Vừa có chút manh mối thì lại đứt đoạn rồi.
Tô Yên hồn bay phách lạc ngồi vào xe, An Hinh cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
“Tô Yên, có lẽ đây là ý trời, cậu cũng đừng nản lòng, chỉ cần người vẫn còn trên đời này thì sẽ có ngày tìm được.”
Tô Yên thở dài một hơi, trong lòng có cảm giác mất mát và thả lỏng không nói nên lời.
Có lẽ, đây thật sự là ý trời.
Lúc này, điện thoại của Tô Yên vang lên, là Lưu Hạo gọi đến: “Tô Yên, sao cô còn chưa đến làm nữa, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu họp rồi, mọi người đều đang đợi tài liệu ở chỗ cô đấy.”
Lúc này Tô Yên mới nhớ ra, vội xin lỗi: “Quản lý Lưu, tôi sẽ tới ngay, thật là ngại quá.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên cũng không quan tâm đến việc không tìm được con nữa, nói với An Hinh: “Hinh Hinh, mau đưa mình đến tổng công ty của Tập đoàn Lục Thị.”
Sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này thế.
“Được.” An Hinh cũng nghe thấy nội trong cuộc điện thoại lúc nãy, nói: “Từ đây đến công ty, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, sẽ không trễ đâu.”
Kỹ thuật lái xe của An Hinh là việc không cần phải nghi ngờ.
Tô Yên quay về trạng thái làm việc, cả người đều trở nên khác biệt.
Đến công ty, Tô Yên vội vàng đi vào thang máy, đúng lúc gặp Vạn Nhất đi ra khỏi thang máy dành riêng cho Chủ tịch.
“Cô Tô, cô vội vàng như vậy làm gì?” Vạn Nhất tò mò hỏi.
“Còn ba phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi, mà tài liệu vẫn còn nằm trong máy tính của tôi.” Tô Yên xuống xe thì lập tức chạy vào đây, lúc này cô đang không ngừng thở dốc.
Vạn Nhất cười nói: “Cuộc họp đã dời hai mươi phút rồi, cô không cần gấp như vậy. Đúng rồi, đi thang máy này đi, đi thẳng lên, không cần dừng lại ở giữa.”
Tô Yên cũng đã từng đi thang máy dành riêng cho Chủ tịch một lần, nên cũng không ngại đi lần thứ hai.
“Cảm ơn anh Vạn.”
Dù cuộc họp đã được dời hai mươi phút, nhưng Tô Yên vẫn rất gấp, cô còn phải chuẩn bị vài thứ.
Tô Yên đi thang máy lên, Vạn Nhất ấn số điện thoại của Lục Cận Phong: “Em vừa gặp cô Tô, cô ấy vội vàng đến công ty, gấp rút chuẩn bị cho cuộc họp, nên em đã nói với cô ấy là cuộc họp đã được dời hai mươi phút…”
Phòng làm việc của Chủ tịch.
Sau khi Lục Cận Phong cúp điện thoại, anh nói với thư ký đang đứng ở bên cạnh: “Emily, thông báo cho mọi người dời cuộc họp hai mươi phút.”
“Vâng.” Emily lập tức đi thông báo.
Tô Yên vội vàng gấp rút đi vào chỗ của mình, uống một ngụm nước trước, rồi mở máy tính ra, mau chóng sắp xếp tài liệu.
Lưu Hạo đi qua nói: “Tô Yên, cô không gần gấp gáp quá, cuộc họp dời hai mươi phút rồi, mười giờ rưỡi mới bắt đầu.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tô Yên cười tỏ vẻ xin lỗi: “Quản lý Lưu, thật ngại quá, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Có gì đâu, lần sau cô có việc thì cứ nói trước một tiếng, hoặc là gửi tài liệu cho tôi trước cũng được.”
“Được.”
Tô Yên sắp xếp xong tài liệu, đi theo Lưu Hạo vào phòng họp, các cấp cao trong công ty cũng lần lượt đi vào.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành cũng đã đến, theo sát sau đó là Lục Minh Khánh.
Xem ra hôm nay thật sự không phải là cuộc họp bình thường.
Tô Yên ngồi ở hàng cuối cùng, có hơi tàng hình, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn vào cô, khiến cô rất không thoải mái.
Là ánh mắt của Lục Thừa Mẫn.
