Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Bên bờ sông gần bệnh viện.

An Hinh khóc lóc một cách đau lòng, cô khó có thể chấp nhận khi người cha trước giờ vẫn luôn yêu thương mình lại thiên vị người bắt nạt mình là An Minh.

“Cô cả, cô cả.”

Quản gia đuổi theo qua: “Ôi, cô cả, sao cô lại khóc như mèo mướp vậy, mau để chú Tuyền xem nào.”

Quản gia chú Tuyền chọc cười An Hinh, ông ấy là người nhìn An Hinh lớn lên, trong lòng cũng rất thương yêu cô.

Nếu là trước đây An Hinh sẽ bị chọc cười, nhưng lần này cô thật sự quá đau lòng, giận dỗi nói: “Mèo mướp thì mèo mướp, cha không thương con nữa, An Minh là một tên hư hỏng, nhà họ An không có chốn để con dung thân nữa, sau này con cũng không phải là cô cả của nhà họ An nữa, sau này chú Tuyền cũng đừng gọi con là cô cả nữa.”

“Ôi, giận thật rồi sao.” Chú Tuyền cười ha ha: “Cô cả, ông chủ xem cô như viên ngọc trong lòng bàn tay mà thương yêu, sao có thể không thương cô nữa được, cậu cả là vì nghe nói cô đi theo cậu chủ nhà họ Lý rồi, trong lúc gấp rút nên mới xảy ra tai nạn xe, cậu ấy vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, ông chủ cũng là đang trong cơn tức giận mà thôi.”

“Thoát khỏi nguy hiểm, vậy cũng có nghĩa là không có chết, thật là đáng tiếc.” An Hinh lau nước mắt, căm hận nói: “Anh ta chết rồi thì tốt hơn.”

“Cô cả, cô đừng có nói những lời như vậy, mặc dù bình thường cậu cả hay bất đồng ý kiến với cô, nhưng thực ra cậu ấy vẫn luôn âm thầm quan tâm đến cô…”

“Các người đều bị tên khốn đó gạt rồi, anh ta không phải là con trai của cha, anh ta ở bên cạnh cha là để báo thù, chú Tuyền, bây giờ cha con không tin lời con nữa, chú phải khuyên giải cha con.”

Chú Tuyền cười nói: “Cô cả, cô đừng nói đùa nữa, cậu chủ sao có thể không phải là con của ông chủ được.”

Cảm xúc của An Hinh rất kích động: “Anh ta không phải, là do chính miệng anh ta nói với con đó.”

“Cô cả, cô đừng tùy hứng nữa.” Trên mặt chú Tuyền nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Ông chủ thương cả cô và cậu cả, có thời gian thì cô đi thăm cậu cả đi, trong lòng cậu ấy luôn nhớ đến cô đấy.”

“Tôi không đi thăm tên khốn đó đâu, cả đời này con cũng không muốn nhìn thấy anh ta.” An Hinh tức giận nói: “Các người không tin lời con thì thôi, sau này con sẽ không về nhà họ An nữa, các người cũng đừng quản con.”


An Hinh nói xong thì rời đi.

Cô không phải là con ngốc, nếu cô thật sự là anh em cùng cha khác mẹ với An Minh, cho dù An Minh có khốn nạn đến thế nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.

Vậy thì chỉ có một khả năng, bọn họ không phải là anh em, An Minh không có nói dối.

Còn về việc An Chí Thanh thiên vị An Minh, không tin lời cô, nhất định là do bị tên khốn An Minh kia lừa gạt rồi.

Chỉ là cô nghĩ không thông, chắc chắn An Chí Thanh phải rất rõ ràng việc An Minh có phải là con trai của mình hay không chứ, tại sao An Chí Thanh lại giao công ty cho một người ngoài, rồi để mặc cho An Minh bắt nạt cô chứ?

Cô nhất định phải tìm ra câu trả lời.

Trong bệnh viện.

Lục Cận Phong lại vừa thăm Tô Yên trong phòng chăm sóc đặc biệt xong đi ra, Tô Yên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngày nào Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng hỏi mười mấy lần, mẹ đã tỉnh lại chưa?

Mỗi một lần, đối với Lục Cận Phong đều giống như một cây kim đâm vào trong tim anh.

Lệ Uyển cũng ngày đêm chầu trực ở bệnh viện, hai vợ chồng Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam cũng đến thăm rất nhiều lần.

Mỗi ngày Chu Kiệt đều đến một lần, anh ta không đến phòng chăm sóc đặc biệt để thăm, cũng không gặp được Tô Yên, chỉ có thể hỏi thăm bác sĩ về bệnh tình của cô, mỗi ngày đều hỏi.

Lục Cận Phong trở về phòng bệnh, một y tá đến đưa thuốc, nhiều chuyện nói một câu: “Anh Lục, mấy hôm nay có một người đàn ông họ Chu, tự xưng là bạn của chị Lục đến bệnh viện hỏi thăm về bệnh tình của chị Lục.”

Hàng mày Lục Cận Phong nhíu lại: “Họ Chu?”


“Ừm, là một người ngồi xe lăn.”

“Tôi biết rồi.” Lục Cận Phong đoán ra là Chu Kiệt, nói: “Sao này những gì liên quan đến bệnh tình của vợ tôi đều không được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Vâng, anh Lục.”

Y tá đưa thuốc xong thì rời đi.

Vạn Nhất đúng lúc đến: “Đại ca, hôm nay có tốt hơn chút nào không?”

Vạn Nhất cũng mỗi ngày hỏi một câu như vậy.

“Ừm.”

Lục Cận Phong hờ hững đáp một tiếng.

Vạn Nhất cũng biết Lục Cận Phong bởi vì chuyện của Tô Yên mà cảm xúc rất thấp, thở dài một tiếng, nói: “Đúng rồi, đại ca, thi thể của Tần Nhã Hân đã bị đưa đi rồi, không phải là do đại ca Tần đưa đi, mà là Chu An, còn nữa, Địa Sát cũng đã giải tán rồi.”

“Ừ.”

Trên mặt Lục Cận Phong vẫn không có biểu cảm gì: “Tôi ngủ một lúc, một lát còn phải qua ở cùng Yên Yên.”

Bây giờ việc anh phải làm là ăn ngon ngủ ngon nghỉ ngơi thật tốt, sau đó ở cùng Tô Yên, đợi Tô Yên tỉnh lại. Sau khi cô tỉnh rồi, anh muốn cho cô thấy anh đã khỏi rồi, nếu không khi nhìn thấy dáng vẻ tồi tệ của anh, cô lại đỏ mắt khóc lóc.

Lục Cận Phong lại bổ sung: “Đi mua dao cạo râu đến đây.”


Anh phải sửa soạn lại dung mạo của mình một chút.

Vạn Nhất rất bất ngờ, ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu cũng không có phản ứng.

“Hửm?” Lục Cận Phong liếc anh ta một cái.

Vạn Nhất hoàn hồn: “Em đi ngay.”

Đi ra đến cửa, Vạn Nhất lại quay đầu hỏi: “Đại ca, anh… không sao chứ? Em nghe nói cô em gái trước kia của chị dâu đến bệnh viện xum xoe bợ đỡ anh, bây giờ chị dâu vẫn hôn mê chưa tỉnh, cho dù anh có thay lòng thì cũng không thể tìm một người kém hơn chị dâu một trăm lần chứ.”

Đừng trách Vạn Nhất nghĩ như vậy, Lục Cận Phong đột nhiên chú trọng vẻ ngoài, đương nhiên anh ta phải nghĩ nhiều rồi.

Phụ nữ tự làm đẹp cho người mình yêu, đàn ông cũng như vậy.

Vạn Nhất vừa dứt lời, anh ta đã cảm nhận được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, còn có tác dụng hơn là mở điều hoà.

Sắc mặt Lục Cận Phong trầm xuống: “Mắt của ông đây không có bị mù, đầu cũng không bị hỏng.”

Vạn Nhất giống như thở phào một hơi, vỗ vỗ trước ngực, cười nói: “Vậy thì em yên tâm rồi.”

Vạn Nhất chuồn rất nhanh, mua một cây dao cạo râu cho Lục Cận Phong, còn chuẩn bị cả mấy bộ quần áo cho anh thay.

Buổi chiều Lâu Doanh đến bệnh viện thăm Tô Yên, thấy Lục Cận Phong đã cạo râu, gội đầu, thay quần áo, cả người thay đổi hẳn, cũng nói câu giống như Vạn Nhất: “Anh rể, chị tôi còn chưa tắt thở, anh đã chưng diện như vậy, bắt đầu trêu hoa dụ bướm rồi à?”

Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn Lâu Doanh một cái, nói ra hai chữ: “Xứng đôi.”

Lâu Doanh cảm thấy kỳ lạ, Lục Cận Phong đã trượt xe lăn tự mình đi qua chỗ Tô Yên.

Dưới ánh hoàng hôn.

Nghĩa trang ngoại ô phía đông.


Chu An đang đốt giấy trước một bia mộ, hai mắt đỏ bừng.

Trên bia mộ có khắc mấy chữ, mộ của vợ và con, do chồng Chu An lập.

Trong lòng của Chu An, Tần Nhã Hân chính là vợ của anh ta.

Anh ta chôn Tần Nhã Hân và con chung với nhau, cũng là để Tần Nhã Hân có người bầu bạn trên đường xuống suối vàng.

Tay Chu An vuốt ve bia mộ, thề thốt nói: “Anh sẽ không để hai người chết oan uổng vậy đâu.”

Nói xong, Chu An lấy một con dao ra, không hề do dự mà cắt đi một đầu ngón tay của mình, giơ ngón tay bị cắt đứt lên, lập lời thề trước bia mộ.

“Lấy ngón tay bị đứt làm chứng.”

Chu An đốt không ít giấy tiền, một trận gió thổi qua, tro bụi bay lên, anh ta đứng dậy, đội mũ lên, xoay người, đôi mắt sâu thẳm, đè thấp vành mũ, cất bước rời khỏi nghĩa trang.

Mà cũng vào buổi tối hôm đó, thi thể của Lục Gia Hành đã bị trộm mất, lúc cảnh sát tìm thấy, thi thể đã bị roi da đánh đến không còn hình dạng.

Người chết rồi còn đánh cả thi thể, mối thù hận này phải sâu đến mức nào.

Vạn Nhất và Lãnh Phùng ở bên ngoài uống chút rượu, nói đến chuyện này, mọi người đều tự hiểu đây là do ai làm.

Lãnh Phùng lại uống một ngụm rượu mạnh, hỏi: “Bây giờ cậu ở đâu?”

“Đương nhiên là ở với vợ tôi rồi.” Vạn Nhất cũng đã uống không ít: “Cậu hâm mộ à?”

“Ngủ trên sofa?” Lãnh Phùng chọc thủng bằng một câu: “Lâu Doanh có thể để cậu vào phòng lên giường, tên tôi sẽ viết ngược lại.”

Vạn Nhất: “…”

Sự thật đó là, đừng nói là sofa, đến ghế anh ta cũng không vớt được, càng đừng nói đến nửa cái giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui