Tần Nhã Hân khóc, nước mắt như mưa, hơn nữa với gương mặt xinh đẹp kia, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không mềm lòng?
Cô ta rất đau lòng, đây là lần đầu tiên Lục Cận Phong hét to với cô ta.
Lục Minh Khánh thấy Tần Nhã Hân đau lòng như vậy, nhịn không được mà nói giúp cô ta mấy câu với Lục Cận Phong: "Đại ca, Hân Hân cũng biết lỗi rồi, Nhã Nhược chỉ có một em gái là cô ấy, xem như nể mặt Nhã Nhược, lần này xem như cho qua có được không, em đã dạy dỗ cô ấy rồi."
Lục Cận Phong vỗ bàn một cái, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén xuyên qua người Lục Minh Khánh: "Đi ra ngoài cho tôi."
Cơ thể Tần Nhã Hân theo bản năng bị tiếng vỗ bàn đó làm cho run sợ, sắc mặt trắng bệch.
Lục Minh Khánh liếc nhìn Tần Nhã Hân, mím môi: "Vâng, đại ca."
Lục Minh Khánh vừa đi, trong lòng Tần Nhã Hân lập tức cuống cuồng, vội vàng gọi: "Minh Khánh..."
Có Lục Minh Khánh ở đây, dù ít hay nhiều anh ta cũng có thể hỗ trợ nói giúp một hai câu.
Tiếng kêu của Tần Nhã Hân không thể ngăn cản bước chân đang rời đi của Lục Minh Khánh, sự việc lần này đích thực rất nghiêm trọng, Tần Nhã Hân ngay cả một chút ăn năn cũng không có, miệng đầy lời dối trá, cũng nên được dạy dỗ.
Văn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người là Lục Cận Phong và Tần Nhã Hân, không khí dường như đông cứng lại.
Lục Cận Phong không nói chuyện, chỉ ngồi ở trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Nhã Hân.
Tần Nhã Hân chột dạ trong lòng: "Anh Cận Phong!"
Lục Cận Phong châm một điếu thuốc, mặt không thay đổi nói: "Chuyện của chị cô, đúng là tôi phải có một phần trách nhiệm, cũng bởi vì như thế, tôi mới dùng sự áy náy với chị cô bù đắp trên người cô. Tôi vẫn cho rằng cô có thể học tập một chút sự dịu dàng thiện lương của chị mình, thật không ngờ, tâm tư của cô càng lúc càng ác độc như thế, phá hỏng phanh xe, đừng nói với tôi chỉ là vì muốn dạy dỗ Tô Yên."
Đây rõ ràng là muốn đẩy người vào chỗ chết.
Tần Nhã Hân vội vàng nhận sai: "Anh Cận Phong, em thật sự không muốn hại chết Tô Yên, em chỉ là có tranh cãi với Lưu Hạo, cho nên muốn dạy dỗ cô ấy một chút, em không ngờ sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy, anh Cận Phong, em sai rồi."
Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình nhắm vào Tô Yên.
"Tần Nhã Hân." Gương mặt Lục Cận Phong lạnh lùng, tức giận nói: "Cô nên cảm thấy may mắn vì mình là em gái của Nhã Nhược, nếu không, cô đừng nghĩ đến chuyện toàn thân toàn vẹn rời khỏi đây."
Trong lòng Tần Nhã Hân run lên, không thể nào tin được: "Anh Cận Phong, chẳng lẽ anh vì Tô Yên mà muốn giết em sao?"
Lục Cận Phong gõ gõ tàn tro của điếu thuốc, đuôi lông mày lạnh lùng đè nén xuống: "Tôi thiếu nợ chị gái cô, bây giờ cũng đã thanh toán xong rồi, bây giờ lập tức cút về nước A cho tôi, không có sự cho phép của tôi, không được phép bước chân vào Đế Đô nửa bước."
Lục Cận Phong bỏ lại câu nói này, xoay ghế, quay lưng lại.
Vành mắt Tần Nhã Hân đỏ lên, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống: "Em có thể đi, chỉ hy vọng anh Cận Phong đừng quên, chị em là vì anh mà chết, hơn nữa đã năm năm rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm được, nợ anh thiếu chị em, vĩnh viễn cũng trả không đủ, anh đã quên chị em rồi, chính là có lỗi với chị ấy."
Nói một hơi, Tần Nhã Hân khóc chạy ra khỏi văn phòng.
Lục Cận Phong một mình trầm mặc, năm năm trước, Lục Thừa Mẫn hạ thuốc anh, lúc đó kẻ thù của anh tìm đến, Nhã Nhược vì dẫn những kẻ đó rời đi, không trở về nữa.
Tâm trạng Lục Cận Phong nặng nề nhắm mắt lại, giống như lời Tần Nhã Hân vừa nói, nợ mà anh thiếu Nhã Nhược, không chỉ không trả hết, mà còn là không có cơ hội nữa.
...
Lục Minh Khánh thấy Tần Nhã Hân khóc chạy ra ngoài, lập tức đi theo.
"Hân Hân."
Tần Nhã Hân dừng lại, vẻ mặt không được tốt nhìn Lục Minh Khánh: "Bây giờ anh hài lòng rồi đó, anh Cận Phong kêu em cút khỏi Đế Đô, không cho phép trở lại."