Tô Yên trực tiếp đón nhận ánh mắt của Lục Thừa Mẫn, thẳng thắng, đúng mực.
Lục Thừa Mẫn mỉm cười với Tô Yên một cái, gật gật đầu, giống như quan hệ của hai người rất tốt vây.
Tô Yên thu ánh mắt về, sắc mặt thản nhiên.
Lục Minh Khánh ngồi ở bên trái nhìn Tô Yên một cái, rồi lại nhìn Lục Thừa Mẫn, đôi mắt hơi híp lại.
Trên cơ bản, tất cả mọi người đều đã đến đủ, chỉ có vị trí đầu tiên là còn trống.
Lục Cận Phong vẫn chưa đến.
Vào lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa.
Emily đẩy Lục Cận Phong vào, bầu không khí của cả phòng họp trong phút chốc trở nên nặng nề.
Trong vô hình khiến người khác hít thở không thông.
Ánh mắt sắc bén của Lục Cận Phong quét nhìn tất cả mọi người có mặt tại đây một cái, giọng nói lạnh lùng: “Bắt đầu đi.”
Theo lời ra lệnh của Lục Cận Phong, chủ quản của bộ phận kinh doanh lập tức đi lên bục, bắt đầu báo cáo dự án Kim Thuỷ Loan.
“Vòng một của dự án Kim Thuỷ Loan đã kết thúc, vòng hai sắp tới đây…”
Tô Yên mãi nghe đến xuất thần, rõ ràng nhiệt độ của điều hòa trong phòng họp không hề thấp, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, tay chân cũng hơi mệt mỏi không có sức.
Tô Yên nắm chặt đấm tay, định chống lại sự khó chịu trong cơ thể.
“Tô Yên, tổ chúng ta sẽ do cô lên báo cáo nhé.”
“Được.” Tô Yên tập trung tinh thần, bước lên bục.
Đứng dưới máy chiếu, Tô Yên nhìn Lục Cận Phong ngồi ở bàn họp ở phía đối diện.
Có lẽ là vì ánh đèn nên cô không nhìn thấy rõ ánh mắt dưới mặt nạ của anh có phải cũng đang nhìn cô chăm chú hay không.
Tô Yên hít sâu một hơi, mau chóng tiến vào trạng thái, bắt đầu báo cáo.
Tô Yên đứng ở trên bục, mọi cử chỉ đều lộ ra sự tự tin và ung dung, và cả sức hấp dẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Lục Cận Phong bắt chéo hai tay, ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát tới lui, ánh mắt anh rơi trên người Tô Yên, từ nãy đến giờ vẫn luôn không dời đi.
Dưới lớp mặt nạ, đôi môi mỏng cong lên một độ cong nhỏ.
Tô Yên thay đổi lưu loát vài loại ngôn ngữ, giọng nói dễ nghe khiến người nghe vô cùng thoải mái.
Lục Minh Khánh nhìn Tô Yên ở trên bục, ánh mắt trở nên u ám, cô là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời, nhưng anh ta lại không phải là bầu trời đó của cô.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, khi Tô Yên báo cáo xong, Lục Thừa Mẫn vỗ tay khen ngợi: “Cô Tô nói rất hay.”
Sau đó, những người khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng vỗ tay theo, cười gật đầu, lần lượt nói: “Đúng là nói rất hay.”
Lục Thừa Mẫn đang cố ý khen Tô Yên để người khác cho rằng Tô Yên là người của anh ta.
Tô Yên liếc Lục Thừa Mẫn một cái, sau đó mỉm cười theo phép lịch sự với mọi người, cúi người chào rồi đi xuống.
Đôi mắt hẹp dài của Lục Cận Phong híp lại, Lục Thừa Mẫn lại mở miệng nói: “Anh cả, dự án Kim Thuỷ Loan không còn vấn đề gì nữa, có sự dẫn dắt của anh cả, mọi người đều rất yên tâm.”
Lục Cận Phong giật giật khóe môi, mang theo chút lạnh lùng: “Dự án ngoại ô phía tây của Phó tổng giám đốc Lục tiến hành đến đâu rồi?”
Lục Thừa Mẫn: “Đội thi công đang tháo dỡ, đợi tháo dỡ trại mồ côi xong thì sẽ lập tức có thể khởi công.”
Tim Tô Yên thắt lại, trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối là dự án trong tay Lục Thừa Mẫn sao?
