Mấy ngày tiếp theo, mưa liên tục, giống như tâm Trang Hàm, ướt nhẹp.
Trang Hàm cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.
Tâm cứ nghẹn đến loạn, thậm chí có chút mất bình tĩnh.
Vân Nhi và Kỳ An đều nhận thấy Vương Phi tâm tình không vui.
Vẫn là Vân Nhi tinh tế hơn, không biết nàng từ đâu tìm ra một bộ trang phục nam tử, màu xanh lá nhạt, chất liệu thượng hạng, làm Trang Hàm thích tới nỗi không muốn đặt xuống.
"Vương Phi nếu như thích, người mặc thử xem." Vân Nhi nói.
"Đúng vậy, Vương Phi người thử xem." Tiểu An Tử ở một bên khuyến khích.
"Tiểu An Tử vẫn chưa thấy Vương Phi mặc đồ nam bao giờ."
Trang Hàm sờ sờ y phục, nhớ lại lần cuối cậu mặc nam y là vào ngày sinh nhật thứ mười tám của mình, quá nửa đêm, mình cậu giấu diếm thay đồ, cùng sư phụ trốn ra ngoài đi chơi một vòng, tới giờ cũng đã qua hơn nửa năm rồi.
Sau đó Trang hàm đi ra đằng sau bình phong mặc lên.
Lúc cậu từ bình phong đi ra, Vân Nhi và Tiểu An Tử đều kinh ngạc mà đơ ngay tại chỗ.
Một hồi sau, hai người bước qua, quan sát chủ tử của bọn họ từ trên xuống dưới, như thể đang thưởng thức một thứ đồ đẹp đẽ nhất trên cõi đời này vậy.
Bị hai người họ há hốc mồm mà đánh giá, Trang Hàm nói, "Hai đứa là đang xem khỉ tung hứng sao? Khoa trương như vậy."
"Vương Phi thật đẹp mắt.
Nam tử chính là nam tử a, vẫn nên mặc y phục nam.
Thật là quá tuấn mỹ bất phàm rồi." Hoa si Vân Nhi thở dài.
Đột nhiên nàng quay đầu, nghĩ ra cái gì đó, nói khẽ bên tai của Tiểu An Tử rồi lại đi nhanh ra ngoài.
"Tiểu An Tử, Vân Nhi chạy đi đâu thế?" Trang Hàm khó hiểu.
"Nàng a, đi làm chính sự, Vương Phi đừng để ý nàng." Tiểu An Tử cười nói.
"Nô tài giúp người chải tóc."
"Ngươi có thể chải tóc?"
"Nô tài chỉ trừ việc không thể có em bé, những thứ khác không có gì nô tài không làm được." Tiểu An Tử cười nói.
"Ngươi cái miệng này....."Trang Hàm ngồi xuống trước gương.
"Nô tài chải cho Vương Phi một kiểu tóc của thiếu niên, vừa hợp với bộ y phục này."
Trang Hàm gật gật đầu.
Vân Nhi chạy ra ngoài, là đi tìm muội muội tốt của nàng Hinh Nhi, lấy ra mấy viên bạc vụn đưa nàng, để nàng giúp tìm hai nha hoàn đáng tin cùng mình diễn một màn kịch.
Sau đó, Vân Nhi, Hinh Nhi, cũng hai nha đầu, ở ngay con đường nhỏ ngoài Tây Uyển nói nói cười cười, đùa giỡn đưa đẩy, cố ý làm om sòm.
Tiếng cười này vừa lúc làm phiền Thủy Nhược Hàn và Ngô Văn Hiên đang tản bộ cùng nhau ở bên trong.
"Người nào ở ngoài đó lớn tiếng ồn ào?" Thấy Thủy Nhược Hàn chau chau mày, Ngô Văn Hiên không vui hỏi.
"Bẩm Vương gia, là thiếp thân nha hoàn Vân Nhi của Vương Phi cùng mấy người tỉ muội của nàng làm ồn." Kỳ Phúc báo.
Nghe đến hai từ Vương Phi này, Thủy Nhược Hàn khẽ nhấc mi, mà Ngô Văn Hiên cũng hơi nhíu mày nói, "Vân Nhi không ở bên người Vương Phi hầu hạ, chạy qua đây la la hét hét, ra thể thống gì.
Để bọn họ đi chỗ khác."
"Nô tài tuân mệnh!" Kỳ Phúc cúi người lui đi.
Ra khỏi Tây Uyển hướng Vân Nhi la, "Ai, Ngô Vân Nhi ngươi phát điên cái gì? Cười đủ chưa, mau mau đi đi, đừng quấy rầy Vương gia và Hàn thiếu gia."
Vân Nhi nhấc chân nhìn kĩ Tây Uyển này, sau đó tới gần bên tai Kỳ Phúc thì thầm gì đó, rồi lại lặng lẽ nhét một chiếc vòng phỉ thúy vào tay Kỳ Phúc.
"Tiểu Phúc Tử, nể tình chúng ta mấy năm qua đồng nghiệp, hôm nay ngươi giúp chủ tử nhà ta, cái gọi là phong thủy luân lưu chuyển, chừng nào chủ tử nhà ta đạt được long sủng, ta nhất định không quên ân này của ngươi.:
"Nhưng Hàn công tử....." Kỳ An giống như có chút khó xử.
"Nhưng cái gì, ta cũng chẳng cần ngươi làm gì, chỉ cần ở bên cạnh Vương gia nói mấy câu."
"Được rồi, được hay không được ta không dám đảm bảo."
"Được hết.
Vân Nhi cảm ơn ngươi trước a."
Kỳ An lén nhìn chiếc vòng phỉ thúy trong tay, cười hi hi mà nhét gọn vào tay áo, mỉm cười hướng Vương gia mà đi.
Đi theo Vương gia một đoạn đường nhỏ, Ngô Văn Hiên mơ hồ cảm thấy, Kỳ Phúc từ lúc gặp xong Vân Nhi quay lại, có chút khác thường.
Không thể không hỏi, "Kỳ Phúc, người làm gì mà cười hi hi nãy giờ?"
"Không có gì ạ."
Ngô Văn Hiên mệnh lệnh nói, "Tiểu tử nhà người đừng có mà giả vờ ngu ngốc, mau nói!"
"Hi hi....." Kỳ Phúc cười nói, "Cũng không có việc gì, chỉ là lúc nãy Vân Nhi kể chuyện chủ tử nhà nàng, nô tài nghe thấy cảm giác rất mới mẻ."
Ngô Văn Hiên nhấc mày, "Vương Phi, có thể có chuyện gì?"
"Cái này....." Kỳ Phúc lập tức làm mặt khổ.
"Ít nói nhảm!"
"Chính là Vương Phi thay nam trang, cùng Tiểu An Tử tỉ thí võ nghệ, Vân Nhi nói chủ tử nhà nàng tuấn mỹ bất phàm, nếu như là một nam nhân nàng nhất định gả cho hắn." Kỳ Phúc nói.
"Nô tài cảm thấy thú vị cùng tò mò, còn cười Vân Nhi người ngốc nói mớ."
Ở Vương phủ này trên dưới trừ thiếp thân nha hoàn thái giám của Trang Hàm, Ngô Văn Hiên cùng Thủy Nhược Hàn ra, không có người khác biết Trang Hàm là nam tử, cho nên lời này nói ra làm mấy nha hoàn đằng sau thì thầm, tò mò không biết Vương Phi này võ nghệ thần thái như thế nào.
"Việc này thì có gì đáng để cười." Ngô Văn Hiên tuy miệng nói như vậy, nhưng trong tâm lại ngứa ngáy khó chịu.
Lại bồi Thủy Nhược Hàn đi thêm mấy bước, Ngô Văn Hiên nói, "Hàn Nhi, ta còn có công vụ chưa giải quyết xong, hôm nay bồi em tới đây thôi, ngày khác ta lại tới bồi em được không?"
Thủy Nhược Hàn cười nhạt nói, "Ngươi là muốn đi Đông Uyển Tịnh Hiên Các xem nó?"
Bị nói trúng tim đen, Ngô Văn Hiên có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Thủy Nhược Hàn thở mạnh, "Vừa hay, ta mệt rồi, hôm nay tới đây thôi." Nói xong không quan tâm Ngô Văn Hiên, xoay người bước đi.
Ngô Văn Hiên rời đi có chút gấp, Kỳ Phúc đi lóc cóc ở đằng sau.
Vân Nhi cứ luôn lo lắng đứng trông ngay trước cửa Đông Uyển, trong tim đánh trống, Kỳ Phúc này có phải là chơi nàng rồi không?
Vừa nghĩ tới đó, nhìn thấy Vương gia đang hướng phía này đi tới, cười cười quay đầu hướng viện tử của Vương Phi chạy đi.
Nhìn thấy Vương Phi đang cùng Tiểu An Tử đánh nhau dữ dội, Vân Nhi vội vàng vào vị trí ở một bên vỗ tay hoan hô.
