Luis đến gần Tô Yên, hơi nghiêng đầu cười: “Cô trông rất giống mẹ nuôi của tôi, cho nên tôi thích cô.”
“Mẹ nuôi của cô?”
Tô Yên nhìn Luis ở trước mặt, làn da màu lúa mì, khuôn mặt trông cũng không mềm mại như khuôn mặt của người phương đông, ngũ quan có góc cạnh rõ nét.
Luis là người địa phương, nên mẹ nuôi của cô ấy chắc cũng vậy.
Tông màu da cũng khác nhau, làm sao có thể giống nhau được?
Ánh mắt của Tô Yên cẩn thận quan sát Luis: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã hai mươi mấy chưa?”
“Hai mươi mấy à?” Luis cười sảng khoái: “Tôi chỉ mới mười tám.”
Tô Yên ngượng ngùng, ngũ quan của người trong nước này có chút áy náy, cũng không thể dùng thẩm mỹ của nội địa để phán đoán được.
Luis nói thêm: “Mẹ nuôi của em cũng là người nội địa. Hai người trông giống nhau, thật sự rất giống nhau, nếu có cơ hội tôi có thể đưa cô đến gặp mẹ nuôi của mình. Bây giờ, chúng ta phải ở đây chờ người khác đến giải cứu mà thôi.”
“Nếu Lehman tìm được đến đây thì phải sao?” Tô Yên liếc mắt nhìn chung quanh, đây là sân thượng, thật sự không có đường nào để đi nữa, chỉ có thể nhảy ra khỏi tòa nhà mà thôi.
Khóe miệng của Tô Yên vừa mở ra, vừa dứt lời, thì ở cửa cầu thang liền truyền đến tiếng đá cửa.
Luis lập tức ra hiệu cho Tô Yên trốn đi, trên sân thượng không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể trốn ở sau cột nhà.
Tô Yên cứ luôn cảm thấy chuyện này có chút tự lừa dối mình.
Hiện tại bảo toàn mạng mới là quan trọng nhất, nói không chừng đối phương bị mù không nhìn thấy gì thì sao?
Nghe được tiếng bước chân, trái tim của Tô Yên muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Luis cũng căng thẳng theo, vào lúc này một con chuột chui ra, Lehman sợ tới mức nhanh chóng lùi về phía sau.
“Con chuột.”
Trong đời này, Lehman sợ nhất là chuột, đó là ám ảnh tâm lý từ nhỏ của anh ta.
Luis nhân cơ hội sỉ nhục: “Tôi không ngờ ngài Lehman lại sợ một con chuột nhỏ bé như vậy.”
Toàn bộ khuôn mặt của Lehman tối sầm lại.
“Nếu như đã không có ai ở đây, vậy thì tôi sẽ không làm phiền bà chủ hít thở không khí nữa.”
Nói rồi, Lehman định rời đi.
Luis rất tinh nghịch nói: “Ngài Lehman, vụ cháy hôm nay ở khách sạn của tôi rất kỳ lạ. Nếu như để tôi điều tra ra ai đã làm điều đó, thì hãy cẩn thận mẹ nuôi của tôi sẽ trả thù đấy.”
Lehman liếc nhìn Luis một cái, không nói gì, dẫn người bỏ đi.
Tô Yên nghe thấy mọi người đã rời đi rồi, lúc này mới đi ra.
“Cứ như vậy mà đi rồi à?”
Không phải là cứ như trò đùa của trẻ con rồi sao?
Cũng không kiểm tra kỹ xem nữa, nếu phim truyền hình mà quay như thế này thì thật là xúc phạm đến IQ của khán giả, sẽ bị bốc phốt đến chết là không hề có tâm một chút xíu nào.
Tô Yên thực sự ngưỡng mộ chỉ số thông minh của những người này, làm cô đã phải uổng công căng thẳng rồi.
Luis nói: “Chắc là bọn họ sẽ không quay lại đâu, đi thôi, đi đến chỗ của tôi trốn.”
“Bọn họ vừa mới đi, bây giờ đi xuống, không phải là sẽ đụng mặt nhau sao?”
“Còn một lối ra nữa.” Luis đi về phía một phía của sân thượng, nơi có một cánh cửa nhỏ.
“Vừa rồi sao cô không nói?”
Luis nói: “Cô cũng đâu có hỏi.”
Tô Yên cảm thấy lúc nào cô và Luis vẫn cứ luôn không cùng một tần số, cô muốn nói gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thấy thối khỏi đi.
Đi xuống theo cái cửa nhỏ này, có thang máy dự phòng, có thể trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ở lầu một.
Thang máy này rất hữu ích, khi hai người đến bãi đậu xe, Tô Yên muốn liên lạc với Vệ Long và Vệ Hải, nhưng Luis cũng không có điện thoại di động, còn điện thoại di động của cô thì lại rơi ở trong phòng khách sạn.
Nên chỉ có thể rời đi trước rồi hẵn tính sao.