Lục Minh Khánh mở miệng khi nhận được tín hiệu từ Lục Cận Phong: “Anh hai đúng là mạnh mẽ vang dội, tôi nghe nói trại mồ hôi có không ít trẻ em bị bệnh nặng, không biết anh hai sắp xếp như thế nào?”
“Việc này thì em ba cứ yên tâm, mỗi đứa nhỏ đều được sắp xếp ổn thoả, những đứa trẻ bị bệnh cũng đều được đưa đến bệnh viện chữa trị.” Lục Thừa Mẫn cười nhìn về phía Lục Cận Phong: “Anh hai, trị liệu cho đám trẻ này cần tốn phí, tôi cảm thấy chúng ta nên bỏ ra…”
Đây là lấy tiền của công ty để một mình Lục Thừa Mẫn làm chuyện tốt, tiền là do công ty bỏ ra, còn danh tiếng lại do Lục Thừa Mẫn hưởng.
Tính toán thật là hay.
Lục Cận Phong thản nhiên nói: “Phó tổng giám đốc Lục bằng lòng lấy tiền ra để giúp mấy đứa nhỏ, thật là khiến người khác rất cảm động.”
Lục Minh Khánh cười nói phụ hoạ theo: “Tôi nghe nói mấy năm nay anh hai làm không ít việc thiện, lấy chút tiền để giúp mấy bạn nhỏ, anh hai chắc chắn sẽ không từ chối, tôi xin thay mặt các bạn nhỏ của trại mồ côi cảm ơn anh hai trước nhé.”
Lục Thừa Mẫn bị hai người này kẻ xướng người hoạ khiến cho tức đến mức xấu hổ.
Tô Yên cảm thấy cơ thể của mình lúc lạnh lúc nóng, rất khó chịu, cô thấp giọng chào Lưu Hạo một tiếng rồi đi ra ngoài từ cửa sau.
Tô Yên đi thẳng vào nhà vệ sinh, tay vừa chạm vào nước đã cảm thấy rất đau.
Đầu cũng bắt đầu đau nhói.
“Khó chịu à?”
Đằng sau đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm dày.
Khi Tô Yên nhìn rõ đó là Lục Cận Phong thì rất ngạc nhiên: “Không phải anh đang họp sao? Đây là nhà vệ sinh nữ đấy.”
“Anh tạm dừng cuộc họp rồi.” Lục Cận Phong sờ sờ trán Tô Yên, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: “Em phát sốt rồi.”
Khi Tô Yên rời rời khỏi phòng họp, Lục Cận Phong đã chú ý đến rồi, nên anh lập tức tạm dừng cuộc họp.
“Có lẽ là do tối hôm qua dầm mưa.” Đầu Tô Yên đúng là đang rất mê man.
Lần nào lúc cô phát sốt, cả người cũng đều đau nhức.
“Anh đưa em đi nghỉ ngơi.”
Lục Cận Phong ôm cô lên, vừa định đi ra ngoài, đột nhiên có tiếng bước chân đi về phía bên này.
Tô Yên hơi hoảng loạn, cô không phải sợ người khác nhìn thấy cô và Lục Cận Phong đang ở trong nhà vệ sinh nữ, mà là lo lắng chuyện Lục Cận Phong giả què bị bại lộ.
Tô Yên chỉ chỉ một phòng, đè thấp giọng nói: “Vào trong đó trốn trước đi.”
Vốn dĩ ý của Tô Yên là bảo Lục Cận Phong vào trong đó trốn, ai ngờ anh lại ôm luôn cô vào trốn cùng, hơn nữa còn ngồi trên bồn cầu.
Lục Cận Phong ôm cô ngồi trên bồn cầu?
Cảnh tượng này, trước đây Tô Yên không hề dám nghĩ đến.
Hai người cùng nhau chen chúc trong đây, đột nhiên Tô Yên cảm thấy căn phòng này thật nhỏ, cô muốn xuống đất cũng chẳng có chỗ để đứng.
Tô Yên lạnh đến rùng mình một cái, vòng ôm của Lục Cận Phong rất ấm áp, khiến cô nhất thời chìm sâu vào đó.
Vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến giọng nói của đồng nghiệp.
“Cô nói xem, Phó tổng giám đốc Lục có phải là nhìn trúng Tô Yên rồi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...