Bị vợ cắm sừng, bị đùa bỡn, nuôi con người khác, dù là bất kỳ đàn ông nào trên thế gian này cũng đều sẽ không chịu nổi.
Tô Đình Nghiêm muốn đánh chết Tần Phương Linh.
Trên đầu ông ta không chỉ có một nhánh lá xanh, mà là cả một đại thảo nguyên Hulunbuir.
Xanh đến lóa mắt.
Sắc mặt Tần Phương Linh trắng bệch, nhìn kết quả xét nghiệm ADN, biết sự việc đã bại lộ, sợ đến mức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
“Trốn đi đâu.”
Tô Đình Nghiêm kéo bà ta lại, hung hăng đẩy ngã xuống đất, trình diễn một màn phật sơn vô ảnh cước, liên tục đá vào người Tần Phương Linh.
“Thứ đàn bà hèn hạ, cắm sừng tao, còn bắt tao nuôi con người khác, Tô Yên có phải là tạp chủng của mày và Chu Hoàng Long không?”
Tần Phương Linh đau đớn lăn lộn trên mặt đất, liên tục kêu la thảm thiết, cầu xin tha thứ: “Đừng đánh, a, tôi sai rồi, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, ông Tô, tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi ông, tôi là thật tâm đối với ông, a!”
“Thật tâm?” Tô Đình Nghiêm giận đến tái mặt, đá một phát vào bụng Tần Phương Linh, Tần Phương Linh đau đớn, mặt mày vặn vẹo, hai tay ôm bụng, ngay cả nói cũng không nói được.
Tô Đình Nghiêm khó kiềm được lửa giận: “Mày nghĩ Tô Đình Nghiêm tao là thằng ngu hả? Mấy năm nay mẹ con tụi mày bắt nạt Tô Yên, tao mắt nhắm mắt mở cho qua, có của ngon vật lạ gì tao cũng đều để dành cho mẹ con tụi mày, kết quả là lại nuôi con của người khác, thứ đàn bà đê tiện, tao đánh chết mày.”
Bất luận là phương diện tình cảm hay là mặt mũi, Tô Đình Nghiêm đều không chịu nổi đả kích này.
Tần Phương Linh bị đánh rất tàn nhẫn, cuối cùng nằm trên mặt đất, ngay cả sức lực cầu xin tha thứ cũng không có.
Đám người hầu nghe thấy tiếng động, chỉ dám trốn ở một góc gần đó, không ai dám bước lên.
Tô Đình Nghiêm đánh xong, phẫn nộ trong lòng vẫn chưa tiêu tan, ông ta chưa từng nghĩ, hơn hai mươi năm nay, hóa ra chỉ là một vở kịch.
Tần Phương Linh nằm trên mặt đất, Tô Đình Nghiêm lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Hoàng Long.
Hơn nữa đêm nhận được điện thoại, Chu Hoàng Long cũng không nhìn màn hình, trực tiếp bắt máy: “Ai vậy?”
“Chu Hoàng Long, mày ngoại tình với vợ tao không tính, mày còn bắt tao nuôi con mày hơn hai mươi năm, mày quả thực khinh người quá đáng.”
Giờ phút này Tô Đình Nghiêm hoàn toàn bộc lộ bản sắc đàn ông của mình, ông ta không còn sợ địa vị của Chu Hoàng Long: “Dù Tô Đình Nghiêm tao có hèn nhát thì lần này tao cũng sẽ không nhịn nữa, chẳng sợ Tập đoàn Tô Thị phải phá sản, tao cũng sẽ bắt mày phải trả giá.”
Dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.
Cả đời Tô Đình Nghiêm a dua nịnh hót, sống hèn nhát, bị vợ cắm sừng, ông ta có thể nhịn được.
Nhưng ngay cả con gái cũng là con người ta, thì đã hoàn toàn đúng đến tôn nghiêm của một người đàn ông, lần này Tô Đình Nghiêm không thể nhịn được nữa.
Tần Phương Linh nằm trên mặt đất bị khí thế đập nồi dìm thuyền của Tô Đình Nghiêm dọa cho một trận, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
“Nhốt con đàn bà đê tiện này vào phòng trên lầu cho tôi, ai dám thả ra, thì cuốn gói cút đi.” Tô Đình Nghiêm nổi giận đùng đùng dặn dò người hầu.
Đám người hầu trốn ở một góc vội chạy đến kéo Tần Phương Linh lên lầu.
“Ông Tô, tôi biết sai rồi, thả tôi ra, tôi còn phải đi cứu Tô Vân, Tô Yên muốn hại Tô Vân.” Trong lòng Tần Phương Linh vô cùng lo lắng, hiện tại bà ta chỉ muốn mau chóng đi cứu Tô Vân.
Bà ta chỉ có duy nhất đứa con gái này, nhớ đến cuộc gọi cầu cứu vừa rồi của Tô Vân, trong lòng Tần Phương Linh lại càng thêm hoảng loạn.
Lần này Tô Đình Nghiêm đã quyết tâm, sau khi nhốt Tần Phương Linh lại, ông ta xoay người đi ra ngoài.
Khi một người đàn ông mất đi lý trí, họ sẽ làm ra những chuyện mà nguời khác không thể tưởng tượng nổi.
Tô Đình Nghiêm ôm một bụng lửa giận, hiện tại ông ta muốn tìm Chu Hoàng Long tính sổ.
Tần Phương Linh la hét trong phòng, nhưng người hầu không ai dám mở cửa cho bà ta.
