Tim Tô Yên đập loạn, dường như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực. Cô mặc trên người áo khoác của anh, hoàn toàn bị hơi thở của anh bao quanh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lục Cận Phong hôn càng lúc càng sâu, có cảm giác như anh đang muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Từ khi Tô Yên bắt đầu nói chia tay, Lục Cận Phong vẫn luôn cảm thấy lồng ngực mình rất nặng nề, như thể có tảng đá lớn đè lên vậy.
Anh thấy khó thở, chính bởi vì người con gái mà anh luôn dốc lòng muốn bảo vệ và yêu thương đó, trong lòng không chỉ không có anh, thậm chí còn đã sinh con với người khác.
Chưa kết hôn đã sinh con!
Rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào, mới có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện sinh con ở cái tuổi xuân thì như thế?
Lục Cận Phong ghen tỵ với người đàn ông đó, ghen đến phát điên.
Anh không dám đi điều tra, không dám đi hỏi, hay thậm chí là nhắc tới.
Sự ghen tỵ và tức giận bị đè nén hơn nửa tháng lại bạo phát vào đúng lúc này, anh hận không thể hung ác mà chiếm lấy cô, khiến cô chỉ thuộc về một mình anh.
Ý nghĩ điên cuồng này lần đầu tiên trỗi dậy mạnh mẽ đến thế.
Củi trong lò bếp bằng đất cháy đỏ rực, tiếng lửa tí tách bập bùng.
Tô Yên lúc này mới phản ứng lại được, cô nhận thức hành động hiện tại của cả hai bèn vội vã đẩy Lục Cận Phong ra.
Người kia lại ôm cô chặt vào trong lồng ngực, mặc cho cô có vùng vẫy như nào cũng không thoát ra được.
"Ưm! Ưm!"
Hành vi mất kiểm soát này của Lục Cận Phong khiến Tô Yên có hơi sợ.
"Phập!"
Trên môi truyền tới một cơn đau rát.
Mùi máu tanh lan tràn khắp cả khoang miệng.
Môi của Tô Yên bị cắn rách, Lục Cận Phong luống cuống buông cô ra: "Yên Yên, anh..."
Anh ân hận về hành động mất kiểm soát khi nãy của mình.
Cũng không hiểu tại sao, trong lòng Tô Yên lại cảm thấy vô cùng uất ức.
Cô xoay mặt qua lò bếp, nhìn chăm chú vào đống lửa bập bùng, tự cười chế giễu: "Lục Cận Phong, có phải anh cảm thấy, tôi quả thật là một người phụ nữ tùy tiện đúng không?"
Vừa nãy, cô cảm nhận được anh đang tức giận cùng mâu thuẫn.
Lục Cận Phong chau chặt ấn đường, nặng nề nhìn về phía Tô Yên.
Người bên đây khẽ run hàng mi, trong ánh mắt có chút mơ hồ, mấp máy môi nói: "Vừa nãy chắc là trong lòng anh rất mâu thuẫn nhỉ. Anh hoàn toàn không phải không để ý gì tới quá khứ của tôi, ngược lại còn rất mực để ý. Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào lại không để ý chuyện người phụ nữ của mình mang thai con của người khác chứ."
Lục Cận Phong là người sinh ra đã ở vạch đích, tính tình kiêu ngạo. Thân là cậu cả nhà họ Lục, sẽ không thể nào xài đồ của người khác đã dùng được.
Nhưng mà, anh lại cứ nhất định phải gặp Tô Yên.
Tô Yên lại cứ nhất định phải là người phụ nữ đã sinh con với người đàn ông khác.
Lục Cận Phong siết chặt tay thành nắm đấm, biểu cảm lạnh lùng. Bỗng, anh đấm một cú vào vách tường, trong nháy mắt đốt ngón tay lại đỏ ửng, máu tươi chảy ra.
Tô Yên hoảng sợ: "Lục Cận Phong, anh làm cái gì vậy?"
Cô vội vã lấy khăn cầm máu cho anh.
Nhìn dáng vẻ người kia lo lắng cho mình, Lục Cận Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm cô. Sau đó lại đột ngột ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng nói cũng nặng nề hẳn: "Yên Yên, chúng ta bắt đầu lại đi."
Trong lòng Tô Yên cả kinh.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn. Nghe Lục Cận Phong nói như thế khiến cô thấy rất vui, nhưng mà lẩn trong sự vui thích đó lại là cảm giác tự ti, không thể nào tách ra được.
Ánh lửa bên trong nhà bếp làm nổi bật lên khuôn mặt của hai người, tất cả mọi thứ xung quanh giống như phông nền, đều trở nên mơ hồ ngắt quãng.
Tô Yên ngửa đầu nhìn vào góc cằm rõ ràng của anh.
Cô không thể phủ nhận rằng Lục Cận Phong ở trong lòng mình đã chiếm một vị trí quan trọng, không thể nào phai mờ được. Cô rất muốn cứ thế mà gật đầu thật mạnh.
Thế nhưng...
"Lục Cận Phong, chúng ta hãy nên bình tĩnh lại chút đi."
Phàm là chuyện được quyết định dưới sự kích động, sẽ đều chỉ là những chuyện tồi tệ.
Tô Yên thoát khỏi lồng ngực của anh, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Lúc ban đầu chúng ta đều quá hời hợt, mang tình cảm ra làm trò đùa. Có thể đây là một cơ hội cho chúng ta, để hai người chúng ta có thể cùng nhau nghĩ kỹ lại. Con đường này, rốt cuộc có đi được tới đích hay không."
Cả hai quen biết quá đột ngột, phát triển cũng nhanh chóng, giống như tất cả những cảm xúc mãnh liệt đều được bộc phát ngay lúc đó. Mà bởi vì chuyện tình cảm của cả hai quá mức êm đẹp, cho nên lúc xảy ra vấn đề cũng là lúc cả hai khó có thể vượt qua được nhất.
Tô Yên nói câu đó xong, quay người ra khỏi nhà bếp.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói của Lục Cận Phong.
"Tô Yên, anh chưa từng coi đó là trò đùa."
Tô Yên sững người lại, có cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi.
Cô không quay đầu lại, cũng không cảm giác được khóe miệng của mình đang khẽ cong lên.
Lục Cận Phong đứng yên tại chỗ, nước mưa ngoài kia không ngừng lăn xuống trên mái hiên, phía xa là cảnh núi non hùng vĩ, tất cả hòa quyện lại thành một bức tranh non nước hữu tình.
Thầy Viên đã sửa xong bản thiết kế phác thảo, Tô Yên đứng dưới mái hiên, nhìn về phía xa.
Có lẽ đã ở trong thành phố quá lâu, nay cách xa chốn náo nhiệt lại bỗng cảm thấy thích cảnh núi non yên tĩnh như này.
"Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp." Thầy Viên chống gậy đi tới bên cạnh Tô Yên: "Núi Đào Hoa này nổi tiếng là cảnh mặt trời mọc, cảnh tượng đó mới gọi gọi là tuyệt đỉnh, siêu đẹp mắt."
Mấy năm này Tô Yên luôn bận rộn với công việc, làm gì có tâm trạng mà đi ngắm mặt trời mọc.
Cảnh bình minh ngày mới, thật sự cô vẫn luôn muốn ngắm thử một lần.
"Tôi còn phải mang bản thiết kế phác thảo về nữa, đành hẹn lần sau vậy. Lần sau rảnh rỗi nhất định sẽ tới."
"Người trẻ tuổi đều xốc nổi như thế, số người có thể điềm đạm được thật quá ít." Thầy Viên nói một câu có hàm ý sâu xa: "Có đôi khi, bỏ lỡ một lần chính là bỏ qua cả đời, hối hận không kịp."
Tô Yên im lặng.
"Ăn cơm thôi."
Lục Cận Phong bưng món ăn từ trong bếp ra ngoài.
Thầy Viên ngửi được mùi thơm, bắt đầu thèm thuồng: "Tiểu Phong, lần gần đây nhất cậu nấu ăn cũng đã là chuyện của mấy năm trước rồi, kể ra lại thật sự là có hơi nhớ đó nha."
Mấy năm trước?
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, hai người này đã quen biết nhau lâu vậy rồi sao?
Thầy Viên nhìn về phía Tô Yên: "Ngồi xuống ăn một chút hãy đi."
Tô Yên liếc nhìn đồng hồ, đã sắp không còn kịp rồi.
"Không được rồi thầy Viên, hai người ăn đi, tôi phải về trước rồi, hôm nào lại đến ghé thăm."
Bây giờ trời đã bớt mưa rồi, nếu không đi thì đợi đến tối đường sẽ càng khó đi hơn.
Giao Hạ Vũ Mặc cho An Hinh, Tô Yên cứ luôn thấy không yên tâm cho lắm.
"Anh đi cùng với em." Lục Cận Phong cầm lấy chìa khóa xe: "Cụ Viên, hôm khác tôi lại ăn cơm cùng với ông."
Thầy Viên gật đầu: "Vậy được, tôi cũng không giữ cô cậu lại nữa. Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đang có mưa, đường núi không dễ đi đâu."
Lục Cận phong nhìn về phía Tô Yên: "Ngồi xe anh đi."
"Không được, tôi lái xe công ty tới đây, phải lái trở về."
"Vậy anh lái xe chở em."
Đường núi gồ ghề, trời lại sắp tối rồi, Lục Cận Phong không yên tâm để cô lái xe một mình.
Tô Yên nghĩ tới lúc bánh xe bị trơn trượt, cô vẫn chưa thông thạo kỹ thuật này, cho nên cũng không dám mạo hiểm: "Vậy được thôi."
Còn về chuyện xảy ra ở nhà bếp, hai người cũng không có nhắc lại.
Tô Yên ngồi ở ghế phụ, Lục Cận Phong lái xe. Lúc xuống dốc, anh cũng không dám lái quá nhanh.
Phía bên trong xe yên tĩnh, Tô Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại đột ngột vang lên tiếng của Lục Cận Phong.
"Mẹ của anh không có giới thiệu bạn gái cho anh."
"Hả?" Tô Yên nhất thời chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn Lục Cận Phong, sau đó mới nhận ra ý người kia muốn nói là gì bèn đáp.
"Vậy những chuyện mà anh đã nói trước đó?"
"Cố ý chọc tức em thôi."
Nghe thế, Tô Yên bỗng nhịn không được mà bật cười.
Nhưng mà, chiêu khích tướng của Lục Cận Phong quả thật có tác dụng. Bởi sau khi nghe tin anh có bạn gái khác, trong lòng cô quả thật có hơi không thoải mái.
"Cô gái mà ngày đó tôi thấy tới bệnh viện thăm anh, là ai?"
"Đồng nghiệp." Lục Cận Phong cũng không bị tính là nói dối. Emily là thư ký của anh, quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới, cũng coi như là đồng nghiệp rồi.
"Công ty của các anh còn có tài xế nữ lái xe công nghệ?" Tô Yên có hơi ngờ vực: "Tôi thấy dáng người cô gái kia quyến rũ, mặc toàn hàng hiệu, nhìn kiểu gì cũng không giống một tài xế lái xe công nghệ."
"Cô ấy là thư ký của sếp, không phải là tài xế."
"Vậy cô ấy có phải là người mà anh yêu thích không?" Tô Yên bỗng cảm thấy có mối nguy hiểm.
"Không có." Lục Cận Phong trả lời chắc như đinh đóng cột, vào lúc này cũng không hề có chút do dự nào.
Dục vọng cầu sinh của ai mà không mạnh mẽ.
Tô Yên khẽ hừ một tiếng: "Có quỷ mới tin."
Cô cũng không ý thức được bầu không khí giữa hai người đang vô tình giống như trước đây.
Lục Cận Phong ngoắc môi, nhìn Tô Yên mà nói: "Lần sau em có thể đích thân hỏi cô ấy thử."
Xe chạy tới khúc cua gắt, phía đối diện lại có xe đang lái tới. Lục Cận Phong giảm tốc độ né đi, chân đạp vào phanh xe, nhưng mà xe lại không hề có tý phản ứng nào.
Lục Cận Phong lập tức đen mặt.
Phanh xe không ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...