"Hân Hân, anh chỉ là đến tặng em một lời khuyên, đừng quá tự cho mình là thông minh, xem người khác là kẻ ngốc." Hai tay Lục Minh Khánh đút túi, giọng nói nhàn nhạt: "Chị Nhã Nhược trước đây đối xử với anh rất tốt, cho nên anh vẫn luôn nhớ đến phần tình cảm này, vừa rồi không vạch trần em, nhưng không phải đại ca cái gì cũng không biết đâu."
"Em chính là nhắm vào Tô Yên đó, thì sao? So với chị gái em, cô ta còn kém xa." Nước mắt Tần Nhã Hân biến mất, nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Yên, em đã không thích cô ta rồi, chị em yêu anh Cận Phong như vậy, anh Cận Phong cũng là của chị em, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng chiếm được."
"Vậy còn em?" Giọng điệu của Lục Minh Khánh có chút nặng nề: "Rốt cuộc là em vì chị gái mình, hay là bởi vì em đã rung động đối với đại ca?"
"Em..." Tần Nhã Hân bị hỏi không trả lời được, một lát sau mới nói: "Tình cảm giữa chị và anh Cận Phong, em vẫn luôn rất hâm mộ, lúc đó chị là vì cứu anh Cận Phong, một đi không trở lại, nhưng ai có thể xác định, chị ấy đã thực sự chết hay chưa?"
Sắc mặt Lục Minh Khánh cứng lại: "Ý em là gì?"
"Gần đây em luôn mơ thấy chị ấy, em cảm thấy có lẽ chị em vẫn chưa chết."
Vẻ mặt Lục Minh Khánh lập tức trở nên nghiêm trọng, nếu như Nhã Nhược không chết, vậy chuyện kia sợ là càng nguy rồi.
Trái tim của Lục Cận Phong đã ở trên người Tô Yên, nếu như xảy ra biến cố này, đủ để làm cho người ta đau đầu.
Có điều đã năm năm trôi qua không có tin tức rồi, rơi vào tay những người kia, sao có thể còn sống sót.
...
Tô Yên vội vàng làm xong chuyện trong tay, nhanh chóng tan làm.
Sợ bị giữ lại, Tô Yên cầm túi chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lục Cận Phong biết được Tô Yên đi rồi, vẻ mặt nhất thời trở nên rất khó coi.
Mà chuyện Lục Cận Phong gọi Tần Nhã Hân tới văn phòng rất nhanh đã truyền đến tai Lục Thừa Mẫn.
"Anh trai tôi thực sự đã mắng Tần Nhã Hân đến nỗi khóc chạy ra ngoài?"
Thư ký gật đầu: "Vâng, tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô Tần khóc chạy ra ngoài, cậu ba Lục đuổi theo, tôi nghe được hình như tổng giám đốc Lục muốn cho cô Tần rời khỏi Đế Đô."
"Bởi vì chuyện gì, anh có nghe được không?" Lục Thừa Mẫn vui vẻ hẳn lên.
"Hình như là bởi vì chuyện Tô Yên xảy ra tai nạn đợt trước." Thư ký hỏi: "Cậu hai Lục, cậu nói xem có phải tổng giám đốc Lục có ý đó đối với Tô Yên hay không? Tôi tìm người đến công ty con hỏi thăm, biết được Tô Yên là do cậu ba Lục tiến cử đến trụ sở chính, mà cậu ba Lục là người của tổng giám đốc Lục, có phải cũng là ý của tổng giám đốc Lục hay không?"
Lục Thừa Mẫn nhíu mày, đột nhiên anh ta nhớ ra, Tô Yên này lúc trước suýt chút nữa đã gả vào nhà họ Lục.
Trước đó có ba người gả vào nhà họ Lục, đều chết không rõ nguyên do.
Chỉ duy nhất Tô Yên này đào hôn, mà Lục Cận Phong lại không truy cứu.
Lục Cận Phong biến mất một hồi, lại đột nhiên trở về, anh ta nghe nói, Lục Cận Phong đã xảy ra chuyện, ngay cả ông nội cũng bị kinh động, mà ngày hôm Lục Cận Phong xảy ra chuyện, Tô Yên cũng xảy ra chuyện.
Trên đời nào có chuyện gì trùng hợp như vậy.
Lục Thừa Mẫn trầm tư hồi lâu, đột nhiên cười: "Người anh trai này của tôi ẩn giấu rất kỹ, nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cuộc đã để tôi tìm được điểm yếu rồi."
...
Tô Yên đang trên đường đến bệnh viện để thăm Tô Duy, nhận được điện thoại của cảnh sát.
Tô Vân đang ở trong phòng tạm giam muốn được gặp cô.
Tô Yên nghĩ nghĩ, quay đầu xe đến cục cảnh sát.
Chu Hoàng Long tự mình tới cục cảnh sát, đi tìm cục trưởng Vương, vẫn không có cách cứu Tô Vân ra, ông ta cũng không biết rốt cuộc là ai đang làm chỗ dựa cho Tô Yên.
Trực giác nói cho Chu Hoàng Long biết, người giúp Tô Yên lần này chính là người lúc trước đã làm mất đi đôi chân của con trai ông ta.
Chu Hoàng Long không thể nộp tiền bảo lãnh cho Tô Vân, vậy thì chỉ có thể đi theo trình tự tư pháp.
Tô Vân cuống cuồng, sợ hãi, thì thầm nói muốn gặp Tô Yên.
Cảnh sát không chịu nổi, lúc này mới gọi điện thoại cho Tô Yên.
Tô Yên đứng ở bên ngoài cửa sắt, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Tô Vân đang co rúm lại ở trong góc.
"Nghe nói cô muốn gặp tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...