Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Lạc Gia Bách bước ra khỏi nhà ăn, về đến chỗ bàn làm việc của mình, anh ta lấy điện thoại ra lướt xem tin tức hai ngày nay.

Chuyện nhà họ Lục bị lạc mất con đã lên mục hot search, đã treo thưởng lớn từ một ngàn vạn lên đến năm ngàn vạn.

Năm ngàn vạn đó, biết bao nhiêu người kiếm cả đời cũng không được từng ấy tiền.

Số tiền lớn như vậy, có thể thấy người nhà họ Lục đang nóng lòng cỡ nào.

"Lạc Gia Bách, Lạc Gia Bách."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lạc Gia Bách khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cô gái đang bước về phía anh ta.

Là An Hinh.

Nhà họ An hợp tác với tập đoàn Yên Phong, An Hinh tiện đường đi theo cha An đến đây.

Đã bàn chuyện xong xuôi, Anh Hinh chuẩn bị đến nhà họ Lục thăm Tô Yên, gặp Lạc Gia Bách ở công ty, vì lịch sự nên cô mới lên tiếng chào hỏi.

Lạc Gia Bách không nhận ra An Hinh, anh ta để điện thoại xuống, nghi ngờ hỏi: "Cô là?"

An Hinh không đeo thẻ công tác trên người, cũng không giống nhân viên của công ty.

"Tôi là An Hinh đây, là bạn thân của Tô Yên, tôi biết anh là bạn đại học của Tô Yên." An Hinh cười nói: "Vào ngày anh phỏng vấn, tôi đã nhìn thấy anh rồi, anh giỏi lắm, còn đậu phỏng vấn vào đây làm nữa."

Vừa nghe thấy An Hinh là bạn thân của Tô Yên, ánh mắt Lạc Gia Bách chợt lóe lên vẻ chán ghét, ngoài mặt lại nhiệt tình cười đáp: "Hình như cũng có chút ấn tượng."

An Hinh nói: "Lát nữa tôi đi thăm Tô Yên, con trai út của cô ấy mất tích rồi, chuyện này chắc anh cũng biết rồi chứ?"


"Ừm, khắp công ty đều đang bàn tán chuyện này đó." Lạc Gia Bách nói thêm: "Đứa trẻ tội nghiệp quá."

"Đúng vậy, đứa bé mới chưa được ba tháng tuổi đã bị mất tích nhiều ngày như vậy, Tô Yên cũng sốt ruột lắm.".

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

"Cô An."

Lâm Vy bước vào nói: "Tổng giám đốc An đang đợi cô ở dưới lầu đó."

"Ừm, được rồi." An Hinh lại nói với Lạc Gia Bách: "Gặp lại sau nhé."

An Hinh đang vội đến nhà cũ nhà họ Lục nên cũng nhanh chóng rời đi.

Lạc Gia Bách hỏi Lâm Vy: "Cô An là gì của tổng giám đốc An bên tập đoàn An Thị vậy?"

Lạc Gia Bách cũng biết chuyện tập đoàn An Thị hợp tác với tập đoàn Yên Phong.

Lâm Vy nghi ngờ hỏi: "Cô An là cô cả của tập đoàn An Thị đó, Lạc Gia Bách, anh không biết sao?"

Trước đây An Hinh nói Lạc Gia Bách và Tô Yên là bạn học, vừa nãy cũng thấy hai người nói chuyện cũng rất thân, Lạc Gia Bách lại không quen biết An Hinh, Lâm Vy vô cùng bất ngờ.

Vừa nghe thấy An Hinh là cô chủ của tập đoàn An Thị, vẻ mặt Lạc Gia Bách khẽ thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Không ngờ lại là con gái cưng nhà giàu có.

Lạc Gia Bách rất thành thật lắc đầu, Lâm Vy cho dù có bất ngờ cũng không nói gì thêm, bảo Lạc Gia Bách thể hiện cho tốt, tranh thủ để trở thành nhân viên chính thức sớm.


Sau khi Lâm Vy đi, điện thoại của Lạc Gia Bách reo lên, anh ta thấy màn hình hiển thị lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới khẽ nói: "Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia điện thoại có tiếng trẻ con vang lên, còn có giọng nói nôn nóng của một người phụ nữ: "Gia Bách à, hình như đứa bé này bị sốt rồi, cứ khóc mãi không thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng đó."

"Mua ít thuốc hạ sốt cho uống là được rồi..." Lạc Gia Bách còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy đồng nghiệp đi đến nên anh ta cố tình nói to hơn: "Chị, em đã mua sữa gửi đi rồi đó, chị nhớ nhận nhé, em vẫn còn đang bận, tối muộn lại nói chuyện tiếp."

Nhà cũ nhà họ Lục.

Tô Yên ngơ ngác trong phòng, có lúc ngồi bần thần trên bệ cửa sổ ngoài ban công, có lúc lại không ngừng đi qua đi lại trong phòng.

Giữa mẹ con đều có linh cảm với nhau, cô tin chắc rằng Tứ Bảo vẫn chưa chết.

Nhưng người ở đâu rồi?

Ai có thể là người đã bắt cóc đứa bé nhất?

"Mẹ ơi." Hạ Phi đẩy cửa bước vào, nói: "Em trai sốt rồi, 39 độ."

Vừa nghe thấy Tam Bảo bị sốt, trong lòng Tô Yên vô cùng sốt ruột, vội vàng đến phòng sơ sinh.