Ngô Văn Hiên vừa vào Đông Uyển là thấy Trang Hàm trên người mặc một bộ y phục màu xanh lục nhạt.
Mặc đồ nam lên, trên mặt hớn hở cùng Tiểu An Tử đấu võ nghệ, thân thủ cũng thật tốt, người nhẹ như chim yến, chiêu thức tung ra làm cho người xem không thể rời mắt được.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trang Hàm tự tin như vậy, vui vẻ như vậy, nụ cười trên mặt là phát ra từ trong thâm tâm.
Đã thấy được cậu như lúc này, Ngô Văn Hiên nhìn không thể rời mắt.
Bước đến gần, Vân Nhi đang muốn hành lễ, Ngô Văn Hiên biểu thị cho nàng không cần, Vân Nhi hiểu ý im lặng đứng ở một bên.
Ngô Văn Hiên yên tĩnh đứng đó mắt không chớp nhìn Trang Hàm.
"Vương Phi, đến đây thôi, Tiểu An Tử mệt chết rồi." Kỳ An biết tùy tiện đánh đấm là được, nhưng ai biết được Vương Phi này lại như bị khích vậy.
"Tiểu An Tử, bổn thiếu còn chưa đánh đã, lên tiếp!" Trang Hàm dùng khinh công đáp xuống một hòn núi giả cười nói.
"Bổn vương bồi ngươi thế nào?" Ngô Văn Hiên phi tới núi giả, đứng trước mặt Trang Hàm.
Trang Hàm kinh ngạc, lập tức khấu bái, bị Ngô Văn Hiên ngăn lại.
"Bây giờ ngươi là đối thủ của ta, thắng, bổn vương ân xá cho ngươi tội mặc y phục nam nhân, còn không, bổn vương muốn phạt nặng Vương Phi ngươi."
Trang Hàm nhìn qua hắn, Ngô Văn Hiên cười xấu xa.
"Thế nào?" Ngô Văn Hiên hỏi,
Lời mới nói ra, chỉ thấy Trang Hàm đã bắt đầu xuất chiêu rồi, Ngô Văn Hiên ăn trọn vài đòn, nhưng mà còn tốt tránh đi kịp thời.
Hai người bay lên mái hiên chạy nghiêng trên tường, thật sự đánh nhau một trận.
Có lẽ là Trang Hàm mấy ngày này kiềm nén giận dữ quá nhiều, cậu đánh rất sung, chiêu nào chiêu nấy không hề lưu tình.
Ngô Văn Hiên vốn nghĩ chỉ sẽ tỉ thí võ nghệ, nhưng không nghĩ tới Vương Phi này tính cách lại gắt như vậy, chiêu nào chiêu nấy muốn đánh hắn, nhưng thấy bộ dạng cậu rất thành thật mà đánh hắn, trong tâm sinh ra một loại hoan hỉ không lý do, bởi vì Trang hàm như vậy rất mê hoặc.
Hai người đánh nhau mấy vòng, thật ra Ngô Văn Hiên có ý nhường cậu.
Trang Hàn sớm đã nhìn ra hắn có ý muốn nhường mình, cho nên nói, "Vương gia, đem toàn lực của ngươi ra cùng ta tỉ thí, cho ta học hỏi một chút công phu thật của ngươi."
Thấy được ánh nhìn của Trang Hàm lúc nói chuyện, cái loại nhàn nhã, tự tin đầy mình, Ngô Văn Hiên nghĩ lúc này con người này thật linh động.
Hắn khẽ cười thành tiếng, "Nếu đã như vậy, bổn vương không khách khí nữa, Trang công tử, tiếp chiêu!"
Một câu "Trang công tử" này làm tim Trang Hàm đập nhanh như trống bỏi, là một loại cảm giác không tả xiết.
Hai người ngươi đuổi ta truy, không ai nhường ai, vậy mà lại cười nói vui vẻ.....tình ý ở đây, là ảo giác sao?
Ngô Văn Hiên bây giờ mới thật sự nhận thức được, câu là một nam nhân, chân chân chính chính là một người nam nhân, nếu như không phải là thân bất do kỷ, có thể sẽ trải qua một cuộc sống khác, hoặc giả sẽ sớm lấy vợ sinh con.....nghĩ tới đây, đột nhiên ủ rũ, kì quái là tim hắn lại còn nổi lên cáu gắt không tên.
"Ngô huynh, đao không có mắt, không được phân tâm nha." Một nhát kiếm chém ngang trước mặt Ngô Văn Hiên, Trang Hàm cười nói.
Ngô Vên Hiên ha ha cười lớn, tránh được vài chiêu, sau đó nói, "Ngươi vậy mà dám dùng kiếm chém bổn vương."
"Lẽ nào lời Vương gia mới nói lúc nãy không tính?"
"Quân tử nhất ngôn, không phải trò trẻ con, ngươi cũng thật xem thường bổn vương rồi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nâng lên kiếm tiếp tục đánh.
Ngô Văn Hiên hiểu Trang Hàm hôm nay muốn đánh cho sung sướng, nhưng không nghĩ tới sẽ không biết mệt mỏi mà đánh tới tấp như vậy.
Cậu lúc này không hề che đậy sự oai phong cùng bá đạo mà nam nhân nên có.
Nhưng mà thấy cậu như thế này, Ngô Văn Hiên không thấy có gì không tốt, thậm chí còn có chút thích.
Hắn nghĩ nam tử thì chính là nam tử, làm sao có thể vì mặc lên một bộ đồ nữ liền biến thành nữ nhân chứ.
Có lẽ đây là dáng vẻ vốn có của Trang Hàm.
Lại phân tâm lần nữa, trúng một chiêu của Trang Hàm, Ngô Văn Hiên ngã xuống đất, Trang Hàm kêu lên một tiếng, sau đó giơ tay đỡ hắn, nhưng không liệu được bị Ngô Văn Hiên tính kế, hai người cùng nhau té lên bãi cỏ, Trang Hàm còn bị hắn đè dưới thân.
Lần này là thật sự ngưng lại rồi.
Tiểu An Tử cùng Vân Nhi cùng thở ra một hơi.
Hai người vốn muốn an bài cái gì đó lãng mạn một chút, không nghĩ tới Vương Phi đánh nhau lại sung như vậy, thiếu chút làm cho bọn họ mất công dàn dựng.
"Ta mệt." Ngô Văn Hiên cười nói.
Đánh nhau lâu như vậy, thật sự là có chút mệt rồi.
"Vương gia mời dậy, cho hạ nhân tới đỡ ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Ngô Văn Hiên chớp chớp mắt, lười biếng nói, "Bổn vương không muốn dậy, chỉ muốn nằm trên người ngươi."
"Ngươi....." Bị hắn trêu chọc như vậy, Trang Hàm không kiềm được mặt đỏ lên.
Nhìn thấy dáng vẻ cậu ngại ngùng, Ngô Văn Hiên thật sự là thích không chịu nổi, kiềm không đậu hôn cái chụt lên một cậu.
Trang Hàm bị dọa rồi, đẩy Ngô Văn Hiên ra mạnh mẽ đứng phắt dậy.
"Rít~~~" Ngô Văn Hiên bị đẩy ra lập tức giả vờ như bị đau hít một hơi dài.
"Vương gia, làm sao vậy?" Trang Hàm nhăn mặt, lo lắng hỏi.
"Bổn vương mệt rồi." Ngô Văn Hiên nói, "Muốn đi chỗ ngươi ngồi chơi một chút."
Trang Hàm ngơ ngác, không biết trả lời như thế nào.
"Làm sao? Không cho?" Ngô Văn Hiên hỏi, "Ngươi là Vương Phi của bổn vương, lẽ nào bổn vương không được đi sao?"
"Thần thiếp không có ý này, chỉ là, chỉ là, thời gian lâu như vậy, Vương gia người....." Trang Hàm cụp mi mắt nói, "Thật ra không có gì đáng để ngồi."
"Bổn vương vẫn cứ muốn ngồi đó.
Ngươi không cần cứ trơ ra bộ dáng mất tự nhiên như vậy.
Không có người ngoài, cũng không cần dùng thần thiếp thần thiếp, thật khó nghe." Ngô Văn Hiên trả lời.
"Tỉ thí võ nghệ này, ra một thân mồ hôi, bổn vương muốn đến chỗ ngươi tắm cũng không được sao?"
Trang Hàm không nói tiếp nữa, chỉ gật đầu đáp ứng.
Vào phòng, để hạ nhân chuẩn bị nước nóng.
Cho tất cả đều lui xuống, Ngô Văn Hiên rất tự nhiên cởi đồ chuẩn bị tắm rửa, Trang Hàm ở một bên có chút bồn chồn.
Ngô Văn Hiên nhìn hướng cậu, "Làm sao? Lẽ nào muốn ta thay ngươi cởi đồ?"
Trang Hàm hoảng hốt đáp, "Không cần, vẫn là để thần.....ta đến hầu người."
Ngô Văn Hiên ngồi trong hồ nước, Trang Hàm cúi đầu chầm chậm chà lưng cho hắn.
Không biết là vì hơi nước nóng hay vì Trang Hàm mặc một thân y phục này hoặc là do tâm tình của hắn, Ngô Văn Hiên cảm giác hôm nay Trang Hàm đẹp đến làm tim hắn loạn cào cào.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cậu, hồng hồng nộn nộn.
Cảm thụ được ánh nhìn nóng rực của Ngô Văn Hiên, Trang Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi khẽ động.
Chỉ một ánh nhìn này cũng đủ để Ngô Văn hiên lập tức tim đập loạn nhịp, đột nhiên bắt lấy tay cậu, dùng lực kéo Trang Hàm lôi vào thùng gỗ.
Trang Hàm bị nghẹt nuốt hết hai ngụm nước, còn chưa ho ra hai tiếng, miệng đã bị Ngô Văn Hiên khóa lên, làm loạn hết nhịp thở của cậu, chỉ còn có thể thuận theo.
Từ thùng gỗ đến trên giường, Trang Hàm giao hết toàn bộ thân thể cho Ngô Văn Hiêm chiếm cứ, trong đêm dài đọng lại hơi thở nặng nề, hổn hển gấp gáp, làm cho tân phòng đã bao nhiêu ngày bị lạnh nhạt nay lại được hấp thêm sinh khí.
Một trận kịch liệt, Ngô Văn Hiên chôn trong thân thể của Trang Hàm cao trào, mà Trang Hàm cũng đuổi theo sau hắn.
Lúc sau, Ngô Văn Hiên nằm trên người cậu thở hổn hển.
Một lúc sau, đợi nhịp thở của hai người đều khôi phục lại trạng thái bình thường, Ngô Văn Hiên cười hỏi người dưới thân, "Thích bổn vương sao?"
Thích sao? Trong tim Trang Hàm cũng tự hỏi.
Cậu không rõ mình đối với Ngô Văn Hiên rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ biết những ngày vừa qua, hoặc là nói từ đó tới giờ, lần đầu tiên nhớ một người, mong chờ một người, vậy có lẽ đây chính là thích đi.
Ngô Văn Hiên nhìn cậu, thiết tha hỏi, "Thích hay không thích bổn vương?"
Trang Hàm chớp chớp mắt, khe khẽ "Ừm" một tiếng.
Ngô Văn Hiên cười, "Vậy thích hay không thích bổn vương thương yêu em?"
Lời này làm mặt Trang Hàm càng đỏ một mảnh, Ngô Văn Hiên đắc ý cười hai tiếng, Trang Hàm thẹn thùng, nhắm chặt mắt không nhìn hắn nữa.
Cằm bị Ngô Văn Hiên véo giữ, lại thêm một cái hôn sâu.
Qua một cái hôn này, Ngô Văn Hiên nói khẽ, "Hôm nay ngươi mặc đồ rất đẹp mắt, bổn vương rất thích.
Sau này bổn vương đến chỗ em, em có thể mặc y phục nam tử nghênh tiếp, chỉ có khi ra khỏi viện tử này mới cần mặc nữ trang."
Trang Hàm mở to mắt nhìn hắn.
Ngô Văn Hiên cười hai tiếng, "Lẽ nào em không chịu?"
Trang Hàm khẽ hỏi, "Vương gia lời này là thật sao?"
"Em nghĩ thế nào?" Ngô Văn Hiên đáp.
Nói thật, Trang Hàm từ đó tới giờ chưa từng nghĩ qua mình sẽ bị nam nhân đè dưới người mà kích tình như vậy, vốn có chút sỉ nhục, nhưng tim của cậu vui vẻ như vậy, lẽ nào không đúng.
Vương gia không ghét cậu, tự cậu lại thích Vương gia.
Ở trên đời này, có thể có người đối đãi cậu như thế, đã là vô cùng tốt đẹp rồi.
Trang Hàm chợt nghĩ, có lẽ cùng người trước mắt trải qua một đời người cũng không tệ.
Ít nhất ý nghĩ muốn cao chạy xa bay của lúc trước, ở một khắc này đã tiêu tan không còn một mảnh.
Cậu đã không muốn nghĩ tới nữa.
Cậu, đây là động tình rồi sao?
Hết Chương 18
Lời tui nói nhảm: đây có thể gọi là sau cơn mưa trời lại sáng a.
Mà chương này tự nhiên thấy bé Hàm ta nói ngây thơ đáng yêu quá trời.
Tội nghiệp em ngây thơ vô số tội, chỉ khổ mình mình.
Sẵn nhắc lại mọi người luôn truyện này ngược thụ á nha.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...