“Bà chủ, bà đừng làm chúng tôi khó xử, lần này là bà có lỗi với tiên sinh, tiên sinh nổi giận như vậy, ai dám thả bà chứ.”
Đám người hầu nói xong, khóa chặt cửa, trở về phòng ngủ.
Trong lòng Tần Phương Linh nóng như lửa đốt, bắt bà ta ở phòng đợi, sao bà ta đợi được chứ.
Bà ta không thể ngồi ở đây chờ chết, bà ta phải đi tìm Chu Hoàng Long.
Hiện tại Chu Hoàng Long chính là toàn bộ hy vọng của bà ta.
Tần Phương Linh từ dưới đất đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ, tim đập mạnh, nắm lấy tấm màn, từ từ trượt xuống, được một nữa, thì đuối sức, ngã thẳng xuống đất.
“A!”
Tần Phương Linh đau đớn hét lên, nằm dưới đất thở hổn hển, một lát sau mới đứng lên, chật vật chạy ra ngoài.
…
Ở bên này.
Tô Yên đã giải quyết chuyện Tô Vân xong, định trở về, thì thấy Hạ Bảo và Lý Sâm mang theo đám người chạy đến.
Lý Sâm hỏi Tô Yên: “Chị, người xấu đâu?”
Một tiếng chị này, nói rất trôi chảy.
“Chị, chị không sao chứ?” Hạ Tiểu Bảo vô cùng lo lắng, lôi kéo Tô Yên, kiểm tra xem có bị thương ở
An Nhược cũng hỏi: “Tô Yên, không có việc gì đi, Tô Vân không phải gọi cậu đến sao? Người đâu?”
Nhìn đám người lo lắng cho mình, trong lòng Tô Yên bỗng cảm thấy ấm áp.
“Giải quyết xong rồi, về thôi.”
Trong lòng Tô Yên hiểu rõ, chuyện không đơn giản như vậy, đây chỉ mới là bắt đầu.
Tô Yên muốn đến cục cảnh sát một chuyến: “An Nhược, cậu đưa Tiểu Bảo về trước đi.”
“Chị, chị muốn đi đâu? Em đưa chị đi.” Lý Sâm không phải đồ ngốc, biết Tô Yên còn có việc, ngay từ đầu nhận được cuộc gọi của Hạ Bảo, muốn cứu viện, Lý Sâm đã vô cùng cao hứng, lập tức dẫn người đến đây.
Đánh nhau, là nghề của anh ta.
Nhưng khi anh ta dẫn người đến, thì lại không cần dùng nữa, anh ta thật bất tài vô dụng, khó được một lần Tiểu Bảo nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa, anh ta không thể bỏ qua cơ hội này được.
Tô Yên liếc Lý Sâm, chuyện riêng của cô, không muốn nhà họ Lý xen vào, hỏi Lý Mộc Sinh mượn người, đã là ngoại lệ.
“Cậu đưa bọn họ về đi.”
“Hả? Vậy thôi?” Lý Sâm có chút mất mác.
An Nhược nhìn Tô Yên còn có việc, cô không hỏi nhiều, dù sao đó cũng là nỗi đau trong lòng Tô Yên, có Lý Sâm ở đây, cô không tiện hỏi.
“Tô Yên, vậy mình đưa Tiểu Bảo về trước.” An Nhược hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Mình sẽ về ngay.”
“Ừm.”
Sau khi Tô Yên và đám người Lý Văn tách ra, cô trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát.
Cô là người bị hại, đương nhiên phải đến cục cảnh sát báo án.
Từ khi Tô Vân bị đưa vào đây, vẫn luôn một mực phủ nhận chuyện mình hãm hại Tô Yên, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Trần Hạo, hơn nữa còn yêu cầu gặp Chu Hoàng Long.
Chu Hoàng Long là ai?
Chính là đương gia của nhà họ Chu, một trong bốn gia tộc lớn tại đế đô.
Tô Vân không chỉ là cô chủ của nhà họ Tô, còn là con dâu của nhà họ Sở, miếng xương này vốn đã không dễ gặm, hiện tại Tô Vân còn gọi cả Chu hoàng Long ra, ngay cả cục trưởng sắp đi ngủ cũng bị làm cho kinh động.
Cục trưởng Vương vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tô Yên ngồi ở đại sảnh, nhất thời không biết làm sao.
Tô Yên là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, ông ta cũng không dám đắc tội.
“Cô chủ Tô.” Cục trưởng Vương đi tới, biết rõ còn hỏi: “Đã muộn thế này, sao cô chủ Tô vẫn còn ở đây?”
Trên đường đến, Cục trưởng Vương đã nghe qua đâu đuôi câu chuyện.
“Ngay cả Cục trưởng Vương cũng bị kinh động, xem ra cô em gái kia của tôi đã gọi cả Chu Hoàng Long ra nhỉ.” Vẻ mặt Tô Yên bình tĩnh nhìn Cục trưởng Vương: “Cục trưởng Vương định xử lý thế nào?”
“Đương nhiên phải xử lý công bằng công chính rồi.” Cục trưởng Vương khó xử: “Chỉ là cô chủ Tô, ân oán hận thù giữa hai chị em các cô, không bằng giải quyết riêng đi, nếu không chỗ Chu tiên sinh kia, tôi cũng khó mà ăn nói lắm, hòa thuận phát tài.”
“Ân oán giữa tôi và Tô Yên không phải là giả, nhưng tôi không chấp nhận giải quyết riêng.” Ngữ điệu Tô Yên lạnh lùng nói: “Nếu Chu Hoàng Long muốn quản chuyện hôm nay, Tô Yên tôi sẽ bồi đến cùng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...