Tam Bảo bị sốt rất khó chịu, cứ khóc suốt, hai ngày nay Tam Bảo đã khóc quá nhiều, cổ họng cũng khàn rồi.

Tô Yên vô cùng đau xót, cô bế đứa bé từ tay người giúp việc, sốt ruột nói: "Bảo người đi chuẩn bị xe, đưa bé đến bệnh viện."

"Vâng, mợ chủ, tôi đi ngay đây."

Ông cụ Lục và Trần Tố Anh cũng bị quấy rầy, bởi vì Tam Bảo bỗng nhiên sốt cao, nhà họ Lục lại rối tung lên.


Lục Cận Phong không có ở nhà, Tô Yên cũng không kịp báo cho anh biết, tự mình đưa con trai đến bệnh viện.

Lâu Doanh đúng lúc từ bên ngoài về bèn đi theo.

Tứ Bảo mất tích, Tam Bảo bị sốt, Trần Tố Anh lo lắng không thôi, miệng khô khốc, cổ họng khàn đặc, đôi mắt sưng húp.

"Cũng tại mẹ, tại mẹ hết." Trần Tố Anh đấm ngực dậm chân, liên tục tự trách.

Ông cụ Lục thấy vậy cũng đau lòng, nói: "Tố Anh, con bình tĩnh chút đi, đứa  bé sẽ không sao đâu."

Bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em Đế Đô.

Tô Yên đưa con đến khám bệnh kiểm tra sức khỏe và truyền nước biển hạ sốt.

Đứa bé còn quá nhỏ, không biết nói chuyện, chỉ biết gào khóc để diễn tả sự khó chịu của mình.

Tô Yên bế Tam Bảo truyền nước biển, khẽ ngâm nga dỗ dành: "Cục cưng ngoan..."

Lâu Doanh giúp cô chạy đôn chạy đáo, đi đóng tiền xong thì quay lại, nhìn thấy Tô Yên đang dỗ con, cô ta chợt cảm thấy làm mẹ thật không dễ dàng chút nào.

"Chị, chị cũng đừng lo lắng quá, bác sĩ đã nói rồi, hạ sốt được là ổn thôi." Lâu Doanh hỏi thêm: "Có cần nói với anh rể một tiếng không?"

"Tạm thời đừng nói, cũng đừng để anh ấy bận lòng, để anh ấy tập trung tinh thần đi tìm Tứ  Bảo là được."

Nghe Tô Yên dỗ dành, Tam Bảo cũng dần dần ngừng khóc, từ từ chìm vào giấc ngủ trong lòng Tô Yên.

Hai ngày nay Tô Yên cũng không ăn gì, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, lảo đảo vài bước, Lâu Doanh vội vàng đỡ lấy, nói: "Chị, chị không sao chứ, mau ngồi xuống đi."

Lâu Doanh dìu Tô Yên ngồi xuống, sau đó bế tam Bảo đang ngủ say đặt xuống giường.

Tô Yên dừng một chút, lắc đầu nói: "Không sao."


"Chị, tìm con có quan trọng cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Hai ngày nay Tô Yên đã tiều tụy đi nhiều, người tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra ngay.

"Lâu Doanh, bên em có tin tức của Tần Nhã Hân không?"

"Không có." Lâu Doanh nói tiếp: "Bên phía anh rể tìm không thấy, bên em lại càng không tìm được, em nhờ đội trưởng Lãnh đi tra hỏi Lệ Quốc Minh, ông ta cũng không rõ."

Lục Cận Phong đã tra hỏi rất nhiều người, trong lòng Tô Yên cũng hiểu rõ, nhưng bây giờ vẫn không có tung tích, người bắt cóc Tứ Bảo cũng không có hành động gì, phía cảnh sát cũng không biết phải làm sao.

Tô Yên tự lẩm bẩm một mình: "Sao có thể có vụ án sạch sẽ không để lại dấu vết như vậy được chứ, phía cảnh sát điều động nhiều người như vậy, Lục Cận Phong cũng dốc hết sức tìm kiếm, sao có thể không có chút manh mối nào, thật là kỳ lạ mà."

"Chị, chị đừng suy nghĩ nữa, hay là chị nghỉ ngơi một lát đi?" Lâu Doanh lo lắng Tô Yên cứ chống đỡ như vậy sẽ gục ngã mất.

"Chị không sao." Tô Yên nhìn Tam Bảo một cái, cô biết rõ mình sắp không chịu được nữa rồi, cô nói: "Em trông giúp chị một lát, chị đi vệ sinh."

Tô Yên đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, cô tạt nước lạnh lên mặt mình để làm mình tỉnh táo hơn.

Dừng lại một chút, Tô Yên mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Trên hành lang, một người phụ nữ bế một đứa trẻ đang sốt ruột nói với y tá: "Đứa bé sốt 39 độ rồi, các cô mau hạ sốt cho đứa bé đi, để sốt như vậy nữa đầu óc cũng hỏng mất."

Y tá đo nhiệt độ cho đứa bé, nhiệt độ rất cao, đứa bé cũng khóc mệt rồi nên không còn sức lực nữa.

Y tá hỏi: "Đứa bé mấy tháng rồi?"

Người phụ nữ không chắc chắn nói: "Chắc gần ba tháng rồi."

"Đi theo tôi." Y tá đưa người phụ nữ đi tìm bác sĩ, xin được khám gấp.

Tô Yên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, những người mẹ bình thường đều có thể nhớ rõ con mình bao nhiêu tuổi, thậm chí có thể nhớ chính xác đến từng ngày một, hiếm khi có câu trả lời chung chung như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui