Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tô Yên đã rất lâu không hề nghe thấy cái tên Chu An này.

Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong bên cạnh, vẻ mặt Lục Cận Phong nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hắc Ưng.

Hắc Ưng quay xe lăn, hướng về phía Tô Yên, đeo mặt nạ, cũng không nhìn ra vẻ mặt của cậu ta.

“Người phụ nữ nào?”

“Một người phụ nữ bụng bự, trông vô cùng bình thường. Tôi đã cử người theo dõi khu vực lân cận nơi ở của Chu An trong vài ngày, phát hiện ra rằng vào mỗi buổi tối Chu An sẽ cùng một người phụ nữ bụng to đó đi dạo bên sông, cũng rất ngoan ngoãn, vâng lời người phụ nữ đó.”

“Người phụ nữ bụng to?” Hắc Ưng chế nhạo: “Tôi còn thật sự nghĩ anh ta thâm tình với Tần Nhã Hân đến thế nào, mới chỉ có bao lâu, anh ta đã dính dáng đến người phụ nữ khác. E rằng trước khi Tần Nhã Hân chết, anh ta đã dan díu, có con với người khác rồi, cứ tiếp tục theo dõi, không cần phải đánh rắn động cỏ đâu. “

“Vâng, đại ca.” Người đó ngập ngừng nói: “Đại ca, anh thật sự định giữ cô Tô ở lại đây mãi sao? Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của đại ca Ám Dạ. Giữ ở lại Vương Bài của chúng ta, rốt cuộc có… “

“Lưu Dịch, đây không phải chuyện mà anh nên hỏi.” Trong giọng điệu của Hắc Ưng xen lẫn sự không hài lòng.

Một chút do dự thoáng hiện trên mặt Lưu Dịch, nhưng cuối cùng anh ta cũng đánh bạo hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ anh thật sự muốn kết hôn với cô Tô sao? Bây giờ trên dưới Vương Bài đều đang đồn đãi.”

“Lưu Dịch.” Hắc Ưng giận dữ gầm lên một tiếng: “Ai đang khoa môi múa mép thế? Nếu còn có ai bán tán sau lưng về cô Tô, toàn bộ cút ra khỏi Vương Bài hết cho tôi. Cô ấy là người mà mấy người có thể bàn tán được sao?

“Đại ca.” Lưu Dịch vừa ngạc nhiên cũng vừa khó hiểu, anh ta không biết Hắc Ưng đối với Tô Yên như thế nào.

“Đưa tôi về.”

“…Vâng.”

Lưu Dịch đẩy Hắc Ưng ra.

Chờ những người khác đi rồi, Tô Yên mới thu hồi ánh mắt lại, nói: “Lục Cận Phong, bọn họ nói...”

Lục Cận Phong cũng đột nhiên quay đầu lại, hai người tiến lại gần nhau, đồng thời nghiêng đầu, đôi môi Lục Cận Phong lướt qua mặt Tô Yên, giống như lông vũ mềm lướt qua trên mặt, ngứa ngáy.


Bốn mắt chạm nhau, nhịp tim Tô Yên chậm lại nửa nhịp, có cảm giác như đang hẹn hò lúc mới gặp nhau.

Ngọt ngào, khiến một mảnh trái tim phải mềm ra.

Không đợi Lục Cận Phong nói, trong lòng Tô Yên rung động, dùng hai tay ấn Lục Cận Phong dựa vào tường bên cạnh, kiễng chân lên: “Anh đang dụ dỗ em à!”

Lục Cận Phong: “...”

Đó giờ luôn là Lục Cận Phong chủ động, lúc này Tô Yên lại trực tiếp nhào tới hôn, có chút nôn nóng, nên đã bất cẩn cắn môi Lục Cận Phong.

Mùi máu tanh lan tràn trong miệng hai người, trong lòng Lục Cận Phong thở dài: “Để anh làm cho.”

Ngay lúc Lục Cận Phong đang chuyển bị động thành chủ động, Tô Yên dùng hai tay đè anh xuống lại, nhìn anh chằm chằm: “Không cần, anh cứ đứng đó hưởng thụ là được rồi.”

Lục Cận Phong: “!!!”

Lặng lẽ quay đầu sang một bên im lặng, Tô Yên lại hôn anh, một lúc sau, Lục Cận Phong tranh thủ nói một câu: “Anh cảm giác như bị heo cắn vậy. Đã đi theo anh lâu như vậy rồi mà kỹ năng hôn của em vẫn không chút cải thiện.”

Lời này giống như dội một gáo nước lạnh vào mặt cô.

Tô Yên bị đả kích nặng, liếc Lục Cận Phong một cái rồi quay mặt đi.

“Lần sau anh sẽ dạy lại em đang hoàng.”

Lục Cận Phong nói xong câu đó, liền trực tiếp bước đến chỗ Hắc Ưng vừa rồi, tìm kiếm xung quanh thứ gì đó.

Tô Yên tò mò: “Anh đang tìm cái gì thế?”

Lục Cận Phong không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em và Hắc Ưng quen nhau khi nào vậy? Anh ta đối xử rất tốt với em.”


Đây chắc chắn là một câu hỏi toi đời.

Chỉ cần có chút bất cẩn, sẽ lại chọc Lục Cận Phong xù lông lên.

Tô Yên hiện tại không đoán ra được Lục Cận Phong có ý gì, không biết đang nắng hay mưa, giống như phụ nữ đến nhà người dì đã có chồng, rất khó hầu hạ, rất khó nắm bắt.

Tô Yên vội vàng bày tỏ: “Em tuyệt đối không tán tỉnh bất cứ người đàn ông nào khác sau lưng anh. Em thậm chí không biết Hắc Ưng đó trông như thế nào nữa. Tại sao anh ta lại đối xử tốt với em, em cũng không biết nữa.”

Lục Cận Phong quái gở lạnh lùng “hứ” một tiếng, điểm này rất giống với dáng vẻ tức giận của Tô Yên lúc trước.

Da đầu Tô Yên tê rần, cô làm nũng gọi một tiếng: “Chồng à, anh yêu à, cục cưng à...”

“Gọi cha cũng không có ích gì đâu.”

Cuối cùng cũng tàn nhẫn giết sạch rồi à.

Tô Yên: “...”

“Lục Cận Phong, anh vừa học vừa khoe khoang à, học cũng nhanh quá đấy nhỉ.”

Đây là đang dùng những lời nói trước đây của cô để đáp trả lại cô.

Lục Cận Phong ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay gõ xuống mặt đất, bên tai chăm chú lắng nghe âm thanh dưới đất.

“Vương Đức An, Vương Đức An.”

La Hiện Đình lại đến rồi.

Lục Cận Phong đứng thẳng người nói với Tô Yên: “Em về trước đi.”


“Không phải anh tới đây để đưa em đi sao?” Tô Yên hỏi: “Anh đang tìm cái gì thế?”

“Không vội!” Lục Cận Phong không nói nhiều, bước chân của La Hiện Đình đã tới gần, Tô Yên chỉ có thể đi trước.

Quay trở lại phòng, Tô Yên có chút bực bội, ngay cả dụ dỗ mỹ sắc cũng vô dụng với Lục Cận Phong, thật là khó xử lý mà.

Tô Yên ở trên giường quay qua quay lại, được một chút đã ngủ say rồi.

Nửa đêm trời đổ mưa.

Tô Yên nghe ngoài cửa sổ có tiếng mưa, quên đóng cửa sổ, mưa tạt vào, gió lạnh lùa vào trong, cô đứng dậy đi đóng cửa sổ, đột nhiên liếc nhìn thấy tầng dưới ở cách đó không xa chợt thoáng lên một tia sáng..

Đó là ánh sáng của đèn pin.

Đánh giá về hình dáng, đó có vẻ là La Hiện Đình.

La Hiện Đình lén lén lút lút đi tòa nhà, mặc dù trong lòng Tô Yên rất tò mò, nhưng cô cũng không ra ngoài xem thử.

Đây cũng không phải là nơi mà cô có thể tùy tiện đi lại.

Mãi đến ngày hôm sau, Tô Yên mới biết đã xảy ra chuyện.

Thi thể của La Hiện Đình được người ta phát hiện trong hồ nước trên thao trường.

Một người đàn ông đẹp như vậy, một mạng sống cứ như vậy đã mất rồi.

Tô Yên kinh ngạc chạy đến thao trường xem, xung quanh thao trường có rất nhiều người, thi thể của La Hiện Đình được trục vớt đặt lên rồi đặt trên mặt đất, phủ một tấm vải trắng, rồi nhanh chóng được khiêng đi.

Trong đám đông có người đang nhỏ giọng xì xào.

“Nghe nói đêm qua La Hiện Đình đã đi giết đại ca Hắc Ưng, nên mới xảy ra chuyện đấy.”

“Làm sao một kẻ nhút nhát như vậy lại có đủ dũng khí để giết Hắc Ưng được chứ.”

“Tôi e rằng người này vào đây là có mưu đồ khác.”


Chuyện này thật bất ngờ, còn lý do thì rất... khiên cưỡng.

Tô Yên nhận thấy Lục Cận Phong cũng đang ở bên ngoài đám đông, cô đưa mắt hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Lục Cận Phong lắc đầu với Tô Yên, ra hiệu cô đừng quan tâm đến.

Huấn luyện viên đến, sơ tán mọi người đi, Lưu Dịch đi tới trước mặt Tô Yên: “Cô Tô, đại ca đang chờ cô cùng nhau ăn sáng.”

Nghe nói Hắc Ưng lại tìm cô, Tô Yên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Buổi sáng lần này không ở trong phòng, mà là trong nhà ăn.

Khi Tô Yên đến, quả nhiên Hắc Ưng đã đợi sẵn.

Vẫn đeo mặt nạ, mặc một đồ đen.

“Hắc Ưng, anh có gì không thể gặp người khác à? Đi đâu cũng phải đeo mặt nạ?”

“Cô Tô, ngồi xuống ăn sáng đi.” Hắc Ưng tránh né trọng điểm: “Đâu đều là những món cô thích.”

Tô Yên không có chút tâm trạng nào, cô lạnh lùng liếc nhìn bữa sáng trên bàn, hỏi: “Tại sao La Hiện Đình lại chết?”

Hắc Ưng nói: “Bị chết đuối, tôi đã cho người khám nghiệm tử thi. Là bị chết đuối. Đêm qua trời mưa và nước trong hồ cũng dâng cao, cộng với đường trơn trượt, ngã xuống hồ rồi chết đuối cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Nửa đêm qua tôi có nhìn thấy anh ta. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta bước vào tòa nhà này. Trong tòa nhà này chỉ có anh và tôi ở. La Hiện Đình nhắm vào anh, vì vậy anh đã giết anh ta.”

“Chỉ là một người không quan trọng mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi. Cô Tô, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.”

Giọng điệu của Hắc Ưng hoàn toàn thờ ơ, một mạng sống, chết thì chết thôi.

“Hắc Ưng.”

Trong lòng Tô Yên tức giận, vươn tay bắt lấy cánh tay trái của Hắc Ưng, nhưng khi tay cô vừa chạm vào thì cả người cô đã sững sờ.

Cánh tay trái của Hắc Ưng... là giả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui