi đặt phòng bao tiếp khách.]
Doãn Tư Vũ: [+1]
Triệu: [+2]
Từ: [+3]
...
Doãn Tư Mộ: [Nhớ mang quà, đừng có đến tay không!]
Triệu: [Đột nhiên mai có việc bận, tôi không tham gia được.]
La: [Tôi cũng đột nhiên phải đi công tác.]
Từ: [Tôi phát sốt rồi.]
...
Doãn Tư Mộ: [Một đám bại hoại!]
...
Lúc này Doãn Tư Hàn mới trả lời anh ấy: [+36]
Thấy anh xuất hiện, cả đám lại nhao nhao.
[Tứ gia, nghe nói anh mới thu mua một công ty xuất bản.
Sao vậy, bắt đầu đầu tư ngành này à?]
[Có vẻ tương lai sẽ phát triển, đầu tư sớm ắt có hiệu quả]
[Nếu lợi nhuận không tồi thì bảo tôi, tôi cùng tham gia:)]
...
Doãn Tư Hàn: [Không hứng thú.]
[Không hứng thú sao còn thu mua?] Lại chỉ thu mua 1 công ty dưới trướng.
Doãn Tư Hàn: [Mua chơi thôi.]
Cả đám: [...] Cạn lời.
Anh không giải thích với bọn họ.
Thực ra anh chẳng có hứng thú với ngành xuất bản.
Tiền nhiều không bằng đầu tư vào dầu mỏ hay giới giải trí.
Đâu nhất thiết đầu tư vào một ngành hoàn toàn không liên quan tới các lĩnh vực anh đang làm.
Tuy nhiên, tháng trước, nhà họ Doãn tổ chức ăn uống.
Bác cả Doãn, tức anh trai của Doãn Đổng, nhắc tới một người bạn cũ làm ăn lâu năm, con của ông ấy đang mở công ty xuất bản.
Nhưng bọn họ thân cô thế cô, không làm sao cạnh tranh được với thị trường, vì vậy có ngỏ lời nhờ ông giúp đầu tư vốn.
Bác cả đã 80, sớm không còn tiếp quản sự nghiệp, vì vậy nhờ anh em bọn họ xem ai có lòng thì góp một chút vốn vào công ty, cho bọn họ cơ hội vực dậy.
Đại ca, Nhị ca làm chính trị, bọn họ dĩ nhiên không có ý định đầu tư vô bổ.
Lão Tam cũng thẳng thắn từ chối, nghe nói ông chủ công ty kia từng đắc tội với ông.
Trưởng bối đã nhờ vả, Doãn Tư Hàn đồng ý giúp một tay.
Anh không thiếu tiền.
Nếu đầu tư, anh hiển nhiên trở thành cổ đông lớn nhất.
Tuy nhiên nhìn vào hiện thực tình trạng của công ty, căn bản rót vốn vào không phải sẽ giải quyết được vấn đề.
Tiền không phải là tất cả.
Thứ công ty bọn họ thiếu là danh tiếng và mối quan hệ.
Vì thế nên anh quyết định thu mua Trung Lục, cho nó làm công ty con của tập đoàn.
Trên danh nghĩa Danh Thần, Trung Lục mới có cơ hội được biết tới rộng rãi, mở rộng vòng làm ăn.
Cho bọn họ cái danh, còn lại thì bọn họ tự thân vận động, hàng năm đúng hạn gửi lợi nhuận vào ví anh là được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...