Sau này nghĩ lại, Tô Yên cảm thấy gan của mình cũng lớn lắm chứ không vừa, cứ như vậy mà đi theo người ta, nếu Luis có ý xấu với cô, cô thật sự chỉ có thể bị bị người khác ra tay làm hại mà thôi.
Thực tế đã chứng minh Tô Yên có con mắt tinh tường, quả thật không nhìn sai người.
Một giờ sau, Tô Yên đã đến chỗ ở của Luis, rõ ràng cô chưa từng đến đây bao giờ, nhưng vừa bước vào nhà, đã một cảm giác quen thuộc ập vào mặt.
Trang trí và trưng bày trong phòng rất quen thuộc, những đồ gốm sứ trên kệ cũng rất quen thuộc.
Tô Yên bị những thứ này làm cho sửng sờ, cất tiếng hỏi: “Luis, là ai sắp xếp gian phòng này?”
“Mẹ nuôi của tôi.” Luis rót nước cho Tô Yên: “Mà này, sao tôi vẫn chưa thấy người đẹp đi cùng với cô? Cô ấy rất giỏi võ, cô có thể bảo cô ấy dạy tôi vài chiêu được không?”.
Tô Yên hoàn toàn đắm chìm trong đống đồ gốm sứ này, mẹ cô cũng rất thích những món đồ thủ công mỹ nghệ này, sô pha, rèm cửa, đèn đóm,... trong căn nhà này giống hệt căn phòng của Tô Yên ở nhà Tô vậy.
Chính xác mà nói, nơi đây giống y hệt căn phòng mà cô đã từng sống trước khi lên tám tuổi.
Khi cô lên tám tuổi, mẹ cô qua đời, cô bị Tần Phương Linh đuổi đến phòng chứa đồ, còn phòng ban đầu của cô đã bị Tô Vân chiếm giữ.
“Không thể nào, không thể nào được.” Tâm trạng của Tô Yên xúc động, nhất thời mất khống chế, nắm lấy tay Luis, giọng nói run rẩy hỏi: “Mẹ nuôi của cô tên là gì? Bà ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp bà ấy ngay bây giờ.”
“Cô sao vậy?” Luis bối rối không hiểu gì nhìn Tô Yên: “Mẹ nuôi của tôi đã đi ra ngoài rồi, chắc là ngày mai mới trở về.”
“Ngày mai, được, ngày mai.” Tô Yên vừa cầm đồ gốm thủ công trên giá vừa hỏi: “Những đồ gốm này là do mẹ nuôi của cô làm sao?”
“Ừm, mẹ nuôi của tôi có sở thích này, bà ấy nói làm vậy có thể tu luyện tâm tính.”
Tô Yên vuốt ve đồ gốm sứ: “Mẹ tôi trước đây rất thích làm những thứ này, bà ấy còn để lại dấu ấn của mình dưới đáy lọ...”
Tô Yên lật lại nhìn xuống dưới đáy, cô đã bị chữ “Uyển” khắc ở dưới đáy bình làm cho kinh hoàng.
Mẹ cũng có thói quen khắc một chữ “Uyển” như vậy ở dưới đáy.
Khi cô không biết tên thật của mẹ mình là Lệ Uyển, cô cũng đã từng hỏi mẹ tại sao lại khắc chữ “Uyển” này mà không phải là một chứ khác.
Lúc đó mẹ chỉ cười dịu dàng không nói gì.
Làm thế nào mà lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Vào lúc đó, trong sân có tiếng xe chạy vào, Luis nói: “Có lẽ là mẹ nuôi của tôi đã về trước hạn đấy.”
Luis đi ra ngoài xem, Tô Yên nghe được Luis dùng tiếng địa phương vui vẻ kêu to: “Mẹ nuôi, hôm nay có thu hoạch được gì không?”
Tô Yên cũng không nhịn được đặt đồ gốm sứ xuống, bước chân có chút lảo đảo đi ra ngoài.
Tô Yên đứng ở cửa, ánh mắt dán chặt vào quý bà đang đứng ở trong sân, trong mắt dần dần đỏ lên.
Người phụ nữ dịu dàng và ân cần xoa đầu Luis, sau đó nói bằng giọng điệu cưng chiều của một người mẹ đang quan tâm đến con mình: “Mẹ nghe nói rằng khách sạn đã bị cháy. Con có bị thương không?”
“Mẹ nuôi, con không sao. Chuyện tối nay chắc là do Lehman làm đấy. Anh ta chỉ đốt có một căn phòng thôi, ngọn lửa cũng đã được dập tắt rồi.” Luis nhìn về phía Tô Yên nói: “Mẹ nuôi, con có một người em muốn gặp mẹ. Con nói cho me biết, cô ấy trông rất giống mẹ, con rất thích cô ấy, nên đã đưa cô ấy về đây.”
“Ồ? Cô ấy đang ở đâu?”
Người phụ nữ cao quý nhìn Luis bằng ánh mắt dịu dàng, khi bà ấy quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Tô Yên, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.
Hai mắt Tô Yên đỏ hoe, ngập ngừng gọi một tiếng: “Mẹ? Là mẹ sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...